Bình Cửu

Chương 44



Những ngày mùa hè mới đến đã qua nhanh.

Chớp mắt một mùa thu nữa đã đến.

Một trong những thành thị lớn ở Bắc Thanh, nổi tiếng nhất phải nhắc đến Gia Khang, ngoài đất đai trù phú, mạnh mẽ, lúa mì dẻo dai và đủ các loại ngũ cốc, còn có một loại rượu địa hương rất đặc biệt, vừa ngửi đã tỏa ra mùi hương nhẹ, vào miệng ngọt ngào, dư vị dài lâu, lịch sử cất rượu lâu đời.

Bây giờ đang là vụ thu.

Là thời điểm buôn bán đỉnh cao ở chợ, đám đông rộn rộn ràng ràng chen chúc đi về trước, một đứa nhỏ khoảng tám, chín tuổi luồng trong kẽ hở từ trong đám đông như một con mèo, thân hình rất linh hoạt mảnh khảnh. Nó ôm một con gà trống với chiếc mào trên đầu, rẽ mấy lần đến một ngõ nhỏ ít người, sau đó đi sâu vào trong ngõ, cuối cùng, nó dừng chân ở một góc vắng vẻ. Nơi đó có một ngôi nhà, sân nhà quạnh quẽ, chỉ có mấy vị thuốc đang được phơi khô trên hàng rào.

Có điều, hiện giờ cửa lớn đóng chặt, có vẻ như chủ nhà đi vắng. Đứa nhỏ nhón chân nhìn qua hàng rào, nhưng vì chiều cao có hạn nên không thấy gì hết, chỉ có thể một tay ôm gà một tay gõ cửa lớn đang đóng chặt, chưa từ bỏ ý định gọi cửa: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài có nhà không?”

Gõ cửa nửa ngày cũng không ai đáp lại, đứa nhỏ chán nản bĩu môi, trong nhà bảo nó đưa gà biếu tiên sinh, bây giờ không gặp được, cứ như vậy mà về, chẳng phải là một chuyến tay không ư?

Đang khổ não, đại thẩm hàng xóm đang đuổi vịt trong sân, nhìn thấy đứa nhỏ, thét to nói: “Tiểu hồ lô, đừng có chờ nữa, tiên sinh ra chợ mua rượu rồi, không về sớm được đâu.”

Tiểu hồ lô nghe vậy, bỗng dậy tinh thần: “Cháu biết tiên sinh mua rượu ở đâu, cháu đi tìm ngài ấy! ” nói rồi chạy đi.

Rẽ qua mấy con phố, chính là con đường rộng, hơn cả chợ vừa nãy, nhưng mà dòng người ầm ĩ đông đúc vẫn không giảm, tiểu hồ lô rướng cổ chạy đến chỗ bán rượu, kéo một học trò hỏi: “Đại ca, tiên sinh lang trung nãy giờ có tới không?”

Mặc dù không nói tên, nhưng người học trò cũng biết ngay tiểu hồ lô đang nhắc tới ai, cười nói: “Tiên sinh à, đi hướng kia kìa, vừa cầm rượu rời đi, bảo là muốn mua chút đồ nhắm rượu, cậu chạy nhanh một chút, biết đâu sẽ tìm gặp ngài ấy.”

Tiểu hồ lô đáp một tiếng: “Được rồi.” rồi đi về hướng người học trò chỉ, có thể vì vóc người nhỏ bé, phóng tầm mắt nhìn chỉ có thể thấy cùi chỏ của người trưởng thành, tiểu hồ lô hết cách rồi, chỉ có thể vừa ôm gà vừa chen chúc vừa gọi lớn: “Tiên sinh? Tam tiên sinh? Ngài ở đâu vậy?”

Tiểu hồ lô nghĩ thầm, tai tiên sinh rất thính, nó la mấy câu như vậy, không chừng ngài sẽ nghe thấy thì sao?

Đi không được mấy bước, phía trước bỗng nhiên xuất hiện hỗn loạn.

Rất nhiều người ngựa của quan phủ xuất hiện từ cuối đường, đám đông nhanh chóng tụ tập chen nhau đứng hai bên đường, thị vệ canh gác hai bên giữ trật tự, đường phố bỗng chừa lại lối đi rộng rãi ở chính giữa.

Dân chúng tụ tập lại, tò mò trừng mắt nhìn ra phía ngoài, trong miệng không thôi nghị luận, Tri phủ đại nhân xuất hiện ngoài đường, Gia Khang lại đón tiếp nhân vật lớn nào đây?

Tiểu hồ lô chen trong đám đông bị đạp mấy lần, nghe người chung quanh nghị luận náo nhiệt, trong lòng nó cũng rất tò mò, cố gắng nhảy cẩn lên để nhìn nhưng vô ích, chỉ đành cố gắng chen lên. Cũng may nhờ vóc người nhỏ bé, không bao lâu đã chen lên đầu hàng.

Có điều tiểu hồ lô còn chưa kịp nhìn thấy cái gì, đám đông bỗng đẩy lên phía trước, suýt chút nữa thị vệ cũng không ngăn được, tiểu hồ lô bị đẩy, vuột tay, con gà bỗng nhiên bay ra ngoài, nghênh ngang mà nhảy ra giữa đường lớn.

Tiểu hồ lô vừa nhìn thấy thế chợt tức giận, nghĩ thầm nếu để nhà mình biết không đánh gãy chân mình mới lạ! Lập tức không nghĩ gì thêm mà chui qua cánh tay đám thị vệ.

Đám người xô đẩy nhau lên trước, thị vệ còn chưa kịp ngăn lại, trước mắt mọi người đã nhảy ra một con gà. Có điều, mới ôm được con này vào lồng ngực, đám người bên kia đã lục tục truyền ra tiếng thét chói tai. Tiểu hồ lô chỉ kịp nghe đến đó, đỉnh đầu đã truyền tới tiếng ngựa hí vang. Một giây sau, một bóng đen to lớn bao phủ lên đỉnh đầu nó.

Tiểu hồ lô theo bản năng ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh nắng mặt trời chói chang, một đôi móng ngựa sắt giơ cao trên đỉnh đầu.

Nó há miệng, kinh ngạc sững sờ.

Đương kim hoàng thượng cải trang vi hành, tuần tra các nơi mỗi năm một lần, đây luôn là bí mật không công khai của triều đình.

Vậy mà năm nay không biết là ai tiết lộ ra. Ở Gia Khang, tuần phủ dẫn theo một đám quan chức cẩn trọng đứng trước cửa thành. Hoàng thượng cưỡi ngựa còn chưa đến gần, một đám quan lớn quan nhỏ đã quỳ mãi không đứng lên.

Hoàng thượng xuống ngựa trước cửa thành, nhìn từng người từng người, cau mày, mặt lạnh giống như mưa tuyết tháng mười hai vậy, vài vị quan lớn bây giờ mới ý thức được e rằng đã nghịch ý thánh thượng, biết sai rồi cũng không dám làm thêm hành động gì nữa.

Chỉ khổ cho tri phủ các nơi, rõ ràng trong lòng biết rõ người trước mắt có thân phận lớn cỡ nào, lại không dám biểu hiện quá mức, ngày nào cũng phải bất chấp nguy cơ rơi đầu mà tiếp đãi, đúng là như băng mỏng trên giày.

Vì vậy, khi biết hoàng thượng đang trên đường đến Gia Khang, tri phủ Chương Chung Sơn đã căng thẳng đến mấy ngày ăn cơm không ngon.

Trời vừa sáng, hắn đã tới đón hoàng thượng vào thành, không dám tiếp đãi quá rình rang lại không dám có điều thất lễ, chỉ ngóng trông đoạn đường mọi chuyện đều suôn sẻ, nhưng không ngờ trên đường vào thành không biết từ đâu nhảy ra một thằng nhóc con, vì bắt con gà lại dám lao ra đụng phải thánh giá!

Trong nháy mắt xe ngựa đã chạy đến trước mặt đứa nhỏ, với tốc độ của cỗ xe kia tuyệt đối không thể dừng lại ngay được, cùng lúc đó con ngựa bị sợ hãi, cáu kỉnh muốn dẫm thẳng lên đứa nhỏ.

Đoàn người xảy ra náo loạn và tiếng thét chói tai không đành lòng.

Giây phút ấy, Chương Tri phủ cũng không kịp phản ứng lại. Trong đầu hắn chạy qua rất nhiều suy nghĩ. Phút chốc mồ hôi lạnh trên trán liền chảy xuống.

Lúc vào thành, tâm tình hoàng thượng đã không được tốt, bây giờ còn gặp sự cố trên.

Con đường thăng quan vẫn là thứ yếu. Vừa vào cửa đã đổ máu, nếu hoàng thượng trách tội xuống, chỉ ngẫm lại Chương Tri phủ đã tê cả da đầu.

Có vẻ như, nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh.

Ngay vào lúc người người đều cho rằng không cách nào cứu vãn được nữa, trước xe ngựa bỗng xuất hiện một bóng người, tốc độ nhanh chóng đến nỗi hầu như mắt thường không cách nào thấy được.

Một giây sau, xe ngựa bay vút qua, đứa bé kia và con gà trống cũng biến mất tại chỗ không còn thấy tăm hơi.

Đoàn người yên lặng khoảng một giây đồng hồ, rồi đồng loạt nổi lên tiếng bàn luận.

Thật may mắn, mọi người cùng bàn về pha mạo hiểm ly kì lúc rồi.

Trái tim Chương Tri phủ bỗng muốn rơi xuống một nửa. Tuy rằng không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cảm giác may mắn đã lấn át nỗi nghi hoặc, lau mồ hôi trên trán, trong miệng không nhịn được nhắc đi nhắc lại, không thấy máu là tốt rồi, không thấy máu thì mọi thứ đều tốt!

Nhưng may mắn không được bao lâu, chỉ thấy chiếc xe ngựa vừa lớn vừa nặng kia lại đột nhiên bị ép ngừng lại một cách kỳ quái.

Một giây sau, một cánh tay thon dài xốc mành lên.

Trái tim Chương Tri phủ bỗng dâng lên tới cổ họng.

Bởi vì người trên xe đi xuống.

Giây phút ấy, dân chúng càng thêm không ít rối loạn, cứ nghĩ trong xe là một viên quan lớn già, bụng phệ, không ngờ hóa ra là một thanh niên đẹp trai như vậy.

Đây là người nào đây? Là thế tử nào? Cũng hoặc là thiếu gia con quan to quý nhân nhà nào?

Nhưng người đó đứng tại chổ, hai mắt rơi vào một loại khiếp sợ xen lẫn bàng hoàng khó có thể lý giải được.

Tầm mắt của ngài nhìn kỹ vào đám đông, khí thế bức người mà ngột ngạt, trong lúc ấy tiếng nói chuyện của đám đông cũng thấp xuống.

Dường như thất lạc thứ gì, lại dường như đang tìm thứ gì.

Chương Tri phủ chỉ có thể nhắm mắt đi tới, mở miệng run rẩy: “Hoàng… Hoàng đại… đại nhân, cái này… có cái gì… Không suôn sẻ…”

Sau đó Chương Tri phủ liền nghe hoàng thượng tự lẩm bẩm một câu: “Không thể sai được.”

Giọng nói khàn khàn, xen lẫn sự rung nhẹ.

Không thể sai được.

Thần Dục giơ tay lên, chậm rãi che mắt.

Không thể sai được.

Ngay sau khi móng ngựa mất kiểm soát, màn xe sang trọng cũng bị gió bay lên nhè nhẹ.

Thần Dục rũ mắt, tầm mắt như không có tiêu cự, mắt thấy một sườn mặt thon gầy dùng tư thế nửa quỳ chờ trước xe ngựa.

Tay áo bay tán loạn, khí độ kinh hồng.

Trong giây phút ấy, trong tầm mắt chỉ còn lại một góc áo bào màu xanh.

Đến khi hoàn hồn lại, con gà trống và đứa nhỏ đã không còn ở chỗ cũ từ lâu.

Cũng không thấy người kia đâu.