Bình Giấm Nhỏ

Chương 52



Tạ Dư không muốn nói chuyện qua điện thoại, vì thế Thi Nhiêu chỉ có thể giữ bí mật sốt ruột chờ chị mình về.

Hơn 10 giờ tối, cô rốt cuộc cũng thấy bóng dáng người chị gái đã xa cách một ngày đi ra từ sân bay, chính là cảm giác không gặp một ngày như ba năm.

Bất quá khi thấy Tạ Dư chỉ có một mình xách túi đi ra cô bèn nghiêng người nhìn về phía sau, rồi lại nhìn vào chị mình không thể tin nổi.

"Chỉ có một mình chị trở về? Thật sự chia tay rồi?"

Tạ Dư liếc cô một cái, ánh mắt như đang nói hai chữ: Vô nghĩa!

"Em, em nói tính cách của chị cũng quá nóng nảy rồi, em còn cho rằng sau lần gặp mặt này, có lẽ không bao lâu chị còn dẫn anh ta về ra mắt người lớn đấy."

"Vì sao lại chia tay? Anh ta ngoại tình?"

"Anh ta giấu chị rồi đi xem mắt."

"...."

Thi Nhiêu kinh ngạc đến ngây người, nghĩ thầm: Người anh em này đang đi tìm chết sao?

"Em vẫn thấy chuyện này có thể giải thích."

"Không có gì tốt để giải thích cả, anh ta chê chị quá cứng nhắc, đi thôi, chị đói bụng rồi, về nhà ăn cơm."

Nhìn cô gái hoàn toàn chẳng đem chuyện chia tay này để trong lòng, khóe miệng Thi Nhiêu run run cố đè nén những khó hiểu trong lòng, khi đi cùng cô ra ngoài vẫn cố gắng hỏi.

"Hai người rốt cuộc chia tay thật hay chia tay giả? Em cảm thấy không thích hợp lắm, người bình thường có ai chia tay mà như chị chứ."

Nghe vậy Tạ Dư quay đầu hỏi ngược lại: "Trong lòng cô, chị là người bình thường sao?"

"....." Thi Nhiêu cứng mặt, đè nén cảm giác muốn lắc đầu trong lòng, cố nở một nụ cười để che đi sự xấu hổ.

"Đi thôi, lên xe hãy nói tiếp."

Sau khi lên xe Thi Nhiêu lại tò mò nhìn chị gái, hy vọng có thể nhìn ra được chút tin tức gì, vậy mà người kia vừa lên xe đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Vốn tưởng sau khi về nhà sẽ được tâm sự, vậy mà cô gái này sau khi cơm nước xong lập tức trở về phòng ngủ như đang bế quan, Thi Nhiêu đứng ngoài cửa chỉ có thể trợn mắt thở dài.

"Rốt cuộc là chuyện gì đây trời?!"

Càng không chịu đựng được chính là, sáng hôm sau Tạ Dư giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, lái xe đi làm.

Đi làm thì thôi, còn thức sớm hơn cô!

Thi Nhiêu đứng bên cửa sổ, vừa buồn ngủ vừa nhìn chiếc xe kia rời đi, cô cảm giác mình không ổn lắm, vì sao giữa người với người lại chênh lệch đến như vậy. Nhớ trước kia khi cô chia tay Khâu Thừa, vài ngày sau đều như cái xác không hồn, hoàn toàn chẳng biết mình nên làm gì.

"Chị rốt cuộc có phải con người không, là người máy à, đã đến tới chuyện này mà còn bình tĩnh đi làm, thật quá trâu bò rồi!"

Nói xong cô chẳng thiết tha gì nữa mà kéo màn lại, xoay người bay thẳng lên giường, quấn chăn lại rồi tiếp tục ngủ.

Khoảng gần 9h Thi Nhiêu mới chính thức tỉnh dậy, vừa mở mắt việc đầu tiên làm là tìm điện thoại, muốn gọi cho Khâu Thừa để nói hết việc xảy ra hai ngày nay, kết quả vừa mở nguồn đã có rất nhiều thông báo gọi nhỡ và tin nhắn nhảy ra.

Dãy số này là số lạ, cô không có ấn tượng gì, click mở tin nhắn mới biết là Hàn Lâm, cũng chính là bạn trai cũ của Tạ Dư.

"Sao anh ta lại có số của mình nhỉ?"

Mang theo sự nghi ngờ này cô gọi điện lại, chưa qua được ba hồi chuông thì đầu bên kia đã có giọng đàn ông nôn nóng giới thiệu.

"Tôi là Hàn Lâm."

"Tôi biết, anh gọi tôi làm gì?"

"Bởi vì chị gái cô chặn tôi, dùng số mới gọi cô ấy thì cô ấy không nhận."

"...." Thi Nhiêu thở dài bất đắc dĩ, nghĩ thầm: Đó là thao tác cơ bản của Tạ Dư, tâm trạng không tốt một chút cũng có thể chặn, chẳng chút dư thừa.

"Hai người rốt cuộc vì sao chia tay, tôi hoang mang từ hôm qua đến nay rồi, chị ấy không chịu nói, anh nói được chứ?"

"Được, nhưng trước hết cô có thể nói cho tôi cô ấy đang ở đâu không, tôi đến chung cư nhưng không có ai."

Nghe được lời này mắt Thi Nhiêu sáng lên: "Anh quay lại rồi? Nhanh như vậy?"

"Tối hôm qua do gấp gáp nên không có chuyến bay, sáng nay liền trở lại, cô ấy ở đâu?"

"Còn có thể ở đâu, công ty đấy, sáng nay đã đi làm thật sớm."

"Cảm ơn, sau này mời cô ăn cơm."

Nói xong Hàn Lâm nhanh chóng cúp điện thoại, cô chớp chớp mắt cảm giác sai sai chỗ nào, cả buổi mới hiểu ra.

"Anh còn chưa nói cho tôi lý do hai người chia tay, mẹ nó, hai người xứng đôi thật đấy."

Trước kia cô còn chưa thừa nhận, nhưng giờ phút này cô mới thấy hai người họ đúng là trời sinh một cặp.

Cô ngây người trên giường thêm một lúc, sau đó tình báo tình hình chiến đấu hiện tại cho Khâu Thừa, hỏi anh có muốn đi xem náo nhiệt không.

Anh xem xong tin nhắn lập tức gọi qua hỏi: "Em muốn đi hóng chuyện?"

"Muốn chứ, anh không bận à, sợ quấy rầy anh làm việc nên em không dám gọi."

"Vẫn ổn, em sửa soạn một chút rồi đến thẳng công ty đi, anh ở đó chờ em."

Gần đây công việc không bận, hơn nữa khó lắm mới gặp một màn như vậy, bỏ lỡ chắc phải chờ đến kiếp sau mất.

"Được, vài ngày trước ba bảo em sắp tới trong tiệc thường niên nên xuất hiện, sẵn tiện thăm dò trước một chút. Em rửa mặt trang điểm xong sẽ qua ngay, anh mời em ăn cơm đấy."

"Em cảm thấy cơm trưa cần anh phải mời sao? Nếu Hàn Lâm thành công, thì anh ta phải mời. Neu anh ta bất hạnh chết trên tay chị em, chắc chắn ba em cũng không bạc đãi chúng ta đâu."

Nghe Khâu Thừa phân tích xong cô gật gù đồng ý: "Này cũng có lý, vậy được, lát gặp."

Tranh thủ ngay lúc anh định ra cửa thì vướng lại chút việc nên cô không màn đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một mình đi thẳng đến văn phòng Tạ Dư.

"Uây, sao anh lại một mình đứng ở đây?"

Hàn Lâm đã đứng đây hơn nửa giờ lạnh mặt rồi nghiến răng nhả ra vài chữ: "Chắc cô ấy mở họp."

Thi Nhiêu gật gật đầu xong lại hỏi: "Vậy sao anh không vào trong chờ?"

"Không có sự cho phép mà tự ý tiến vào văn phòng của cô ấy là tự đi tìm chết, tôi khuyên cô đừng thử."

Thi Nhiêu vừa mới đặt tay lên then cửa, nghe thế thì hít sâu một hơi rồi ngại ngùng thu tay lại.

Cuộc đời này còn rất đẹp, cô không muốn chết sớm như vậy.

"Vậy hai chúng ta cũng không cần chờ ở đây vô nghĩa, nói nghe chuyện của hai người xem nào. Chị tôi bảo anh lén chị tôi đi xem mắt, thật hay giả?"

"Thật."

"...." Nhìn Hàn Lâm mặt không chút biến đổi trả lời, Thi Nhiêu khẽ cắn môi nuốt hết những lời định nói vào trong.

"Chị cô cũng lén tôi đi xem mắt."

"....."

SOS? Vì thế để trả thù chị ấy nên anh đi ăn cơm cùng người khác?

"Tôi không phải vì để chọc giận cô ấy, mà là tránh không được, người lớn trong nhà lấy cớ sinh bệnh để lừa tôi về, sau đó sắp xếp buổi xem mắt cho tôi."

"Làm gì có chuyện không tránh được chứ?"

Làm một người chưa từng đi xem mắt, cô cũng không hiểu rõ được sự tình bên trong, hơn nữa rõ ràng Hàn Lâm cũng chưa đến tuổi phải đi xem mắt, anh ta có chênh cô bao nhiêu đâu, đàn ông ngoài 30 thì xem mắt cũng chẳng muộn.

"Cô không hiểu được đâu, nếu tránh được thì chị cô cũng không cần phải tham gia mấy buổi tiệc rượu xã giao kia."

Nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là: Anh ta cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tạ Dư vẫn có chút xa lạ, cô chưa bao giờ thừa nhận sự hiện diện của anh ta ra bên ngoài, hình thức ở chung kiểu này chẳng có chút an toàn nào cả.

Đương nhiên việc anh ta đi xem mắt không phải là tìm người dự phòng, mà là không cách nào từ chối được. Người trong nhà cảm thấy anh ta suốt ngày cứ ăn không ngồi rồi, liền tìm cớ để anh ta phải yên bề một chút, anh ta cũng không thể thừa nhận với người lớn rằng mình có bạn gái, dù sao Tạ Dư cũng không thừa nhận.

"Hai người thật quá phức tạp, nhưng hôm qua chị ấy nói với tôi là anh cảm thấy chị ấy quá cứng nhắc, đây là chuyện gì?"

Nghe lời này trên mặt Hàn Lâm xuất hiện sự mệt mỏi không nói nên lời: "Chị của cô thật sự quá cứng nhắc, cô ấy..."

"Tôi vẫn luôn là người cứng nhắc thế đấy, mấy tháng trước tôi đã từng nói rồi, hiện tại anh mới oán giận có phải quá muộn rồi không!"

Tạ Dư cùng trợ lý im lặng xuất hiện ở một vị trí không xa, thành công chặn đứt sự oán trách của anh ta, Thi Nhiêu nhìn biểu cảm lạnh lùng của chị gái thì không khỏi rùng mình.

"Em cảm thấy hai người có chút hiểu lầm, từ từ tâm sự đi nhé."

"Không liên quan đến cô, cô đến đây làm gì?"

"Em, em đi tìm ba." Mới là lạ ấy, em đến xem chuyện vui, bất quá bây giờ chuyện vui này không được vui lắm.

"Ông ấy không ở tầng này." Nói xong Tạ Dư quay đầu hỏi trợ lý: "Hôm nay chủ tịch có đến công ty không?"

"Có!"

"Dẫn cô ấy lên đi."

Trợ lý ngẩn người, nén xuống sự tò mò trong lòng rồi làm tư thế mời với Thi Nhiêu, cô cắn khóe môi bất đắc dĩ nhìn Hàn Lâm sau đó đi theo trợ lý vào thang máy.

Trong thang máy, ánh mắt của trợ lý nhìn cô vẫn tràn ngập dấu chấm hỏi, Thi Nhiêu làm gì có tâm trạng giải đáp thắc mắc của cô ấy, trong đầu đều lo lắng rằng hai người họ có phải sẽ đánh nhau không, cho nên vừa đến văn phòng cô không nói lời nào liền kéo ba mình chạy xuống.

"Con đang làm gì thế?"

"Không phải ba luôn muốn gặp bạn trai của chị con sao? Đi chậm có thể không thấy được đấy."

Hai cha con đến trước cửa thì đã không còn ai, nhưng bên trong cánh cửa có thể nghe được tiếng cãi nhau của hai người, Thi Nhiêu vừa đẩy cửa ra đã nghe Hàn Lâm nói.

"Tạ Dư, lúc này tôi mà đi, sẽ không bao giờ vì cô mà quay đầu lại nữa."

Nhìn sự kiên quyết trong mắt anh ta, tay cầm văn kiện của Tạ Dư run rẩy, ánh mắt nhìn thoáng qua hai bóng người đứng ở cửa, cắn răng ném đồ vật trong tay đi, chỉ vào cửa hét to.

"Cút, tôi không cần anh quay đầu lại, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa!"

Nghe xong câu ấy, sự mong chờ cuối cùng trong lòng Hàn Lâm đổ nát, anh ta cố kéo khóe miệng nở một nụ cười lạnh, dường như bừng tỉnh mà gật đầu.

"Được, tôi thành toàn cho cô."

Lời vừa dứt anh ta liền xoay người rời đi, thấy vậy thì trong lòng Tạ Dư như có gì đó sụp đổ, cô chịu đựng sự đau đớn trong đáy mắt, tự nhéo bàn tay để trấn tĩnh bản thân.

Hàn Lâm cứ nhìn thẳng mà đi ra ngoài, lúc đi ngang hai cha con bọn họ cũng không dừng bước, giống như tất cả người hay việc gì trong căn phòng này đều không liên quan đến anh ta nữa.

Thi Nhiêu không ngờ rằng mình có đẩy nhanh tốc độ thế nào thì cũng không kịp, còn mang theo ba đến xem một cảnh tượng như vậy, cô đứng đơ người ở đó không biết phải làm sao.

Tạ Hữu Thanh so với cô cũng không tốt hơn là bao, cố tình Khâu Thừa lúc này còn đến, nhìn thấy hai cha con họ ở cửa còn mờ mịt hỏi.

"Sao thế, đang cãi nhau à, sao không vào trong cho có ghế dựa."

Lời còn chưa dứt Thi Nhiêu đã đưa tay nhéo lấy bụng anh, đau đến mức anh nhăn cả khuôn mặt.

Thi Nhiêu đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng hung dữ cảnh cáo: "Anh im miệng ngay cho em!"

"..." Em có thể buông tay ra trước không, ông đây đau.

Tạ Dư rốt cuộc cũng điều chỉnh lại tâm trạng, lại bày ra vẻ lạnh nhạt nói: "Mấy người không có chuyện gì thì đi về đi, tôi có nhiều việc cần phải xử lý."

Tạ Hữu Thanh nhấp nháy môi, năm lần bảy lượt nuốt hết những lời muốn nói vào lòng, cuối cùng đưa tay kéo Thi Nhiêu qua.

"Con đi dạo cùng chị gái một chút đi, xem phim cũng được, dạo phố cũng được, ăn cơm cũng được, làm gì cũng có thể, tối về ba sẽ trả lại cho con."

Làm một người cha, ông không biết phải ý kiến về chuyện tình cảm của con gái thế nào, nhưng ông không phải người mù, ông nhìn ra được đứa con gái của mình đang đau lòng chứ không phải giống cái vẻ không sao cả đang bày ra.