Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau?

Chương 34



Từ sau khi đảm nhiệm chức tổng giám đốc đó, công ăn chuyện làm của cô ngày càng nhiều hơn. Đến cả thời gian ăn uống cũng rất ít nhưng chưa nghe cô than thở trước mặt bà Quách dù chỉ một lần. Chắc cũng vì thấu hiểu được phần nào hoàn cảnh của bà ấy năm xưa mà cô cũng cố gắng hết sức để hoàn thành thật tốt nhiệm vụ.

- Chị Trang, hôm nay chúng ta sẽ gặp tập đoàn nào vậy?

Công việc gặp gỡ khách hàng chính là công việc mà ngày nào cô cũng phải làm, hôm nay cũng chả được ngoại lệ. Nhưng có điều là càng lấn sâu vào công việc, Lạc Lạc đã không còn có cảm giác ngày ngày trải qua sự cô đơn đến lạ thường kia nữa mà thay vào đó là niềm vui khi ký được một hợp đồng.

- Hôm nay chúng ta sẽ đi gặp chủ tịch tập đoàn Hướng Dương ạ.

Nghe đến tập đoàn Hướng Dương này đã làm cho cô có cảm giác rất quen thuộc. Hình như người đứng đầu tập đoàn đó chính là Lâm Minh Hạo - người chồng cũ bội bạc mà cô luôn muốn né xa thật xa để cho cuộc đời thanh tịnh hơn.

“Làm sao đây, mình thật sự không muốn gặp anh ta một chút nào cả!” Đã cố gắng quên đi những tháng ngày buồn bã kia rồi nhưng tại sao đến ngày hôm nay khi nhắc đến cái tên người đàn ông đó thì lại có cảm giác khó chịu và lo sợ đến như thế?

Chắc chắn khi gặp lại được nhau, điều anh ta muốn nói chắc là khiêu khích hay moi móc chuyện xưa chuyện cũ trên đời cho mà xem. Không phải là không muốn gặp mà cũng vì lý do đó mà ngày nào cuộc sống của cô cũng trở nên tối tăm mù mịt.

- Mấy giờ vậy chị?

- Còn nửa tiếng nữa ạ!

CÁI GÌ CHỨ? Nửa tiếng nữa làm sao mà kịp, bình thường tính cô khá giản dị nên cũng không thích cầu kì son phấn nên chỉ tô một ít son rồi đi làm và ăn mặc giống hệt như con trai vậy. Thời gian nửa tiếng liệu có đủ không?

- Trời, sao mà em chuẩn bị kịp đây... Chị thu xếp lấy tài liệu và những thứ cần cho buổi gặp mặt lần này giúp em nhé!

Nghe theo yêu cầu của Lạc Lạc, thư ký Trang cũng mau mau vào trong lựa chọn tài liệu cần thiết cho buổi gặp mặt này. Khoảng cách từ đây đến quán cafe chắc cũng tầm mười phút vậy mọi chuyện cũng nhanh chóng thôi! Chỉ sợ rằng khi gặp lại nhau, anh ta bắt đầu luyên thuyên nhắc đến chuyện cũ làm cho cô có cảm giác bị tổn thương.

- Tất cả xong rồi ạ, bây giờ chỉ cần tổng giám đốc đến quán cafe theo địa chỉ này nữa thôi!

Cô cũng ừ ờ rồi cùng chị Trang đến nơi đó. Mong sao mọi chuyện vẫn bình yên không có biến cố gì tiếp đến nữa, bấy nhiêu đó đã là quá đủ.

Quán cafe XXXXX XXX

Vừa đặt chân vào đây đã có cảm giác gì đó khá thoải mái, bầu không khí vô cùng mát mẻ của bầu trời trông xanh. Lạc Lạc đứng ngơ ngác giữa dòng người qua lại, cô nhìn mãi vẫn chả thấy được cái tên Lâm Minh Hạo kia, ngồi ở đâu mà khó tìm đến thế!

Loay hoay trong quán một lúc lâu sau cuối cùng cô cũng thấy vị trí hắn ta đang ngồi, cảm xúc vui buồn lẫn lộn nhau. Từ từ nhẹ nhàng di chuyển mấy bước đi đến đó.

- Xin chào, tôi chính là người đại diện của tập đoàn Quách Thị đến đây gặp anh.

Mặc dù bản thân cũng không còn yêu thương gì anh ta mà thậm chí còn căm ghét vô cùng nhưng cái nào ra cái nấy, đây là công việc chứ không phải là chuyện riêng tư để cô tự trút tất cả buồn bực vào anh ta, cũng may là ông trời đã ban cho cô một tính cách rất điềm tĩnh nên không xảy ra chuyện gì to tát.

Minh Hạo dần quay người lại nhìn Lạc Lạc với ánh mắt đầy sự bất ngờ cũng lẫn một chút khó chịu. Vừa mới được mấy tháng chưa gặp nhau thôi nhưng sao cô gái từng khóc thê thảm trước mặt mình để cầu xin vì chữ tình cảm ấy hiện bây giờ còn là tổng giám đốc uy quyền đứng trên bao nhiêu con người.

Minh Hạo ngồi im như chết lặng vậy, không hề cử động hay nói câu gì như chào hỏi cho phải phép cả. Cứ chăm chú nhìn Lạc Lạc mãi, không chịu rời mắt, chắc bởi lẽ cô có được ngày hôm nay anh ta không ngờ đến nên điều này diễn ra cũng hết sức hiển nhiên.

- Tôi có thể ngồi không?

- Ừ, tôi đâu bắt cô phải đứng đó mà tiếp chuyện tôi giống mấy cô hầu gái đâu nhỉ?

Con người của tên này dường như chưa bao giờ biết thốt ra lời hay ý đẹp gì cả. Lúc nào cũng chỉ biết châm biếm người khác bằng mấy lời lẽ vô cùng thiếu sự tế nhị ở trong đó. Rõ ràng lúc trước đâu hề như vậy nhưng sao từ ngày đặt bút ký vào tờ đơn ly hôn thì tất cả mọi thứ dường như trở nên thay đổi không còn giống như trước nữa. Tháng ngày êm điềm không nghe lời thị phi đâu rồi?

- Chị Trang, chị cứ đi ra ngoài xe hoặc đi đâu đó cho khoay khoả đến khi nào xong việc em sẽ gọi cho chị.

Hổm rài công việc của cô cũng rất ổn định rồi nên chị Trang chấp nhận mà đi ra xe ngồi chờ kết quả, chừa lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ. Chị Trang vừa đi được mấy bước thì thái độ của cô thay đổi chóng cả mặt.

- Tôi đến đây mục đích chính là bàn về vấn đề làm ăn chứ không phải nghe anh nói linh tinh như thế nên làm ơn vào thẳng vấn đề cần bàn rồi sau đó đường ai nấy về không ai mắc nợ ai!

Minh Hạo cười nhếch mép, tỏ ra thái độ khinh bỉ với mấy câu nói của cô. Đến bây giờ hắn vẫn không tin người đứng trước mặt mình là Dương Lạc Lạc - một người phụ nữ yếu đuối hơn bao giờ hết vậy mà hôm nay dám đứng ngang hàng nói năng cứng cỏi như vậy, quả thật thời gian đã làm thay đổi cả một con người là hoàn toàn có thật.

- Vậy sao? Được! Vào vấn đề cô muốn nói với bên tôi đi. Thời gian của tôi rất quý, tôi chỉ cho cô 15 phút để trình bày rõ ràng với tôi!

Thời gian của anh quý vậy chắc của Lạc Lạc cô ấy thì không quý sao? Đúng là tính cách kiêu ngạo của một con người sẽ không bao giờ bỏ khi họ vẫn còn đang ở tận mây xanh.

Miệng thì bảo cô phải giải thích nhưng điều đó nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn vào cô gái này, miệng còn cười khẽ nữa chứ! Không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ điều gì mà trông bí hiểm vô cùng.

- Đó là những gì bên tôi muốn nói với bên tập đoàn của anh. Tất cả phải được thực hiện đúng như vậy thì chúng ta mới tiếp tục hợp đồng làm ăn lâu dài thì cần phải tin tưởng nhau?

Thái độ của anh ta đúng là làm cho người khác chán ghét mà! Đang nói chuyện với nhau nhưng lại chẳng xem đối phương của mình ra tí lô gam nào. Lạc Lạc nhìn anh mà bức xúc lắm nhưng chẳng biết nói điều gì ngoài việc nhẫn nhịn.

Lời nói thể hiện sự quyết đoán nhưng thật chất tập đoàn của anh ta và cả cô đều rất cần sự giúp đỡ của nhau. Nên điều này cũng coi như sự trợ giúp, Minh Hạo cầm cây bút lên mà ký không thèm đọc sơ qua nội dung bên trong.

- Anh không cần đọc xem bên trong ghi những gì thật sao, anh Lâm?

Giới kinh doanh họ ghét nhất là việc dùng thủ đoạn xấu để hạ bệ đối phương nên điều đó là hoàn toàn không thể diễn ra. Vã lại người đang ngồi trước mặt anh ta chính là Dương Lạc Lạc - một người không bao giờ biết dùng thủ đoạn hại người.

Dù tình yêu của anh ta không dành cho cô nhưng suốt ba năm chung sống với nhau cũng đủ giúp anh ta hiểu rõ về con người của cô, bản chất vô cùng lương thiện nhưng năm xưa không thể phủ bỏ việc từng làm hại Hoàng Giai Nhiên kia. Suốt bao nhiêu năm qua sự thù hận bên trong người đàn ông này vẫn còn rất lớn và không bao giờ có thể dập tắt được những lửa lòng bên trong anh ta.