Biểu Tiểu Thư Luôn Rất Bận

Quyển 2 - Chương 7: Hào môn biểu muội của ta (7)



Editor: Cind

Beta: Hoa Bạch Quang

Do điểm thành tích đạt tối đa, nên giáo viên các môn cũng mặc kệ Quân Tử Thư lúc lên lớp chưa từng ngẩng đầu.

Nhưng đôi khi thầy cô vẫn gọi Quân Tử Thư lên trả lời, những lúc ấy sẽ là không ai biết hoặc không ai muốn giơ tay lên bảng. Cả lớp cũng đã quen với việc bị IQ nghiền áp rồi.

Thái độ của Tần Hựu Nhiễm đã thay đổi rất nhiều so với tháng trước, hồi đó là không phục còn hiện giờ là tự hào.

Hừ, đồ ngốc nhà nàng đỉnh như thế đấy, cũng không có cách nào, cậu ấy là mỹ nữ thiên tài mà.

Sau mỗi kì thi hàng tháng sẽ có ba ngày nghỉ.

Mọi người đều thu dọn đồ đạc, Tần Hựu Nhiễm cũng không ngoại lệ.

Tần Hựu Nhiễm thông báo với nhóm bạn nhỏ của mình, những người khác trả lời lại, bảo bọn họ cũng được nghỉ.

Nghiêm túc học suốt một tháng, giờ cũng nên nghỉ xả hơi rồi.

Tần Hựu Nhiễm: Được nghỉ rồi.

Bạch Lộ: Yeah! Nghỉ rồi! Xõa xõa xõa! Chơi chơi chơi! Đi quán bar K hát đê!

Tùng Tử: Có gì thú vị không? Ngày nào cũng thế, nghe thôi đã thấy chán rồi.

Lâm Tàng: Nếu không thì làm gì?

Tần Hựu Nhiễm: Có gì mới không?

Bạch Lộ: Nghe nói có mấy anh đẹp trai mới đến Thịnh Thế, rất tuyệt vời nha. Hẹn thứ bảy đi, bọn mình có thể ở qua đêm luôn, dù sao chủ nhật cũng không đi học, mà mình cũng không sợ trốn học nữa.

Tùng Tử: OK OK, chị Nhiễm có ý kiến gì không?

Tần Hựu Nhiễm: Không ý kiến, hẹn lúc đó nha.

Bạch Lộ: Nhá nhá nhá nhá nhá! Quyết định vậy nhá! Mình gọi cho Lý Nghênh Lam luôn ha.

Tần Hựu Nhiễm: Thoải mái đi, mình chia tay với anh ấy rồi.

Bạch Lộ: Wow thật à, Lý Nghênh Lam si tình với bồ như vậy mà vẫn có thể chia tay được ư?

"Hựu Nhiễm."

"Hửm?" Ngón tay Tần Hựu Nhiễm lướt màn hình, đang chuẩn bị trả lời Bạch Lộ thì đột nhiên nghe thấy Quân Tử Thư gọi mình. Nàng ngẩng đầu nhìn Quân Tử Thư.

"Thứ bảy này cậu có rảnh không?"

"Hả? Làm sao thế?" Tần Hựu Nhiễm tạm dừng tay, tính nói thẳng là không rảnh nhưng lại tò mò không biết Quân Tử Thư có chuyện gì. Dù sao Quân Tử Thư không giống như sẽ chủ động nói chuyện gì đó cho nàng.

[Đinh! Ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ vừa hẹn bạn thân đi chơi vào thứ bảy.] Tiểu Hoa Tiên nhắc nhở cho Quân Tử Thư biết tình huống hiện tại.

OK.

"Hôm đó là sinh nhật tớ, tớ muốn mời cậu tới nhà chơi dù với cậu chắc chẳng có gì thú vị. Nếu cậu có việc thì không tới cũng không sao." Quân Tử Thư nói lời dài hiếm thấy. Nàng nhìn Tần Hựu Nhiễm, nhẹ nhàng nói ra giống như không quá vui vẻ khi sinh nhật mình sắp tới.

Tần Hựu Nhiễm biết Quân Tử Thư nói "không tới cũng không sao" là thật, chứ không phải dùng kế khích tướng làm nàng mềm lòng.

"Đương nhiên không bận rồi. Tới nhà cậu hở?" Tần Hựu Nhiễm không chút do dự nói, trong lòng thầm xin lỗi đám bạn thân yêu của mình.

Trước mắt, đồ ngốc vẫn quan trọng hơn.

Một lần lỡ hẹn thì đám kia cũng không chạy đâu mất, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này nàng không biết còn có lần sau hay không.

Nếu đã là bạn tốt thì sao có thể bỏ việc tới chơi nhà chứ.

Trong lòng Tần Hựu Nhiễm đắc ý hát ca. Hiện giờ nàng ở trong lòng Quân Tử Thư khẳng định là bạn vô cùng tốt, nếu không Quân Tử Thư sẽ không mời nàng tới nhà mình chơi.

"Ừm, cậu muốn đến lúc nào cũng được."

"Sáng mai mình sẽ qua."

Nay thứ sáu rồi, ngày mai là sinh nhật của Quân Tử Thư.

"Được, hôm đó tớ cần ra ngoài, chờ tớ xong việc rồi sẽ gọi điện cho cậu, sau đó chúng ta hẹn gặp nhau ở chỗ nào và cùng về nhà ha." Quân Tử Thư khéo léo tránh để Tần Hựu Nhiễm hỏi địa chỉ nhà nàng, cũng tránh để Tần Hựu Nhiễm biết mẹ nàng là Tần Hiểu Mạn, nếu không sẽ chẳng còn bất ngờ nữa, phải không nào?

Bất ngờ kiểu này, để các nàng giáp mặt trực tiếp là kích thích nhất.

Trong lòng Quân Tử Thư cười xấu xa, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì.

"Cậu ra ngoài thật hả? Cậu phải làm gì à?" Tần Hựu Nhiễm hơi tò mò, nàng còn tưởng Quân Tử Thư sẽ suốt ngày ở một chỗ chứ, thế mà cũng có việc cần phải ra khỏi nhà ư?

"Tớ tới tiệm mướn sách."

Khi ở nhà, Quân Tử Thư thường ra ngoài mỗi tuần một lần để mượn và trả sách; khi ở trường thì cũng như vậy. Thư viện trường không ít sách, nhưng loại chuyên môn thì hơi ít nên Quân Tử Thư phải mượn ở một cửa tiệm bên ngoài.

"Ra vậy." Tần Hựu Nhiễm giật giật khóe miệng, nàng biết Quân Tử Thư không thể nào ra ngoài chỉ để đi chơi, ngoại trừ đọc sách cũng chỉ có đọc sách thôi.

"Vậy ngày mai lúc cậu đến tiệm sách thì nhớ gọi cho mình, chúng ta gặp nhau ở đấy rồi cùng đến nhà cậu luôn một thể."

"Được, mai gặp lại."

Tối đó, Quân Tử Thư kể cho Tần Hiểu Mạn biết mai sẽ mời bạn mới về nhà ăn sinh nhật. Bà Tần vô cùng kích động, bộ dạng vui mừng vì đứa nhỏ nhà mình cuối cùng cũng có bạn bè, động tĩnh lớn đến mức làm mọi người xung quanh đều bất ngờ.

"Dao Dao, phải bạn mới thật không? Tốt quá đi! Thế mà con cũng tìm được bạn tốt trên cấp ba! Mẹ mừng chết đi được!" Trước giờ Tần Hiểu Mạn luôn lo lắng cho con gái quá thông minh và lầm lì của mình, cứ như vậy thì sau này rất dễ bị thiệt. Tuy bây giờ có bà bảo vệ, nhưng bà vẫn hy vọng con gái mình có thể lạc quan hơn, kết giao với nhiều bạn bè hơn, chứ không phải thui thủi một mình, im lìm như cục đá.

"Vâng." Quân Tử Thư gật đầu, xác định lời mình vừa nói.

Mẹ à, bây giờ mẹ đã kích động tới vậy rồi, ngày mai khi mẹ biết đó là ai thì hẳn sẽ vui mừng đến phát điên mất thôi.

"Đó là đứa trẻ như thế nào? Nam hay nữ? Tính cách ra sao?" Tần Hiểu Mạn truy hỏi, hưng phấn kéo Quân Tử Thư ngồi xuống sopha, niềm nở hỏi thăm.

"Bà đừng dọa con bé chứ." Quân Tề có hơi buồn cười khi nhìn bộ dáng vui vẻ của Tần Hiểu Mạn, lại bị Tần Hiểu Mạn giận dữ liếc xéo một cái.

"Ông thì biết cái gì, đây là quan tâm."

"Rồi rồi rồi."

"Dạ là con gái, tính cách cực kì tốt, thành tích trong lớp chỉ xếp sau con thôi."

"Ái chà, thật tốt, là một đứa bé ngoan." Tần Hiểu Mạn càng vui vẻ, vừa nãy bà còn lo lắng Quân Tử Thư sẽ chơi với bạn xấu. Thành tích thật ra chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là tính cách. Con mình vốn dĩ đơn thuần, nhỡ đâu bị người khác "dắt mũi" thì không tốt chút nào.

Rất nhiều đứa học sinh nhà giàu của trường trung học Vân Ưng có tác phong hơi lỗ mãng, Tần Hiểu Mạn hy vọng Quân Tử Thư sẽ không bị "nhiễm xấu".

"Cậu ấy cũng là bạn cùng bàn và cùng phòng với con nữa." Dường như Quân Tử Thư biết bà ấy đang nghĩ gì, lại bổ sung thêm một câu.

"Ôi chao ơi, vậy thì càng tốt. Ngày mai mẹ nhất định sẽ bảo cô đầu bếp chuẩn bị một bữa thịnh soạn. Đúng rồi, bạn con có kén ăn không? Khẩu vị thanh đạm hay tương đối mặn thế?" Tần Hiểu Mạn vội vàng hỏi, chỉ sợ mình chuẩn bị không tốt, khiến Quân Tử Thư nảy sinh mâu thuẫn với bạn con bé.

"Cậu ấy có thể ăn được hết." Quân Tử Thư hỏi Tiểu Hoa Tiên ở trong đầu một chút, nhận được đáp án bèn nói ra.

"Vậy là tốt rồi, mẹ thực sự rất vui."

"À, một bạn khác cũng đến nữa đúng không?"

"Vâng."

"Con trước kia không thích mời ai, sao giờ lại muốn mời tới hai người vậy?"

"Cậu ấy nói với con, phải thay đổi bản thân một chút mới có nhiều người yêu mến."

"Ngoan, chỉ cần đường hoàng* thì Dao Dao trở thành người thế nào cũng được hết." Tần Hiểu Mạn xoa đầu Quân Tử Thư, kì thực trước đây bà cũng muốn nói với Quân Tử Thư những lời này nhưng vẫn băn khoăn không nói.

*nguyên văn: đường đường chính chính (堂堂正正)

Bọn họ đối đãi với Quân Tử Thư vô cùng cẩn thận. Nếu như con gái biết lấy lòng người thì bọn họ cũng vui vẻ nuông chiều con bé, nhưng con bé lại tự kỷ luật bản thân đến mức hoàn hảo. Với lại khi bọn họ nhận nuôi con bé, con bé đã không còn nhỏ nữa, tuy chưa thể gọi là người lớn nhưng những chuyện nên nhớ đều đã khắc ghi trong đầu.

Mà đáng lẽ ra họ có nhiều lựa chọn hơn thế, nhận nuôi một đứa trẻ nhỏ tuổi rồi thuần hóa nó là chuyện hoàn toàn có thể, nếu bà muốn nhận thêm một đứa nữa cũng được. Nhưng lúc ở cô nhi viện, Tần Hiểu Mạn nhìn thoáng qua một lần đã trúng con gái cưng nhà mình rồi.

Bọn họ cưng con bé như vậy nhưng cũng không hề chiều hư nó. Con bé vẫn duy trì trạng thái đề phòng như cũ nhưng không phải với bọn họ, mà là với những người khác.

Tần Hiểu Mạn và Quân Tề đã nghe viện trưởng trại trẻ mồ côi kể về nguyên nhân cái chết của cha mẹ Quân Tử Thư. Con bé đã chứng kiến cái chết của cha mẹ mình, cảnh tượng đó chắc hẳn là cơn ác mộng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu con bé. Họ cố gắng thuyết phục con bé không biết bao nhiêu lần rằng đừng tự khép kín bản thân, nhưng lại sợ kích thích con bé quá mức. Cũng may con bé còn có một người bạn thân bên cạnh, nếu không họ sẽ thực sự lo lắng. Giờ Quân Tử Thư đã học cấp ba, lại có thêm một người bạn tốt mới, chuyện này khiến họ thực sự vui mừng.

"Vâng."

Một người bạn tốt khác mà Tần Hiểu Mạn nhắc đến chính là Hà Bách Linh.

Tần Hiểu Mạn mới gặp Hà Bách Linh được một lần, biết cô bé là bạn thân của con gái, đối xử với con gái cũng không tệ lắm. Bà vẫn luôn cổ vũ hai đứa nên liên lạc với nhau nhiều hơn.

[Ký chủ, mai không phải là thời cơ tốt để bồi dưỡng tình cảm với mục tiêu nhiệm vụ sao? Rõ ràng lúc ấy mục tiêu nhiệm vụ có thể biết quan hệ của cô và nàng ấy, tại sao cô còn muốn gọi thêm cả người khác nữa?] Tiểu Hoa Tiên nghĩ mãi về chuyện này nhưng vẫn không hiểu được, ngày mai rõ ràng là một cơ hội tuyệt vời mà.

Đợi đến mai rồi chẳng phải cậu sẽ biết sao?

Quân Tử Thư cho rằng, Tần Hựu Nhiễm đã cảm thấy vị trí của nàng ấy trong lòng nàng rất quan trọng nên nàng mới mời nàng ấy về nhà. Hơn nữa, Tần Hựu Nhiễm không biết nàng còn có một người bạn thân khác. Khi Tần Hựu Nhiễm biết mối quan hệ của hai người, thêm cả quan hệ giữa nàng và Hà Bách Linh. Hai việc cùng tác động hẳn sẽ khiến Tần Hựu Nhiễm làm ra một số hành động "ý tứ", hành động mà nàng đã đoán trước.

Nói như vậy, Quân Tử Thư để cho Hà Bách Linh và Tần Hựu Nhiễm gặp nhau, tương lai sẽ có thể loại trừ khả năng xuất hiện tên tra nam muốn bắt cá hai tay.

Nếu tên đó theo đuổi Tần Hựu Nhiễm như quỹ đạo ban đầu, nhất định không thể tránh khỏi cuộc chạm trán giữa hắn và Hà Bách Linh. Nếu Hà Bách Linh biết hành vi của tên tra nam, cô ấy chắc chắn sẽ tránh xa hắn triệt để. Còn nếu Hà Bách Linh không làm như vậy, Quân Tử Thư chỉ có thể chấp nhận rằng mình đã coi trọng nhầm người, chuyện yêu đương sau đó thế nào, nàng sẽ không quan tâm tới nữa.

Còn nếu Tần Hựu Nhiễm biết được hành vi của tên cặn bã kia, nàng ấy nhất định không để mình bị lừa lần nữa, như vậy sẽ không có chuyện đính hôn, Quân Tử Thư đã cắt đứt được dây tình ái của bọn họ. Tính ra thì nhiệm vụ đã hoàn thành hơn phân nửa rồi.

Tám giờ sáng hôm sau, Quân Tử Thư rời giường, còn Tần Hiểu Mạn và Quân Tề vẫn đang ngủ. Cô đầu bếp vội vàng làm một phần bữa sáng, Quân Tử Thư ăn xong thì ra khỏi nhà.

Tài xế chở nàng đến trước cửa hiệu sách, Quân Tử Thư gọi điện cho Tần Hựu Nhiễm. Sau khi nói giản lược xong, nàng cất điện thoại vào túi xách rồi đẩy cửa bước vào hiệu sách.

Lúc Tần Hựu Nhiễm nhận được cuộc gọi, cả người vẫn còn mơ mơ màng màng ngái ngủ. Đêm qua vì quá hưng phấn nên không sao ngủ được, nàng quyết định chơi điện thoại một lát rồi đi ngủ, ai dè càng chơi càng tỉnh. Vui vẻ rạo rực tới hai giờ sáng mới cưỡng ép mình ngủ được.

Tần Hựu Nhiễm bò dậy rửa mặt, sau đó rầu rĩ nhìn tủ quần áo của mình.

Hôm nay tới nhà Quân Tử Thư chơi, gặp cha mẹ nàng thì nên mặc gì cho ổn nhất đây?

Đẹp thì nhất định phải có, quan trọng là lựa chọn loại phong cách nào.

Cool ngầu? Ngây thơ trong sáng? Thiếu nữ nghiêm túc? Hay là nữ sinh ngoan ngoãn?

Rối răm suốt mười mấy phút hơn. Hết cái này nhìn không ổn lắm, tới cái kia thì không đủ đẹp, cuối cùng Tần Hựu Nhiễm vẫn chọn phong cách thường ngày của mình.

Nàng vào phòng vệ sinh, làm vài việc chăm sóc da cơ bản chứ không trang điểm.

Nàng sợ cha mẹ Quân Tử Thư thấy nàng trang điểm sẽ có ý kiến, dù sao người lớn luôn nghĩ giờ bọn họ vẫn là trẻ con mà.

Cuối cùng cũng chuẩn bị xong, Tần Hựu Nhiễm ngồi xe đi tới hiệu sách mà Quân Tử Thư nói. Vừa tới cửa đã nhìn thấy nàng.

Quân Tử Thư mặc áo thun cùng quần jean đơn giản, đeo kính, sống lưng thẳng tắp đứng ở đó, điềm đạm nho nhã thoạt nhìn như học sinh ngoan.

"Mình tới rồi đây, cậu chọn sách xong rồi hửm?"

"Ừm."

"Xe của nhà mình đang ở bên ngoài, để tài xế đưa chúng ta tới nhà cậu đi."

"Không cần đâu, ngồi xe nhà tớ là được rồi."

"Hở? Được." Suýt chút nữa Tần Hựu Nhiễm đã buột miệng hỏi nhà cậu có xe à, may mà dừng lại kịp.

Tần Hựu Nhiễm rất ngạc nhiên, sau đó nghĩ lại nàng quả thật không rõ gia cảnh nhà Quân Tử Thư như thế nào. Trước đây toàn dựa vào cảm giác, đoán già đoán non rằng nhà Quân Tử Thư chắc không giàu lắm.

Bởi vì Tần Hựu Nhiễm đã gặp qua hầu hết con cái của những gia đình giàu có nhưng lại chưa từng nghe qua về người này, hơn nữa cũng không nghe nói đứa trẻ nhà nào giỏi giang như thế. Vã lại trong quan niệm họ, người có thành tích tốt thường không có của cải hoặc gia cảnh bình thường.

Tần Hựu Nhiễm bảo tài xế nhà mình đi về rồi lên xe nhà Quân Tử Thư.

Hiện giờ nàng đã biết được gia cảnh của Quân Tử Thư không tầm thường. Không, nói đúng hơn là vô cùng tốt, bởi vì giá trị của chiếc xe này tương đối cao.

"Dao Dao, nhà cậu ở đâu thế?"

"Ở biệt thự Lệ Thủy."

"Ra là vậy." Tần Hựu Nhiễm thầm sáng tỏ, biệt thự Lệ Thủy là nơi ở của giới nhà giàu.

Tài xế ở phía trước nhìn các nàng thông qua kính chiếu hậu một cách vô cùng cổ quái, Tần Hựu Nhiễm nhận ra cũng không để ý nhiều.

Có lẽ cảm thấy con gái của chủ nhân họ có thể kết bạn là một việc hiếm thấy chăng.

Bác tài xế vững vàng lái xe, nhưng trong lòng lại rất hoang mang.

Hắn phục vụ cho Tần Hiểu Mạn đã nhiều năm, đưa bà ấy đi không ít nơi quan trọng, bao gồm nhà cũ của bà ấy.

Bác tài xế từng gặp qua Tần Hựu Nhiễm một lần, biết nàng là con gái của em trai chủ nhân, cũng chính là em họ của tiểu thư nhà mình. Nhưng hình như hai cô gái đang ngồi hàng ghế sau đều không biết gì.

Thật kì lạ. Bác tài xế thầm lắc đầu, dù sao cũng không phải chuyện của hắn.

Tần Hựu Nhiễm vừa vào cửa đã thấy Tần Hiểu Mạn đang đi từ trên tầng xuống.

Nàng sốc đến mức không khống chế được vẻ mặt của bản thân.

"Bác gái?"

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó, chuyện gì đang xảy cmn ra thế này?

Đây có lẽ là ngày xấu hổ nhất trong đời Tần Hựu Nhiễm, dù mới suy nghĩ trong lòng nhưng nàng vẫn tự thấy xấu hổ rồi.

Sau khi trải qua cú sốc tưởng rằng bạn cùng bàn là người nghèo, không ngờ rằng nàng là kẻ có tiền, mẹ nàng còn là bác gái của mình. Tần Hựu Nhiễm cảm thấy bấy lâu nay mình đã thờ ơ với rất nhiều chuyện.

"Sao Hựu Nhiễm lại đến đây thế? Sao trước khi đi không báo cho bác một tiếng hở? Ngồi đi ngồi đi." Tần Hiểu Mạn vẫy tay gọi Tần Hựu Nhiễm tới ghế sopha bên cạnh.

"Mấy đứa chưa từng gặp nhau đâu nhỉ? Đây là con gái của bác, Quân Gia Dao, đại khái lớn hơn con hai tháng, là chị họ của con đấy. Dao Dao, chào em họ đi nào." Tần Hiểu Mạn bảo người giúp việc bưng trà rót nước, ngoài mặt thì tràn đầy ý cười nhưng sâu trong lòng lại không ngừng lo lắng.

Bà sợ Tần Hựu Nhiễm bắt nạt Quân Tử Thư. Dù sao tính cách của Quân Tử Thư có chút ngốc ngốc, không phải kiểu người đặc biệt cứng cỏi; Tần Hựu Nhiễm thì quá ham chơi, hai người tiếp xúc với nhau hẳn sẽ xảy ra xích mích.

"Mẹ, cậu ấy là người bạn tốt mà con nói sẽ tới chơi đó." Quân Tử Thư đẩy gọng kính, nhấp một ngụm nước do người giúp việc mang đến.

Tần Hiểu Mạn trầm mặc, nhất thời không biết nên bày vẻ mặt như thế nào.

Bầu không khí trở nên vô cùng xấu hổ.

"Vậy thì tốt quá, thế mà vừa rồi mẹ không nghĩ tới." Tần Hiểu Mạn nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt lại tươi cười nhưng những lo lắng khi nãy vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

"Con lên phòng cất sách trước đây." Quân Tử Thư đứng lên, để lại không gian riêng cho hai bác cháu.

"Ừ, con đi đi." Tần Hiểu Mạn xua tay, ngồi lên ghế sopha.

Đối với Tần Hựu Nhiễm, chuyện này là chuyện đáng vui mừng hơn là hoảng sợ. Còn đối với Tần Hiểu Mạn, chuyện này đáng kinh động hơn là vui mừng.

Tần Hựu Nhiễm cảm thấy đây là chuyện tốt nhất trên đời. Nàng và Quân Tử Thư vốn dĩ là bạn tốt, sau tình huống này sẽ thân càng thêm thân.

Nàng sẽ có thêm lý do gặp Quân Tử Thư, về sau có khi càng ngày càng thân thiết hơn nữa ấy chứ.

Còn Tần Hiểu Mạn lại đang lo âu không ngớt. Thực ra bà cảm thấy cháu gái cực kì tốt, tình cảm giữa hai bác cháu cũng không tồi, nhưng chính vì không tồi nên bà mới hiểu Tần Hựu Nhiễm.

Tần Hựu Nhiễm là người thích được tán dương nhưng không hề khiến người khác ghét bỏ, ngược lại còn biết cách đối nhân xử thế rất tốt. Trong đám bạn của Hựu Nhiễm cũng có nhiều đứa như vậy, nhưng bà thấy rằng Quân Tử Thư và Tần Hựu Nhiễm không cùng kiểu người.

Con gái nhà mình có tính cách ngốc ngốc không biết cách nói chuyện, nghĩ sao nói thế rất dễ làm mích lòng người.

"Bác gái, chuyện cậu ấy là chị họ của con sao bác không nói cho con biết sớm chứ, như vậy chẳng phải chúng con có thể gặp nhau sớm hơn rồi sao? Khoang đã... hình như cha con đã nhắc qua..." Tần Hựu Nhiễm cố gắng nhớ lại lời cha mình từng nói, có vẻ như là bác con đã nhận nuôi một bé gái từ cô nhi viện.

Nói như vậy, bé gái kia là Quân Tử Thư?

"Bác có nghĩ tới chuyện đó rồi, chỉ là thân thế con bé tương đối đặc biệt. Mang quá khứ bên người, nào có thể chơi đùa thoải mái với các con, có khi còn bị các con bắt nạt ấy chứ."

"Ai nói thế. Chúng con chỉ thích náo loạn một chút, chứ không bao giờ bắt nạt người khác."

"Thật không?" Tần Hiểu Mạn không tin tưởng lắm.

"Được rồi được rồi... Ngày trước bác và dượng về nhà cũ ăn tết, hai người đã để cậu ấy ở nhà một mình ư?"

"Đương nhiên con bé có nơi để đi rồi. Mà nói thật, bác không ngờ bạn tốt của con bé lại là con đấy."

"Chẳng nhẽ là con thì bác không vui à?" Tần Hựu Nhiễm nhướng mày, cảm thấy Tần Hiểu Mạn không vui thật. Trong lòng nàng có chút khó chịu.

"Vui chứ, nhưng bác lại lo lắng nhiều hơn. Dao Dao yếu ớt hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, còn khép kín bản thân đã lâu, bác và dượng của con chỉ mới vào trong vòng giao tiếp an toàn của con bé được một chút thôi đấy. Hai bác hy vọng con bé có thể kết được nhiều bạn hơn, nhưng đồng thời cũng sợ hãi. Kì thực, hai bác mong người bạn tốt mà con bé kết giao là người tương đối chững chạc hoặc cởi mở, thành tích học tập kém hay gia cảnh không tốt cũng không sao. Người như con... bác khá lo."

"Bác! Cái gì mà người như con chứ. Chẳng lẽ con không phải là một người bạn tốt được bác chọn lựa sao?"

"Bác biết con là đứa trẻ ngoan, nhưng bạn của con thì bác không chắc."

"Giờ con đã biết Dao Dao là đứa bé bác nhận nuôi rồi. Là chị họ của con, nhất định hội bạn của con sẽ đối xử với cậu ấy rất tốt. Tuy tính cách cậu ấy lúc đầu đúng là không khiến người ta ưa cho được, có thể làm người ta tức chết luôn ấy chứ. Nhưng nếu tiếp xúc lâu hơn sẽ phát hiện cậu ấy vô cùng trong sáng, tích cách thì cực tốt." Tần Hựu Nhiễm không biết mình và đám bạn thân đã khiến bác hiểu lầm như thế nào, nhưng hiện giờ nàng đối xử với Quân Tử Thư như người bạn thân thật mà. Mặc dù mục đích ban đầu của nàng đúng là để thu đàn em thiệt.

"Con làm bạn với Dao Dao là thật, chứ không phải vì chơi đùa thôi? Nếu đơn thuần chỉ do cảm thấy hiếu kỳ, bác vẫn mong con giữ khoảng cách với Dao Dao."

"Bác à, con không biết vì sao bác cho rằng con không thích hợp làm một người bạn tốt, nhưng con đảm bảo tuyệt đối không phải chỉ vì giở trò đùa giỡn thôi." Tần Hựu Nhiễm chỉ thiếu điều giơ ngón tay lên thề. Lúc đầu đúng là muốn đùa giỡn với đồ ngốc thiệt, nhưng hiện giờ nàng cảm thấy đồ ngốc là một người bạn tốt cực kì.

Nàng còn ngăn cản đồ ngốc yêu sớm, không cho đám con trai hư hỏng ảnh hưởng cậu ấy kia mà!

Nàng vô cùng đủ tư cách làm một người bạn tốt!

"Con biết vì sao bác lo lắng không?"

"Dạ biết chứ. Là do tính cách cậu ấy tương đối khép kín và vô cùng ngây thơ, dễ bị lừa; là người một khi nghiêm túc lên, nếu chưa đụng phải tường nam nhất định sẽ không quay đầu*. Bác sợ sau này con không chơi với cậu ấy, sẽ khiến cậu ấy khổ sở."

*chưa đụng tường nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头) là tục ngữ Trung Quốc chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; tương tự như câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

"Con biết vậy thì tốt." Tần Hiểu Mạn thở dài, thật lo lắng quá mà.

"Nhưng bác à, bác nên biết rằng chuyện này phải là đôi bên cùng cố gắng mới có thể gắn chặt tình bạn hơn. Hiện giờ con không thể đảm bảo sẽ làm bạn với cậu ấy cả đời vì sẽ có nhiều chuyện xảy ra trong tương lai, con chỉ có thể nói rằng, chỉ cần cậu ấy đối xử tốt với con thì con cũng sẽ sẵn lòng đối với cậu ấy như vậy."

"Đúng thế."

"Cậu ấy đặc biệt thông minh và vô cùng tốt. Con nhất định sẽ che chở cậu ấy."

"Con nói vậy bác cũng yên tâm rồi. Con lại đây một chút, bác có lời muốn nói với con." Tần Hiểu Mạn vẫy vẫy tay, nét mặt như sắp nói chuyện hệ trọng.

"Bác nói đi ạ." Tần Hựu Nhiễm vừa mới dùng cả tấm lòng để nói ra những lời kiên định, giống như tự châm lửa sục sôi bản thân vậy.

"Con biết rồi đấy, Dao Dao được bác và dượng con nhận nuôi từ cô nhi viện."

"Vâng."

"Lúc ấy viện trưởng có nói với bác, con bé là đứa trẻ nhạy cảm và hiểu chuyện từ rất sớm. Hơn nữa, nguyên nhân vấn đề của con bé là ở chỗ con bé đã tận mắt nhìn thấy cảnh cha mẹ tử vong."

"Gì cơ..." Tần Hựu Nhiễm trợn mắt, trong lòng đột nhiên quặn đau vì Quân Tử Thư.

"Bác không biết con có từng nghe qua sự kiện kia hay chưa. Nhưng nếu giờ đi tìm tin tức, có lẽ con còn tìm được bài báo hay gì đó đưa tin khi ấy."

Lúc đầu tên côn đồ cầm súng cưỡng ép con tin trong ngân hàng và muốn ăn cướp, nào ngờ có người trộm báo cảnh sát. Tên đó bực tức, trong lúc gấp gáp rời đi còn nổ súng bắn chết hai vợ chồng vừa mới dừng xe chuẩn bị vào cửa hàng bên cạnh. Người vợ thấy chồng mình trúng đạn ngã xuống đất, lại thấy tên côn đồ chĩa súng vào mình, vội vàng hấp tấp lôi đứa nhỏ bên cạnh chạy đi nhưng cuối cùng vẫn trúng đạn.

Tên côn đồ tới gần thi thể người chồng sờ soạng lấy chìa khóa, chuẩn bị lên xe chạy trốn. Trước khi đi còn tính kéo đứa bé kia theo làm con tin, nhưng bị cảnh sát chạy tới lập tức đánh gục.

Đứa bé kia sau đó được đưa vào cô nhi viện, cuối cùng được Tần Hiểu Mạn nhận nuôi.

Tần Hựu Nhiễm buông điện thoại, cả người nàng run rẩy, hốc mắt ửng đỏ, không cách nào bình tĩnh lại.

Quân Tử Thư đang ở trên tầng thông qua Tiểu Hoa Tiên quan sát cũng thấy cô gái nhỏ này rất đáng thương.

Thực ra nàng cảm thấy những người mình xuyên vào đều rất thảm, dù là Quân Gia Dao ở thế giới này hay là Quân Uyển Nhi ở thế giới trước.

Quân Uyển Nhi là cả nhà bị giết, bệnh chết trên đường.

Quân Gia Dao là cha mẹ đều mất, ra cửa lại gặp tai họa bất ngờ, bị biển quảng cáo đập cái rồi chết.

Nói đi cũng phải nói lại, chính Quân Tử Thư cũng xui xẻo không kém (?!) Tuy cha mẹ khỏe mạnh, nhưng không hề yêu thương nàng gì nhiều. Mà nàng vừa mới ký xong một hợp đồng lớn, ra cửa đã bị xe đụng.

Quân Tử Thư biết có không ít người nhìn chằm chằm vào nàng. Chuyện này vừa xảy ra, hẳn có người nằm mơ cũng vui mừng đến tỉnh.

[Đinh! Ký chủ! Thời điểm đã hoàn thành các nhiệm vụ đủ tốt rồi, cô có thể quay lại thế giới của mình để giải quyết mọi chuyện.]

Quân Tử Thư tính nói thôi khỏi nhưng nghĩ lại thấy không chắc lắm, bèn trả lời cũng được.

Dưới lầu, Tần Hựu Nhiễm và Tần Hiểu Mạn vẫn đang trò chuyện.

"Tí nữa con ngàn vạn lần đừng lộ ra điểm khác thường trước mặt con bé. Đồng cảm chỉ gợi lên ký ức xấu của con bé nên hai bác thường xem như không có chuyện gì, thậm chí không dám an ủi hay khuyên giải nữa là. Vì con bé vẫn luôn tỏ ra bình thường, vẫn luôn bình tĩnh cực kì nên hai bác không muốn kích thích đến con bé đâu."

"Con biết rồi."

"Con có kén ăn gì không? Đợi lát nữa cùng ăn trưa, tới tối sẽ ăn tiệc lớn."

"Không không không, con ăn được hết mà. Giờ con lên tìm Dao Dao trước nha.''

"Đi đi."

"Đúng rồi bác, tết năm nay đưa cậu ấy về nhà cũ đi ạ."

"Hở?"

"Nếu đã là người trong nhà chúng ta, đương nhiên phải đến chào hỏi ông nội bà nội rồi. Dù con biết bác vì bảo vệ cậu ấy nên mới cố gắng không đưa cậu ấy về nhà cũ, nhưng nhỡ đâu Dao Dao cảm thấy bác xấu hổ khi nhận nuôi cậu ấy nên mới không cho cậu ấy ra ngoài thì sao? Chuyện đó thực sự làm tổn thương cậu ấy nhiều lắm đó."

"Chuyện này..."

"Dẫn về đi mà dẫn về đi mà. Bác cứ yên tâm ở con, nếu người khác dám bắt nạt cậu ấy, con sẽ cho người ta biết tay." Tần Hựu Nhiễm ngẩng cằm, tỏ vẻ siêu hung dữ.

"Rồi rồi rồi. Con đến nói chuyện với Dao Dao trước đi, xem con bé muốn gì rồi bác hỏi lại con bé sau." Tần Hiểu Mạn bị Tần Hựu Nhiễm chọc cười, liên tục gật đầu.

"Ok con dê. Mà bác ơi, bác nói hồi trước cậu ấy có nơi để về ăn tết, là nơi nào vậy ạ?" Tần Hựu Nhiễm tò mò hỏi.

"Tới chỗ một người bạn thân của con bé đó. Cô bé kia cũng không tồi, là người Dao Dao kết bạn được ở cô nhi viện. Ngần ấy năm rồi, cũng may giờ đã có thêm con."

"Cậu ấy thế mà còn có một người bạn thân khác ư?" Tần Hựu Nhiễm giật mình, có chút khó chịu.

Nàng cứ nghĩ với tính cách như vậy, đồ ngốc hẳn là không có bạn bè. Nào ngờ cậu ấy đã có một người bạn, tình cảm còn thân thiết hơn nàng, cậu ấy vẫn luôn ăn tết cùng người ta nữa chứ.

"Đúng vậy, có gì kỳ lạ sao? Không phải con có cả đống bạn thân à?"

"Con hơi bất ngờ chút thôi."

"Cô bé kia hôm nay cũng tới ăn sinh nhật Dao Dao nữa, con đợi..." Tần Hiểu Mạn còn chưa nói xong, tiếng chuông cửa chợt vang lên.

"Chắc con bé tới rồi đó." Tần Hiểu Mạn đứng lên, bảo người giúp việc ra mở cửa.

Ngoài cửa đúng là Hà Bách Linh. Cô sửa soạn vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, nhưng có thể nhận ra đó là cố ý trang điểm qua. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô làm vậy nên thoạt nhìn hơi câu nệ.

Tâm trạng Hà Bách Linh hiện tại quả thật đang căng thẳng hết sức. Cô biết bạn mình được một gia đình siêu giàu nhận nuôi, nhưng cái "biết" đó không quá rõ ràng, bây giờ mới coi như hiểu chút rồi.

Cô bắt xe chạy tới căn biệt thự này tốn không ít tiền. Sau khi nhìn thấy nơi đây trang hoàng tráng lệ, nội tâm cô chấn động không nhỏ.

Căn nhà như vậy, có lẽ cô nỗ lực cả đời cũng chẳng thể ở được.

Lúc ấn chuông cửa, cô vẫn còn xoắn xuýt với cách ăn mặc của mình không biết có mộc mạc quá không.

"Cháu chào cô, cháu tìm Quân Gia Dao ạ." Hà Bách Linh lễ phép chào hỏi, ánh mắt không đảo lung tung.

"Xin chào, con là Bách Linh nhỉ? Dao Dao có kể cho cô rồi, con mau vào đi."

"Cảm ơn cô." Tuy đây là lần đầu tiên Hà Bách Linh đối mặt với trường hợp này nhưng cô vẫn cư xử đúng mực, không tự ti không kiêu ngạo.

"Đừng khách khí vậy. Dao Dao đang ở trên tầng, hai đứa lên chơi với con bé đi." Tần Hiểu Mạn cười nói, thoạt nhìn như đã có cảm tình với Hà Bách Linh.

"Vâng ạ."

Hà Bách Linh đi cùng Tần Hựu Nhiễm lên lầu. Cô không biết nữ sinh có dung mạo và khí chất đều cao quý ở bên cạnh mình là ai, nhưng cô nhạy cảm phát hiện chút địch ý từ cậu ta.

Hà Bách Linh không biết nguyên nhân vì sao cậu ta không thích cô lắm nhưng cô vẫn không hỏi, chỉ bèn giữ yên lặng.

Cảm giác của cô khẳng định không sai. Từ bé đến giờ, kiến thức nhiều nhất của cô là về lòng người, tuy tuổi tác cô không lớn nhưng loại người từng gặp qua thì không hề ít.

Cô vốn là người tinh tế và mẫn cảm, cô hiểu rõ* chuyện thích và ghét là như thế nào.

*nguyên văn: nhất thanh nhị sở (一清二楚)

Cửa phòng Quân Tử Thư không đóng chặt mà để lại một khe hở nhỏ.

Hà Bách Linh định gõ cửa, nhưng Tần Hựu Nhiễm cứ thế đẩy cửa ra nên cô cũng theo vào, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

Quân Tử Thư đang ngồi ngay ngắn trước bàn học. Nàng lọt thỏm trong cái ghế dựa rộng lớn mềm mại mà đọc sách, thấy các bạn tới thì buông sách trong tay, đứng lên đón bọn họ.

"Ngồi đi."

"Ừ." Hà Bách Linh ngồi xuống sopha, sau đó kinh ngạc nhìn cô gái vừa vào cùng mình đi tới và nửa nằm nửa ngồi lên người Quân Tử Thư.

Thoạt nhìn họ hình như rất khăng khít thân mật.

Hà Bách Linh chớp chớp mắt, cảm giác hơi nhói.

Người này rốt cuộc là ai?

"Dao Dao à, cậu đã biết quan hệ của bọn mình từ sớm rồi hửm?

"Vừa mới biết thôi."

Thực ra đã biết từ lâu, hì hì, chỉ là sẽ không nói cho cậu biết đâu.

"Sao cậu lại bình tĩnh thế?"

"Cậu muốn thấy tớ phản ứng thế nào?"

"Ví dụ như là phấn khởi nè, kích động nè, kiểu kiểu vậy?" Tần Hựu Nhiễm ghé lại gần Quân Tiểu Thư một chút, dùng tầm nhìn nơi khóe mắt quan sát Hà Bách Linh.

Bạn thân ư? Hừ.

"Em họ."

"Không phải chỉ lớn hơn mình có hai tháng thôi à." Tần Hựu Nhiễm hừ nhẹ, ngồi lên giường Quân Tử Thư.

Hà Bách Linh giống như bị gạt bỏ sang một bên, nhìn qua thật ngượng ngùng.

Quân Tử Thư vẫn không quên chị em của mình, rút một quyển sách từ giá đưa tới trước mặt Hà Bách Linh.

"Uầy, cậu tìm được quyển này rồi sao Dao Dao?" Hà Bách Linh vô cùng bất ngờ nhận lấy quyển sách, bật dậy từ trên ghế sopha.

"Ừm."

"Quyển này khó tìm lắm á, tớ đến mấy hiệu sách cũng không tìm được, họ đều bảo là không có. Sao cậu tìm được hay vậy?"

"Đến một tiệm sách cũ và nhờ chủ tiệm."

"Nhất định là vất vả lắm. Lúc nào tớ đọc xong sẽ trả cho cậu nhé." Hà Bách Linh vuốt nhẹ bề mặt quyển sách, coi nó như bảo bối mà yêu thích không buông.

"Không cần. Nó ở chỗ tớ không có tác dụng cho lắm, tặng cho cậu thì tốt hơn."

"Dao Dao thật tốt, vậy là cậu tìm nó chỉ vì muốn cho tớ thôi đúng không?" Bình thường Hà Bách Linh không nói cảm ơn nhiều đến thế, nhưng hôm nay cô lại cố tình làm vậy.

Chuyện tranh giành tình cảm, so sánh ai thân thiết hơn ai sao lại không làm kia chứ.

"Ừm." Quân Tử Thư gật đầu.

"Một quyển sách mà thôi, đáng quá khích vậy à?" Tần Hựu Nhiễm bật cười, dường như đang khinh bỉ sự kinh ngạc của Hà Bách Linh.

"Đây không phải là quyển sách bình thường thôi đâu, nó không còn trên thị trường nên cực kì khó kiếm đấy. Hồi trước tôi tra hết mọi nơi trên mạng, tìm gần hết các hiệu sách gần đây cũng không tìm thấy. Nhưng giờ Dao Dao tìm được nó, khẳng định là hao tổn rất nhiều tâm tư rồi." Hà Bách Linh nghiêm túc phản bác, tựa như muốn nói không thể coi thường tâm ý của Quân Tử Thư.

Tần Hựu Nhiễm hơi khó chịu. Nàng làm sao không biết Hà Bách Linh đang khoe mẽ với nàng chứ, thế nhưng hết lần này đến lần khác nàng vẫn trúng chiêu.

Ghê gớm lắm nha.

Mua quyển sách thì có gì tốt mà khoe khoang?

Nhưng đồ ngốc thật sự rất tốt với cậu ta, còn mình thì chưa bao giờ được quan tâm như thế.

"Ở lại rồi lát nữa cùng ăn cơm trưa đi, tuy chỗ mình có lẽ không có gì để chơi vui đâu." Dường như Quân Tử Thư không nhận ra hai nữ sinh trước mặt đang nổi mạch nước ngầm, giọng nói và vẻ mặt không hề thay đổi.

"Không sao, tớ đọc sách là được. Dao Dao, cậu đã đọc nó rồi đúng không? Nếu tớ thấy có gì không hiểu sẽ hỏi cậu nha." Hà Bách Linh nói vô cùng hòa ý thân thiện.

"Không phải cậu đã bảo cậu ấy mua quyển này là dành cho cậu à, làm sao cậu ấy đã đọc rồi chứ. Cậu xem không hiểu không thể hỏi cậu ấy được đâu."

Tần Hựu Nhiễm bĩu môi, dường như cảm thấy câu nói kia vô cùng khôi hài.

"Từng đọc, đã hiểu rồi." Quân Tử Thư không nể tình mà làm Tần Hựu Nhiễm rơi đài*, khiến Hà Bách Linh bật cười thành tiếng.

Cái đồ ngốc này!

Tần Hựu Nhiễm cắn răng, chút nữa đã bị Quân Tử Thư làm cho tức chết.

Tại sao có thể không hiểu ánh mắt mà phản bác nàng? Cứ giữ yên lặng như mọi khi thì sẽ chết à?

"Bạn học nè, à không, em gái Dao Dao à, Dao Dao của chúng tôi hơi bị giỏi đấy nhá. Đọc sách không những nhanh mà còn có thể hiểu, hỏi cậu ấy thì đảm bảo không thành vấn đề."

Ê ê ê? Dao Dao của chúng tôi? Mặt mũi lớn thế nào mà dám nói như vậy?

"Cậu ấy tuyệt vời như thế nào hẳn là tôi hiểu rõ hơn cậu nhiều, dù sao tôi không chỉ là em họ của cậu ấy mà còn là bạn cùng bàn nữa cơ. Rồi không chỉ là bạn cùng bàn, chúng tôi còn là bạn cùng phòng nữa đấy. Dao Dao của chúng tôi luôn luôn đứng đầu lớp thì tất nhiên là lợi hại rồi. Tôi chỉ kém cậu ấy chút đỉnh, cùng lắm là xếp thứ hai thứ ba mà thôi." Tần Hựu Nhiễm nhún vai giống như vô cùng bất đắc dĩ, nhưng sự khoe khoang lại tràn ngập trong lời nói.

Thật tuyệt khi được ở cùng một chỗ với cậu ấy từ trước phải không?

Hiện giờ nàng không những là em họ của cậu ấy, mà còn là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng, dù có nói thế nào thì quan hệ hai nàng thân thiết hơn.

"Haizz, cũng bình thường thôi, dù sao Dao Dao của chúng tôi xuất sắc vô song không ai bì kịp." Hà Bách Linh cố ý bỏ qua lời nói Tần Hựu Nhiễm đã nhắc về quan hệ của nàng với Quân Tử Thư và đề cập tới năng lực của nàng, cô tiếp tục đặt trọng tâm vào đề tài đã nói ở trên.

"Đương nhiên."

Tần đại tiểu thư không vui. Trước giờ đều là người khác ở trước mặt nàng tìm cảm giác tồn tại, giờ lại phải vì người khác mà đi tranh giành tình nhân.

Ừm... Tuy dùng thành ngữ này không hợp lý cho lắm nhưng biểu đạt ý nghĩa gần giống là được rồi.

Hai người bắt đầu tâng bốc Quân Tử Thư. Cậu tới tôi đi, tranh đấu gay gắt không ai nhường ai.

Mà nhân vật Quân-bị-thổi-phồng-Tử-Thư trong trung tâm câu chuyện lại vô cùng bình tĩnh đọc lời mở đầu của quyển sách.

Bàng quan nhìn hai người đấu võ mồm, còn giả vờ như không biết chuyện gì, gian tà quả là gian tà.

Tác giả có lời muốn nói:

Ăn cơm cùng cơ hữu*, lại cùng cơ hữu đi du lịch.

Ta với cơ hữu, hai người cầm bút, nằm trên giường khách sạn, cả hai không nói gì, cùng yên lặng gõ chữ. Quả thật là nam sinh trầm mặc, nữ sinh rơi lệ.

PS: Lúc trên hành lang ngắm cảnh "Hòn ngọc Phương Đông"* rồi viết mấy dòng cuối cùng, trên cao cũng không quên gõ chứ =w= ngày mai tiếp tục xõa, không biết liệu có viết được không nữa.

*cơ hữu (基友) là tiếng lóng của người Trung Quốc, ý chỉ người bạn đồng giới rất thân.

*Hòn ngọc Phương Đông (东方明珠): Tháp truyền hình Oriental Pearl, là một tháp truyền hình nằm ở bên sông Hoàng Phố, quận Phố Đông, Thượng Hải, Trung Quốc.

Hoa Hoa có lời muốn nói: hai má cứ tranh sủng tiếp đi, càng tranh Quân ảnh hậu và độc giả chúng tui càng vui vẻ, hê hê

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!