Biểu Lý Thế Giới

Chương 1: Người phụ nữ trong tấm biển quảng cáo



Máy điều hòa, thuốc khử trùng, mùi máu tanh lẫn trong gió và một số mùi thịt thối khác trộn lẫn với nhau tạo thành mùi tanh ngọt ngào.

Lục Ngôn Lễ đã quen với hỗn hợp này từ lâu rồi, sau khi chào tạm biệt đồng nghiệp, thấy cậu ta đã đi xa vẫn quay lại cười với mình, anh vẫy tay chào cậu rồi bước vào chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.

Anh đội mũ trùm đầu và khẩu trang, bước vào cửa toa tàu điện ngầm, giẫm lên một lòng bàn tay trắng nhợt sắp chen vào cửa, cảm thấy hơi mềm mại. Vẫn bước tiếp, anh đá thứ đó về hướng đối diện cánh cửa, đập vào tấm bảng quảng cáo rỉ sét đối diện.

Khóe môi đang mỉm cười dịu dàng của nữ minh tinh trên bảng quảng cáo dần dần mở rộng, từ từ đến tận mang tai, trong đôi mắt biết cười, ánh mắt bắt đầu di chuyển xuống dưới, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay rơi trên chóp mũi..

Miệng há to, một chiếc lưỡi mỏng và dài màu đỏ tươi thè ra, lòng bàn tay run lên muốn rời đi nhưng vẫn bị chiếc lưỡi thò ra khỏi đôi môi khổng lồ quấn lấy, nó cuốn vào, những chiếc răng nanh trắng nõn khép lại, và đôi má phồng lên.

Có tiếng nhai.

Bàn tay rõ ràng là mềm mại không có xương, nhưng Lục Ngôn Lễ lại nghe được tiếng xương gãy rạo rạo.

Một lúc sau, người phụ nữ trên biển quảng cáo với đôi môi đỏ mọng nở nụ cười hài lòng.

Lục Ngôn Lễ không nhìn vào ánh mắt đó, anh biết người phụ nữ trên bảng quảng cáo đang nhìn mình chằm chằm nên cúi đầu nghịch điện thoại.

Cánh cửa đóng lại, toa tàu rung lắc và bắt đầu tiến về phía trước.

Cảm giác bị theo dõi vẫn không biến mất.

Không biết từ bao giờ, một nữ minh tinh xinh đẹp xuất hiện ở mọi cửa sổ của tàu điện ngầm, nhìn chằm chằm vào Lục Ngôn Lễ và mỉm cười.

Lục Ngôn Lễ đang chăm chú chơi điện thoại di động, không để ý tới những gì đang diễn ra ngoài cửa sổ.

Ánh đèn tàu điện ngầm mờ ảo, xen lẫn một màu đỏ sẫm đáng sợ, màn hình điện thoại phản chiếu khóe miệng nhếch lên của nữ minh tinh trên cửa sổ, cũng như chiếc lưỡi dài đang từ từ thè ra của cô ta.

Dường như có tiếng rắn bò phì phì, cô ta nhìn thì đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

Đèn trong tàu chợt tắt, giây tiếp theo, lại bật sáng.

Chóp mũi anh giật giật.

Lại đến rồi.

Mùi hôi tràn ngập trong xe biến mất, không khí lại trở nên trong lành, sạch sẽ.

Ngẩng đầu lên lần nữa, tất cả rỉ sét và vết máu trong toa đều đã biến mất, cửa sổ sáng sủa, sạch sẽ, tuy có ít hành khách nhưng đều ngồi hoặc đứng, giọng nữ tiếp viên báo ga đến. Máy điều hòa xua tan đi hơi nóng cuối cùng còn sót lại của đêm hè, thậm chí còn khiến không khí mát mẻ hơn một chút.

Yên tĩnh và bình yên, giống như thế giới bình thường đã khắc sâu trong trí nhớ Lục Ngôn Lễ, anh không còn phải cảnh giác nữa.

Tuy nhiên, Lục Ngôn Lễ, biết rằng đây chính là lúc anh nên bắt đầu cảnh giác.

Khi thế giới xa lạ bắt đầu ngụy trang thành bình thường, nó phải giấu đi những chiếc răng nanh của mình, để rồi sau đó gieo rắc cái ác đến...khắp nơi.

Ở điểm dừng tiếp theo, một nhóm người đi tới.

Nhóm người này chắc chắn biết nhau, nhưng dường như không có điểm gì chung, nam nữ già trẻ, thân phận, tuổi tác khác nhau, vừa lên xe liền hạ thấp tông giọng. Lục Ngôn Lễ liếc nhìn một cái, sau đó lại quay đi, tiếp tục nghịch điện thoại, những hành khách khác cũng tò mò nhìn anh, hành động của anh không có gì bất thường cả.

Nhưng những người đó rõ ràng không có không chú ý đến anh.

Lục Ngôn Lễ vừa cúi đầu, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại của anh ấy.

Là một người cô gái trong nhóm kia, mới ngoài đôi mươi, nụ cười hiền hậu, thái độ thân thiện, có vẻ hơi ngại ngùng, nói với anh: "Thưa anh, anh có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói với anh"

Một số hành khách liếc nhìn đầy ghen tị.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Khi đang đeo khẩu trang hay đội mũ mà cũng có thể được một cô gái xinh đẹp đến làm quen à?

Vẻ mặt cô gái vẫn có hơi ngượng ngùng, cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng lời nói lại không không giống những gì người khác nghĩ, cô thì thầm: "Tôi đoán gần đây anh nhất định gặp phải chuyện gì kỳ quái, phải không?"

Sau đó, anh chuyển ánh mắt từ màn hình điện thoại sang cô, gần như vô thức lùi lại một bước, lời nói đầy cảnh giác: "Cô muốn nói gì?"

"Anh đừng sợ, bởi vì chúng ta giống nhau." Cô gái mỉm cười nói: "Chúng tôi cũng từng thấy những thứ đó..." Cô càng đến gần, giọng nói càng nhỏ hơn. Không biết cô nói gì mà anh trở nên kích động, hơi thở dồn dập, cô gái gần như có thể nghe thấy nhịp tim đột nhiên tăng nhanh của đối phương.

"Làm sao tôi biết được lời cô nói là thật hay giả?" Giọng của Lục Ngôn Lễ hơi căng thẳng, rõ ràng anh cũng biết được tình hình là gì rồi, hắng giọng: "Ý tôi là, tại sao tôi phải tin cô?"

"Dù sao hiện tại không có lựa chọn nào tốt hơn, sao không thử một lần?" Cô gái mỉm cười với anh, "Hay anh bằng lòng ngồi chờ chết?"

Lục Ngôn Lễ theo bản năng lắc đầu, cô gái càng cười tươi hơn: "Đừng sợ, chúng tôi sẽ giúp anh."

"Giúp tôi? Cô?" Lục Ngôn Lễ có vẻ do dự.

Nhìn thấy người đồng đội hòa đồng nhất của mình đã bắt chuyện thành công với NPC, một người đàn ông béo trong đám đông giơ ngón tay cái lên, nhe răng cười.

Mọi người từ từ bước tới, vây quanh Lục Ngôn Lễ.

"Anh là... người bạn đồng hành mà cô ấy nhắc đến phải không?" Lục Ngôn Lễ cau mày khó chịu nói, sau đó anh nhận ra rằng mình vẫn chưa biết tên cô gái này.

Vừa hay cô gái nói: "Bắt đầu giới thiệu đi, tôi là Lê Phương Uyển."

Những người khác cũng nói tên của họ.

Họ cho rằng cũng giống Lục Ngôn Lễ, họ bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi "Quyr dị" và luôn sống trong sợ hãi, vì vậy họ thành lập một nhóm nhỏ để cố gắng tìm cách tự cứu mình và khám phá sự thật về thế giới.

Lục Ngôn Lễ quan sát thấy nhóm của họ đều tuân theo một cậu thanh niên, cao và gầy, dù cố ý hay vô ý, anh ta chỉ tự giới thiệu mình là Hạ Lâu, một nhân viên văn phòng bình thường.

Nhưng nhìn thái độ lạnh lùng, cộng thêm sự tín nhiệm của mọi người dành cho cậu ta, rõ ràng đây không chỉ là một nhân viên văn phòng.

Lục Ngôn Lễ không biết có nên tin bọn họ hay không, tóm lại cũng biết chút ít về họ rồi, anh hơi tò mò hỏi: "Các vị đã tập hợp thành một nhóm, thế có giải pháp nào cho những... "Thứ đồ" kia không?"

Khi nhắc đến từ "Thứ đồ", mặt của anh ấy lộ rõ vẻ kinh hãi tột độ, giọng nói bất giác trầm xuống. Có thể thấy rằng anh chắc chắn đã bị giày vò bởi vài sự kiện nào đó.

Mọi người liếc nhìn nhau, lắc đầu xầm xì.

"Ma quỷ, quái vật, lời nguyền... đều là những thứ mà người thường không thể đối phó. Cho đến bây giờ, chúng ta chỉ có thể tìm được đường thoát khi đối mặt với những sự kiện siêu nhiên này. Không có phương pháp chống lại."

"Chúng ta không có khả năng tự mình giải quyết, chỉ có thể tiếp tục chạy trốn. Đương nhiên, các sự kiện này không thể tìm hiểu nguyên do, miễn là tìm được cách lẩn trốn, việc sống sót sẽ dễ dàng hơn"

"Cầu Chúa hay thờ Phật cũng vô ích. Dù là giáo đường hay chùa Phật giáo, không có nơi nào có thể giải quyết triệt để, chỉ có thể dựa vào bản thân tự tìm ra quy tắc."

"Mặc dù rủi ro rất cao, nhưng chỉ cần tìm ra quy tắc là có thể sống sót."

Nghe những lời của họ, Lục Ngôn Lễ càng cau mày.

Anh ấy rất đẹp trai, dù đội mũ, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt có phần lạnh lùng đượm buồn vẫn có thể dễ dàng làm trái tim thiếu nữ rung động.

"Thế thì há chẳng phải tôi..." Nói đến đây, anh bỗng im bặt, dường như nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Anh Lục, xin nói cho tôi biết, gần đây gặp phải khó khăn gì à? Có lẽ chúng tôi có thể giúp anh." Hạ Lâu hỏi.

Hà Lâu không nói nhiều, mang đến cho người ta cảm giác người ngoài lạnh trong nóng.

Mày Lục Ngôn Lễ càng nhíu lại, thở dài, muốn nói gì đó, mở miệng, nhưng sau đó lại thôi, nghi ngờ nhìn mọi người, cuối cùng từ từ nói.

"Gần đây... nói thế nào nhỉ, một người hàng xóm kì lạ đã chuyển lên lầu ở chỗ tôi. Kể từ khi hắn ta chuyển đến, xung quanh hắn ngày càng có nhiều chuyện kỳ ​​lạ xảy ra..."

Lục Ngôn Lễ đang nói, Hạ Lâu đột nhiên giơ tay lên, cắt ngang lời kể của anh: "Chờ một chút."

Tiếp theo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đèn trần tàu: "Anh có để ý thấy đèn hơi mờ không?"

Cậu ta không dùng những từ như "cảm giác", nhưng chắc chắn rằng ánh sáng đã mờ đi và sự thay đổi này nhất định là do nguyên nhân bất thường nào đó gây ra.

Đám người lập tức cảnh giác.

Lời nói của Hạ Lâu nhanh chóng được xác thực, ánh sáng mờ đi giờ có thể quan sát bằng mắt thường, không phải là bóng tối, nếu phải nói thì màu sắc... giống đỏ sậm.

Tựa như được bao phủ bởi một lớp màng máu mỏng.

Ngay sau đó, họ nghe thấy một âm thanh thót tim khó tả không biết phát ra từ đâu,ken két sít sít, dồn dập. Tuy nhiên âm thanh đó nhỏ đến mức nếu không nghe kỹ, bạn sẽ tưởng đó chỉ là tiếng ù tai.

Chính xác thì nó là gì?

"Mọi người, hãy chuẩn bị sẵn sàng để trốn thoát bất cứ lúc nào." Hạ Lâu liếc nhìn Lục Ngôn Lễ, nói thêm, "Đừng xuống bến, quay lại đi."

Tàu điện ngầm vừa đến ga, sau vài tiếng chuông vang lên, vài hành khách đang đợi ở bên cạnh đã đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

"Tại sao?" Lục Ngôn Lễ hỏi.

Lê Phương Uyển thầm thì: "Anh nhìn ra ngoài cửa sổ đi."

Lục Ngôn Lễ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt biến sắc.

Khuôn mặt anh được bị che lấp bởi khẩu trang, nhưng dù vậy, mọi người vẫn có thể phát hiện ra sự kinh ngạc trong mắt anh.

Anh kinh ngạc cũng phải, ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã bị bao phủ bởi một tầng sương máu, hơn nữa, tầng sương máu này càng ngày càng tiến gần, càng ngày càng dày đặc, trong nháy mắt, đã tụ tập xung quanh tàu điện ngầm. Có vẻ như nó đang nhắm đến họ.

Đèn bị mờ cũng là do sương máu dần dần tụ lại bên cạnh ngọn đèn, sau đó, ánh sáng đỏ sậm trong không khí ngày càng đậm đặc, đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

"A! Có chuyện gì vậy?"

"Cái quái gì đây?!"

Những hành khách khác cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, lần lượt hét lên, có người cởi áo khoác liều mạng đuổi người, cố gắng xua tan sương máu. Ngay lúc cánh cửa sắt mở ra, họ hét lên rồi chạy ra ngoài, xô đẩy nhau trong hoảng loạn. Nơi đây đông đúc đến mức suýt xảy ra một vụ giẫm đạp.

Nhóm nhỏ cũng không ngoại lệ, "Chạy đi!" Nhìn thấy sương mù máu sắp lan rộng, một giọng nói từ nhóm nhỏ truyền đến. Họ len lỏi qua đám đông ngược dòng tiến về phía sau xe ngựa.

Cậu chàng béo lúc nãy giơ ngón tay cái cho Lê Phương Uyển nhìn về phía trước, đột nhiên mở to mắt kinh ngạc: "Chết tiệt! Cái này... cậu Lục Ngôn Lễ này đang làm gì vậy?!"

Mọi người vốn định cùng nhau rời đi, nhưng Lục Ngôn Lễ lại chạy lại ngăn cản những hành khách sắp chạy ra ngoài: "Đừng chạy ra ngoài, bình tĩnh! Bên ngoài nguy hiểm hơn!"

Anh chưa kịp nói xong, người hành khách đã đi được nửa cửa đột nhiên mở to mắt, vùng vẫy hét lên đau đớn.

"Cứu......"

Anh chưa kịp nói hết lời cầu cứu, thì cơ thể xúc với băng tuyết khi bước ra ngoài liền bị ăn mòn. Đầu tiên là một lớp da, sau khi lớp da bên ngoài bong ra, lộ ra thịt đỏ tươi, xương trắng rồi nội tạng...

Người sống chỉ có hai lớp da, nhưng sương máu bóc ra không biết bao nhiêu lớp, nuốt chửng từng lớp một.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh,chỉ trong chốc lát, người đàn ông mà Lục Ngôn Lễ đang kéo chỉ còn lại một bàn tay nguyên vẹn, nằm gọn trong tay Lục Ngôn Lễ. Anh và những hành khách khác còn chưa bước ra khỏi cửa đều sững sờ đứng im như phỗng.

Bàn tay bị chặt đứt rơi xuống đất phát ra âm thanh "bụp", Lục Ngôn Lễ kinh hãi lùi lại một bước, ánh mắt đầy hoảng sợ.

"Ah--"

Bàn tay bị chặt đứt rơi xuống dưới chân một hành khách trẻ tuổi, trong toa xe có lẽ sương máu đã tản dần nên bàn tay bị nuốt chửng chậm hơn rất nhiều, hiện tại chỉ là lớp da bong ra, có thể nhìn thấy các cơ với kết cấu rõ ràng và bộ xương dần dần hiện rõ.. Rõ ràng một trong những hành khách không thể chịu được sự kích thích và vô thức đá bàn tay bị đứt lìa ra, khiến nó vô tình rơi trúng một bức tường quảng cáo.

Trên tường quảng cáo có một nữ minh tinh vô cùng xinh đẹp, không biết có phải là ảo giác hay không, cô ấy đang nhìn mọi người với nụ cười ma mị mà quyến rũ. Bàn tay vô tình rơi ngay trên môi cô, môi cử động, chiếc lưỡi dài thè ra, cô kéo cổ tay móc vào miệng, nhai chậm rãi bằng những chiếc răng nanh trắng mỏng.

Một đôi mắt xinh đẹp hớp hồn người bắt đầu từ từ tập trung vào hành khách, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sự điên cuồng và ác ý lồ lộ trong mắt cô ta.

Một nhóm người kinh hãi lui về sau.

Người hành khách này dù ngu ngốc đến đâu cũng biết mình chết chắc rồi, nhìn xung quanh chỉ có Lục Ngôn Lễ, người đã giúp đỡ người khách trước đó, trông đáng tin cậy hơn, anh ta run rẩy tiến đến gần Lục Ngôn Lễ, sau đó nắm lấy tay anh ta: "Cứu tôi...cứu tôi với." "xin hãy giúp tôi..."

"Tôi..." Lục Ngôn Lễ hiển nhiên đang do dự.

Hạ Lâu đen mặt: "Đi thôi! Kéo cậu ta về đây."

Mục tiêu của nhóm người đó quá lớn, một thanh niên cao gầy tóc vàng khác phóng trở lại, chen vào trong đám người, nhìn hai người còn đang giằng co qua lại, nheo mắt đá một cước, người kia đo đất, lại hất anh ta ra, tóm lấy Lục Ngôn Lễ, kéo anh ta ra khỏi đám đông, dùng hết sức bình sinh chạy về phía sau.

Lúc này, những hành khách khác cũng kịp phản ứng, bỏ chạy về phía sau.

Chàng trai tóc vàng muốn mắng anh một hai câu đại loại như đồ thánh mẫu đầu thai chuyển kiếp, nhưng cuối cùng kìm lại, lao về phía trước. Anh ta mạnh đến mức Lục Ngôn Lễ không thể thoát ra được nên phải cùng anh ta chạy về phía hội nhóm kỳ lạ này.

Tất nhiên, còn có một số hành khách khác, nhiều người trong số họ là nhân viên văn phòng, đang thở dốc vì bài tập thể dục đột ngột mà tốn sức, vừa định nói chuyện thì đã bị một người đàn ông cực kỳ cao lớn với vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm.

Lục Ngôn Lễ chú ý tới ánh mắt không mấy thiệt cảm lướt qua mình, những người khác cũng nhìn anh với biểu cảm như thế. Nhưng ngược lại, anh thở phào nhẹ nhõm và lẳng lặng liếc nhìn những người đi theo mình.

Có sáu tên.

Sáu phương án này,sau này nếu xảy ra chuyện gì, chắc là sẽ đẩy những kẻ vô vô tích sự mà còn ương bướng ra thế mạngphải không?

Lục Ngôn Lễ sung sướng trong lòng.

Ánh mắt anh liếc nhìn hành khách, đột nhiên chững lại, rồi lập tức nhìn đi chỗ khác, vờ như không thấy gì.

Hắn... tại sao hắn luôn kiễng chân?