Biết Bao Giờ Ta Mới Có Thể Quay Về Bên Nhau?

Chương 4



Bây giờ tao rất rối ren, chẳng biết nên làm gì để bà ấy hết ghét bỏ tao nữa chúng mày ạ!

Cả đám ngồi ngơ ngác ra đó chẳng biết nói gì ngoài mấy câu khuyên nhủ cho tâm trạng Lạc Lạc tốt hơn.

- Thôi bây giờ cũng đã muộn rồi, tao còn phải đi về nấu cơm cho bà ấy nữa, hẹn ngày khác rãnh rỗi nói chuyện với nhau nhiều hơn nhé!?

Lạc Lạc nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ trên tay mình rồi sau đó nói lời tạm biệt với mấy cô bạn thân. Có thể nói đó chỉ là cái cớ để nhằm mục đích không làm phiền đến ai nữa, nói thì cũng đã nói rồi, lòng bây giờ cũng đã đỡ buồn hơn rất nhiều vậy thì cần gì ở đây để tốn thời gian của họ nữa.

Họ nhìn theo bóng dáng gày gò, ốm yếu đó của Lạc Lạc mà cảm thấy tủi thân giùm cho cô. Trong khi mọi người đang vui vẻ, hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình còn cô thì lại phá hứng chịu những cảm giác không đáng có. Biết khi nào cuộc đời mới được vui vẻ toàn diện đây?

Trên đường đi về, Lạc Lạc buồn lắm! Buồn nhưng không thể khóc được, đó gọi là cảm giác gì đây?

Hai người yêu nhau từ lúc còn là sinh viên đến tận bây giờ, khoảng thời gian đó thật hạnh phúc biết bao. Thà mập mờ, không được ai công nhận rằng cả hai đang yêu thương nhau nhưng ít ra cũng không phải buồn lòng đến thế này, ngày nào cũng bị sự chèn ép quá đáng của bà mẹ chồng khó tính.

Nhiều lúc chỉ muốn cả hai quay trở về như trước, cuộc sống đơn giản bình dị nhưng hạnh phúc lại chẳng thiếu. Chứ không phải như bây giờ, một ngày dài thậm chí là chả có thời gian gặp nhau luôn cơ!

Vừa về đến nhà, Lạc Lạc đã nghe tiếng lộn xộn xảy ra ở bên trong, cô lo lắng mà chạy vào thật nhanh xem tình hình ra sao.

- Có chuyện gì vậy? Mẹ...

Vừa bước vào, cô gái nhỏ liền thấy mẹ chồng mình nằm một đống ở đó chẳng khác gì cái xác không hồn. Xung quanh rất hỗn độn, hình như đã có chuyện gì xảy ra trước khi cô kịp về đây.

Trong giây phút rối trí, Lạc Lạc nhanh chóng nhấc điện thoại lên điện cho xe cấp cứu và cả Minh Hạo.

Vô lí quá nhỉ? Trong nhà chẳng mất bất cứ thứ gì nhưng tình trạng của bà ấy thành ra như vậy là sao? Ngồi trên chiếc xe của bệnh viện mà lòng cô nóng ran chẳng khác chi bị lửa đốt cả. Trong câu chuyện này rất đáng nghi đó nha! Không ngờ rằng lúc cô đi lại xảy ra mấy chuyện ly kỳ đến thế!

- Mẹ... Mẹ, mẹ sao rồi hả em? Tại sao bà ấy lại bị như vậy? Lúc đấy em ở đâu mà không lo chăm sóc cho mẹ thế?

Minh Hạo từ tập đoàn đi đến bệnh viện liền đặt ra hàng ngàn câu hỏi, hàng ngàn câu trách móc cho Lạc Lạc. Cô cũng đâu biết được rằng, bản thân vừa đi thì lại có chuyện cướp đến nhà thế này?

Biết rõ anh đang căng thẳng nên Lạc Lạc không để tâm lắm về những lời nói kia của anh, cô chỉ cười gượng nhẹ một cách thật nhẹ nhàng để cho qua chuyện rồi nói thêm mấy câu.

- Lúc này, em đi gặp vài người bạn...

- BẠN NÀO?

Chưa để vợ mình được bình tĩnh mà nói hết câu thì anh liền chen ngang vào trong cuộc hội thoại ấy.Thái độ tức giận khiến cho mọi người xung quanh cũng sợ lay theo cô.

- Thì đám người Chi Linh, Thúy Anh rồi Thanh Kiều ý anh! Mà sao anh lại hỏi em câu đó thế?

Ánh mắt của Minh Hạo lúc này thật đáng sợ làm sao, cô không nghĩ được anh sẽ nổi giận đến vậy. Rõ ràng chuyện này không hề dính liếu gì đến cô cả cơ mà?

Không thèm để tâm đến mấy câu nói của Lạc Lạc nữa, Minh Hạo ngồi xuống ghế trong bệnh viện mà thở dài một hơi. Công việc thì ngày càng chất chồng lên như núi vậy mà hết chuyện này đến chuyện khác cứ thay phiên nhau xảy ra là sao?

- Có phải anh rất giận em khi em không có ở nhà để chăm sóc, lo lắng cho mẹ hay không?

- Không.

Nói thêm vài ba chữ nữa cũng chẳng được, đây quả thật là thái độ nên dùng để nói chuyện với vợ mình sao? Gương mặt ốm yếu kia của Lạc Lạc sau khi nghe câu đó xong lại còn ốm hơn, sao lại có thể ngó lơ cô như vậy chứ?

Tính tình Lạc Lạc trước giờ luôn như vậy, dù bản thân có bị oan đi chăng nữa nếu như đối phương không tin tưởng thì sẽ chẳng nói một câu than trách phiền gì đến bất cứ ai.

“Biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này thì mình không đi đến đây làm gì đâu!” Lạc Lạc tuy không nói ra nhưng lại rất tự trách bản thân mình. Tại sao người nằm trong phòng cấp cứu đó không phải là cô mà là bà ấy? Sức khoẻ ngày thường đã rất yếu rồi, ấy mà bây giờ còn phải tiến hành thêm cuộc phẫu thuật này nữa. Không biết liệu có chuyện gì không hay sẽ xảy ra hay không?

Đứng ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu mà trái tim muốn văng ra bên ngoài luôn vậy, Lạc Lạc sợ hãi vô cùng. Tâm trạng dường như rơi vào trạng thái bất ổn.

- Ai là người nhà của bệnh nhân Lữ Ngọc An?

Một bác sĩ nữ từ bên trong bước ra ngoài hỏi thăm tình hình, Lạc Lạc và Minh Hạo nhanh chóng đứng dậy mà nói đồng thanh với nhau.

- TÔI!

- Không thưa bác sĩ, tôi là con ruột còn cô ấy chỉ là con dâu thôi. Có chuyện gì sao?

Minh Hạo nhanh chóng đáp lại bác sĩ, phủ nhận điều mà Lạc Lạc vừa nói. Chắc trong lòng anh vẫn còn rất giận về chuyện lúc nãy đây mà! Cũng chẳng thể trách ai, nếu là cô thì cô cũng sẽ hành xử như vây, dù là vợ chồng nhưng nhiệm vụ chăm sóc cho bà ấy đã thuộc về cô rồi, vậy tại sao còn không biết cố gắng thực hiện tốt nhiệm vụ được giao ấy?

- Vậy anh hãy đi theo tôi làm thủ tục nhập viện cho bà ấy!

“Anh ấy vẫn còn giận...” Lạc Lạc nhìn theo hướng đi của Minh Hạo mà nước mắt không thể kiềm chế được, tại sao chứ! Tại sao trong khi bản thân cô đã cố gắng làm vợ hiền dâu thảo nhưng chẳng được mà suốt ngày cứ bị nói thế này thế kia? Chuyện này xảy ra chỉ nằm ngoài sự dự tính của cô mà thôi, tại sao lại đổ lỗi qua lại thế này?