Billy The Kid Và Những Ma Cà Rồng Vegas

Chương 1-2



"Billy, hãy để tôi nói rõ hơn," Elder râu trắng Quetzalcoatl nói. "Cậu không được mở cái lọ."

Người đàn ông trẻ trong chiếc áo phông Route 66 bạc màu và chiếc quần jean xanh hợp thời trang gật đầu. Móc ngón tay cái vào thắt lưng, đầu ngón tay đặt lên chiếc khóa được trang trí công phu, anh nghiêng người và nhìn chiếc lọ đất nung được trang trí đẹp mắt ở chính giữa bàn. Cái miệng rộng của nó bịt kín bởi thứ trông giống như sáp đen được khắc bằng chữ viết như cái que.

"Không mở cái lọ," Billy lặng lẽ lặp lại với chính mình, rồi hỏi, "Tại sao - có gì trong đó?"

Quetzalcoatl vẫn vô cảm. "Cậu không muốn biết đâu."

"Tôi muốn, thực sự là vậy." Billy the Kid nhìn vào dáng người mảnh khảnh với chiếc mũi diều hâu và đôi mắt đen rắn rỏi đứng đối diện với anh. "Nếu ông muốn tôi đi giao cái này, điều ít nhất ông có thể làm là cho tôi biết có gì trong đó."

Một vẻ bực bội thoáng qua trên khuôn mặt màu đồng của vị Elder. Cái đuôi rắn dài, có vảy và lông vũ của lão ta ngoe nguẩy bên dưới vạt áo choàng trắng bằng vải bông và đập khe khẽ qua lại trên sàn nhà.

Billy vươn tay chọc vào cái lọ bằng một ngón tay đầy tàn nhẫn. Nhưng trước khi anh có thể chạm vào nó, tiếng nổ khẽ vang lên từ một trong những hoa văn trang trí công phu trên bề mặt của lọ. Billy lùi lại, hất những ngón tay đột ngột tê cứng của mình ra. Anh cho ngón tay cái vào miệng và mút. "Đau đấy."

"Tôi đã nói với cậu là không được chạm vào nó."

"Ông bảo tôi không được mở nó ra," Billy sửa lại cho Elder.

Đôi mắt đen của Quetzalcoatl dán vào Billy. Người Mỹ bất tử nhún vai. "'Đừng mở' ông nói vậy, không phải là 'đừng chạm vào'."

"Đừng có chạm vào," Quetzalcoatl quát.

Billy cười toe toét. "Vậy thì tôi sẽ mang nó đi như thế nào?"

Miệng của Elder mở ra và cái lưỡi đen của lão lướt qua hàm răng sắc như dao cạo. "Cái miệng thông minh của cậu sẽ khiến cậu bị giết vào một ngày nào đó."

"Có thể," Billy nói. "Nhưng chỉ khi tôi không còn ích lợi gì với ông nữa."

Quetzalcoatl nghiêng người về phía Kid, chòm râu của lão ta lướt qua chiếc lọ, làm phát ra những tia lửa nhỏ màu xanh lam. "Cậu có biết tôi có bao nhiêu kẻ phục vụ giống người không?"

"Không." Đôi mắt xanh lạnh lùng của Billy nhìn chằm chằm, không dao động vào khuôn mặt của Elder. "Bao nhiêu?"

Những vòng xoáy màu dầu di chuyển trên bề mặt đôi mắt đen của Quetzalcoatl. Sau đó, lão ngả người ra sau và miệng mở ra một nụ cười dường như đã trôi qua. "Có lẽ tôi nên để cậu mở nó," lão nói, gõ vào chiếc lọ bằng ngón trỏ có móng tay đen của mình. "Đây là một pithos*."

Pithos: những lọ chứa Hy Lạp cổ rất lớn được chôn một phần trong lòng đất, xuất hiện trong truyền thuyết về Pandora.

"Tôi đã nghĩ đó là một cái lọ," Billy nói. Anh nhìn lại bàn. Cái bình cao khoảng bốn feet, miệng rộng phía trên, thân phình ra thu hẹp lại thành đáy hình tròn. Phần thân của tạo tác được khắc bởi các đường ngang của chữ viết cổ và trang trí hình xoắn ốc giống như những con sóng.

"Một cái pithos một cái lọ. Cậu không học gì ở trường à?"

Billy lắc đầu. "Chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian trên đường khi tôi còn trẻ; không có nhiều thời gian cho việc học, và tôi đã đi làm khi mẹ tôi mất lúc tôi mười bốn tuổi. Bất cứ điều gì tôi học được là do tôi tự học."

Quetzalcoatl lắc đầu. "Đôi khi tôi tự hỏi tại sao tôi lại khiến cậu trở nên bất tử."

"Bởi vì tôi đã cứu mạng ông," Billy nhắc nhở với nụ cười toe toét. Anh ta giơ ngón trỏ và ngón cái lên. "Nếu tôi nhớ không lầm, ông gần như đã kết thúc mười nghìn năm của ông trên Trái đất này."

Quetzalcoatl quay đi và di chuyển qua căn phòng có trần thấp. Ánh nắng chiều muộn tràn vào qua những ô cửa sổ lớn đang mở, và không khí có mùi gia vị lạ. "Chỉ cần nhớ, Billy, tôi có thể lấy đi sự bất tử của cậu dễ dàng như tôi đã cho phép."

Billy the Kid phản ứng lại và khoanh tay trước ngực. Anh chưa bao giờ yêu cầu sự bất tử, nhưng anh sẽ tận hưởng tuổi thọ kéo dài của mình và biết rằng nếu cẩn thận anh có thể sống thêm một hoặc hai hay thậm chí ba trăm năm nữa. Anh đã nghe những câu chuyện về những người bất tử ở Châu Âu đã sống hơn nửa thiên niên kỷ. Bạn của anh, Black Hawk đã nói với anh rằng anh ta đã từng gặp một người bất tử được cho là đã một nghìn tuổi. Billy không chắc mình tin điều đó; Black Hawk lớn hơn Billy một trăm tuổi, và rất vui khi kể cho anh nghe những câu chuyện kỳ ​​lạ nhất.

Quetzalcoatl trở lại bàn với một bao vải dày màu nâu. Lão ta mở bao tải và một nắm hạt nâu sần sùi rơi lộp bộp. "Giữ lấy cái này," lão ta ra lệnh. Billy cầm bao tải, ho khan khi vị đắng khô của cacao thoang thoảng bay ra từ bên trong. Quetzalcoatl nghiện sô cô la và có những hạt ngon nhất được chuyển đến từ khắp Nam Mỹ mỗi tháng. Nâng chiếc pithos lên, Elder cẩn thận đặt nó vào bao tải và buộc bằng một dải da.

"Tôi muốn cậu đưa nó đến địa chỉ này ở Khu phố Tàu giao cho người ở đó. Tôi sẽ gọi điện ngay khi cậu rời đi và nói với cô ta rằng cậu đang mang đến. Cô ta đang mong đợi nó. Và Billy," Quetzalcoatl nói thêm với một nụ cười nhăn nhở. "Đừng nói chuyện với cô ta. Đừng cố tỏ ra thông minh hay hài hước hay tài giỏi. Chỉ cần đưa cho cô ta cái pithos và đi thôi. Hãy chắc chắn rằng cậu sẽ trao tận tay cô ta, và sau đó quên chuyện cậu đã từng gặp cô ta."

"Đang cố làm tôi sợ sao?" Billy nhướng mày.

"Đang cố gắng cảnh báo cậu."

"Chà, tôi không dễ sợ hãi đâu." Billy the Kid nhấc chiếc túi lên. Nó nặng một cách đáng ngạc nhiên. "Nghe có vẻ có chút đáng lo ngại ở đó," anh trêu chọc Elder. "Cô ta là ai?"

"Không phải phụ nữ giống người. Đó là chiến binh của các chiến binh, đôi khi được gọi là Kẻ trảm yêu hoặc Người kiến tạo vua. Đó là Scathach Bóng tối, và cái chết của cô ta đã vượt qua sự tính toán."