Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 669: Thượng Phương Cốc (hạ)



Trọng giáp bộ binh tuy rằng đi lại nặng nề, bước đi chậm chạp, nhưng một khi chạy đến thì không thể dễ ràng chống đỡ được, bọn họ trong chớp mắt có thể vọt đến ngoài hai mười bước, lúc này nỏ binh Quân Tào lên dây cung đã không kịp nữa, đều thoái lui phía sau, Hạ Hầu Đôn hét lớn một tiếng, trường mâu quân giết thẳng đi lên.

Ba vạn trường mâu quân bỗng giơ lên trường mâu, xếp thành hàng tiến lên, hướng tới nghênh chiến trọng giáp bộ binh như cuồng phong đang lao tới. 'Oành!' Một tiếng vang thật lớn vang lên, hai chi quân đội đụng vào nhau kịch liệt, theo đó sương máu đầm đìa, tứ chi bay tứ tung, tiếng kêu rên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng đại doanh, đơn giản chỉ một kích, liền có hơn một trăm tên Quân Tào bị chém chết.

Trọng giáp bộ binh giống như gậy to Lang Nha nặng nề mà sắc bén liên tiếp giết thấu ba tầng phương trận Quân Tào, chém giết mấy trăm người, linh hoạt sắc bén không thể đỡ nổi, đến cuối cùng mới bị trường mâu của Quân Tào ngăn cản được, lúc này, trọng giáp sĩ binh hàng thứ nhất lui xuống, hàng thứ hai xông lên giết, hai bên đánh giáp lá cà, chiến đấu kịch liệt ở cùng một chỗ.

Nhưng quân doanh Quân Tào vô cùng rộng lớn, trọng giáp bộ binh chỉ chiếm cứ được một bộ phận nhỏ, đúng vào lúc Quân Tào chuẩn bị từ bên cạnh tiến hành bao vây trọng giáp binh để công kích, Mã Siêu suất lĩnh hai vạn trường mâu quân giết tới đây, vừa hay cắt đứt Quân Tào từ bên cạnh đánh tới, song phương lại ở một mặt khác triển khai chiến đấu kịch liệt.

Thời gian lúc này đã là canh bốn, ánh trăng mờ tối, đây là thời cơ đặc biệt mà Lưu Cảnh lựa chọn, quân Hán thay nhau ở Võ Đô huyện tiến hành huấn luyện trường kỳ dạ chiến đã gần hai năm, sớm đã thành thói quen chiến đấu vào ban đêm rồi, hơn nữa khôi giáp của hai quân đều có chỗ bất đồng, cánh tay trái quân Hán có buộc vải trắng, ở ban đêm cũng có thể nhận ra nhau.

Đây vốn là một trận chiến đấu rất kịch liệt với quân lực ngang nhau, thậm chí quân Tào còn hơi hơi chiếm ưu thế, nhưng ba nghìn trọng giáp bộ binh không nghi ngờ gì nữa là kẻ phá cục diện, bọn họ một tấn công năm, ngăn chặn gần đến một vạn năm nghìn quân Tào, như vậy liền là hai chi trường mâu quân đang chiến đấu kịch liệt xuất hiện binh lực không ngang bằng, quân Hán chiếm ưu thế hơn nhờ năm ngàn người.

Hạ Hầu Đôn đang tận lực giọng khàn chỉ huy chiến đấu, lúc này, thân binh của y bỗng nhiên hô lớn:

- Tướng quân, nguy hiểm!

Hạ Hầu Đôn vừa quay đầu, đã thấy một gã đại tướng đội ngân khôi từ cánh bên đâm giết đến đây, người này có dáng vóc cực kỳ hùng tráng, bạch mã ngân thương, uy phong mạnh mẽ, chính là Cẩm Mã Siêu được xưng Thiên hạ đệ tam mãnh tướng. Hạ Hầu Đôn chỉ có một con mắt, đến lúc Mã Siêu tiến đến gần trước y mới nhận ra, lập tức chấn động kinh hãi, nhưng Mã Siêu không cho y cơ hội thoát thân, hét lớn một tiếng:

- Hạ Hầu tặc, để mạng lại!"

Y thúc ngựa vội xông thẳng tới, đầu thương đâm ra, mũi thương rất sắc nhọn, trong phút chốc liền đâm tới trước mắt, Hạ Hầu Đôn thấy không thể thoát thân, chỉ có thể kiên trì giơ thương đón đỡ, đại thương đổi tay đâm về phía Mã Siêu, chiến mã hai người xoay quanhcũng là một trận đấu kịch liệt trên chiến trường, kịch chiến được mười mấy hiệp, Hạ Hầu Đôn dần dần không tiếp tục được, nhưng lại không thể trốn tránh khỏi những đợt công kích nhanh như cuồng phong vũ bão của Mã Siêu, mắt thấy sắp ngăn cản không được, trong lòng Hạ Hầu Đôn kêu khổ, thầm nghĩ, 'chẳng lẽ ta cũng phải giống như Diệu Tài bị chết ở Lững Tây sao?

Lúc này, Tang Bá thấy tình thế không ổn, giục ngựa chạy tới gấp, thấy Hạ Hầu Đôn sắp bị trường thương Mã Siêu đâm trúng, tình thế cấp bách, Tang Bá đoạt lấy một chiếc trường mâu, ném mạnh về hướng Mã Siêu, chính lúc Mã Siêu sắp một thương đâm Hạ Hầu Đôn ngã xuống ngựa thì trường mâu từ bên cạnh bay vụt tới, trong nháy mắt bay tới trước mắt, không thể không để ý tới, Mã Siêu Bất đắc dĩ, đành phải đổi hướng thương đánh bay trường mâu.

Nhưng Hạ Hầu Đôn lại nắm được cơ hội trong chớp nhoáng này, phóng ngựa chạy gấp, chạy ra khỏi vòng chiến khống chế của Mã Siêu. Mã Siêu đại nộ:

- Hạ Hẩu cẩu tặc, đừng mong chạy thoạt!

Y thúc ngựa mau chóng đuổi theo, tốc độ ngựa chạy rất nhanh, trường thương đã cách hậu tâm của Hạ Hầu Đôn không đến một thước, bọn thân binh của Hạ Hầu Đôn thấy tình thế nguy cấp, một loạt xông lên, hơn mười cây binh khí thẳng hướng Mã Siêu, chặn lấy con đường phía trước của Mã Siêu. Mã Siêu thốt nhiên tức giận, mua may trường thương như hoa lê bay tán loạn, tả hữu đâm đón, chỉ trong chốc lát, mười mấy tên thân binh của Hạ Hầu Đôn đã bị y đâm ngã ngửa trên mặt đất.

Nhưng Hạ Hầu Đôn lại tránh được một kiếp nữa, y không ngừng vó ngựa, cấp tốc chạy về phía hậu quân, dần dần được quân đội che khuất. Mã Siêu trái phải tìm không thấy Hạ Hầu Đôn, trong lòng hết sức căm tức, hét lớn một tiếng, xông thẳng vào nơi dày đặc nhất của Quân Tào, như mãnh hổ giữa bầy cừu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dũng mãnh không thể đỡ, đến Tang Bá cũng không dám đến so tài mọn, trong lòng run sợ mà tránh xa.

Lúc này, một tên nha tướng xông lên phía trước, hô lớn với Tang Bá:

- Tướng quân, trọng giáp bộ binh của quân địch quá sắc bén, quân tiên phong chết thê thảm nghiêm trọng, đã sắp không thể chống đỡ nổi!

Tang Bá chấn động kinh sợ, thúc ngựa vội chạy tiến lên, chỉ thấy quân Tào ở phía tây quân doanh xuất hiện dấu hiệu tan dã, ba nghìn trọng giáp bộ binh giống như là kẻ điên, trên mặt đất máu chảy thành sông, thi thể chồng chất như núi, hơn nghìn tiên phong quân Tào bị giết đến mức lớp lớp bại lui, tiếng khóc thảm thiết vang trời, đã có sĩ binh đảo chiến chạy trốn rồi.

Tang Bá lòng nóng như lửa đốt, vừa quay đầu lại, chỉ thấy hai nghìn trường mâu quân trận bên phải trống không, chưa bị lọt vào thế tiến công của quân địch, dưới tình thế cấp bách, Tang Bá ra lệnh:

- Quân đội cánh phải xông lên tiên phong, giúp ta chống trả xông lên.

Bên cạnh một tên nha tướng vội la lên:

- Tướng quân, hữu quân không thể để trống, quá nguy hiểm.

Tang Bá hét lớn một tiếng:

- Tiền quân sắp xong đời rồi mà ngươi còn quản nhiều như vậy, lập tức đi báo cáo chủ tướng, để y điều quân dự bị bổ sung hữu quân.

- Nhưng chủ tướng đang ở nơi nào?

Tang Bá chỉ ra phía sau:

- Y vừa rồi rút về phía sau rồi, đi về phía sau mà tìm y, nhanh lên!

Tên nha tướng này quay đầu ngựa chạy hướng phía sau, Tang Bá hô lớn với hữu quân đang chạy lên:

- Đi theo ta, chống đỡ tiên phong!

Hai ngàn trường mâu quân reo hò đi theo Tang Bá nhằm phía tiền phong, chống đỡ trọng giáp bộ binh sắc bén, giúp trận tuyến tiền phong đang sắp sụp đổ ổn định lại, nhưng bởi vì hai ngàn trường mâu quân vốn dĩ là lâm thời được điều đi làm tiên phong hộ vệ cánh phải, như vậy liền khiến trận hình trường quân Tào mâu từ song cánh biến thành đơn cánh.

Quân Hán là do Lưu Cảnh tự mình chỉ huy, hắn lại không hề trực tiếp tham gia tác chiến, mà dưới sự hộ vệ nghiêm mật của hơn ngàn thị vệ đứng ở một nơi cao lạnh lùng quan sát tiến triển của trận chiến, lúc này hắn phát hiện phòng ngự phía tây bên phải trường mâu quân trận của quân Tào xuất hiện lỗ hổng.

Dựa theo tác chiến bình thường, chủ soái là Hạ Hầu Đôn hẳn là nên cấp tốc điều hậu quân dự bị lên bổ sung cho hữu quân đang bỏ trống, nhưng mà Hạ Hầu Đôn bị Mã Siêu giết bại, thoát ly khỏi trung tâm chỉ huy, không thể kịp thời biết được hữu quân bị điều đi, cũng liền không thể kịp thời bổ sung chỗ sơ hở này.

Cánh phải ngắn ngủi phía tây của đại trận Quân Tào biến mất, khiến quân Tào chủ lực phía bên phải đã không còn phòng ngự, mà lỗ hổng trí mạng này lại bị Lưu Cảnh phát hiện, thời cơ chiến đấu thường thường là một cái chớp mắt mà qua, liền xem chủ soái có thể quyết đoán nắm lấy cơ hội hay không, đây là mấu chốt quyết định cho toàn bộ trận chiến.

Lưu Cảnh lúc này ra lệnh với Mã Đại:

- Kỵ binh nhanh chóng công kích hữu quân phía tây quân Tào!

- Tuân lệnh!

Mã Đại ôm quyền tiếp lệnh, quay đầu hô lớn với hai ngàn kỵ binh:

- Các huynh đệ theo ta lên!

Y phóng ngựa chạy nhanh, một ngựa đằng trước, đằng sau là hai nghìn kỵ binh gắt gao đi theo, vọt vào đại doanh quân Tào, thẳng giết phía tây cánh phải quân Tào chủ lực, đã không còn quân đội phòng ngự cánh phải, hai ngàn kỵ binh quân Hán giết vào đại trận quân Tào khiến trận hình quân Tào lập tức hỗn loạn lên, rất nhanh, kỵ binh giống như lưới đao sắc bén chém chủ lực Quân Tào làm hai đoạn.

Lúc này, Lưu Cảnh lại hạ lệnh:

- Mệnh đao thuẫn quân tả hữu xuất kích, vây quanh phía tây tiên phong quân địch.

Lôi Đồng lập tức dẫn ba nghìn đao thuẫn quân xông ra quân doanh, chia hai đường giết về hai cánh trái phải của Quân Tào, tạo thành thế vây quanh đối với tiên phong quân Tào.

Tiên phong quân Tào ước chừng có năm nghìn người, đang đau khổ ác chiến với trọng giáp bộ binh, lúc này phía sau bọn họ bị kỵ binh quân Hán chặt đứt, mà đao thuẫn quân của quân Hán từ hai bên trái phải giết tới, liền hình thành thế bao vây với tiên phong quân Tào, Tang Bá lập tức ý thức được không ổn, nếu không phá vây, bọn họ sẽ bị bao vây, bị tiêu diệt hoàn toàn.

Y lập tức hô lớn:

- Hướng phía bên phải phá vây!

Năm nghìn trường mâu quân đình chỉ ác chiến cùng trọng giáp bộ binh đi theo Tang Bá hướng mặt phải để phá vây, lúc này, Lưu Cảnh nhìn ra ý đồ phá vây của quân địch, liền cười lạnh một tiếng ra lệnh:

- Thả quân địch phá vây, kỵ binh từ phía sau đánh lén!

Hai ngàn đao thuẫn binh bao vây phía bên phải lui ra, để một khoảng chống, năm nghìn quân Tào tiên phong đang hoang mang lo sợ chen chúc mà chạy ra, lúc này chúng binh sĩ quân Tào đã bị trọng giáp bộ binh giết đến sợ lộ mật gan, một khi thế trận xuất hiện đảo ngũ sẽ không còn người nào tiếp tục nguyện ý chỉnh quân để đánh trả, bọn họ hướng về phía bắc chạy trốn thục mạng, quăng mũ cởi giáp, giống như núi lở biển vỡ. Tang Bá kinh hãi lớn tiếng quát hô:

- Dừng lại, không được chạy, ngừng lại cho ta!

Y giết liên tiếp mười mấy đào binh lính đào ngũ, nhưng ngăn không nổi hơn mấy nghìn người chạy trối chết. Lúc này, hai ngàn kỵ binh quân Hán từ phía sau đánh lén mà đến, càng tăng thêm sự sụp đổ của quân Tào, năm nghìn quân Tào tan dã tựa như quân bài Domino, khiến cho các tuyến chiến của quân Tào đều đều không còn lòng dạ ham chiến, cũng theo tàn quân chạy trối chết, phía sau quân Hán đuổi theo sát, người đầu hàng không đếm hết.

Đúng vào lúc này, Hạ Hầu Đôn suất lĩnh hai ngàn quân dự bị tới bổ sung cho hữu quân bị điều động đi, nhưng y đã tới chậm, quân Tào đã hình thành thế cục tan dã toàn diện, Hạ Hầu Đôn thấy tình thế không ổn, cũng quay đầu ngựa chạy về phía sau quân doanh.