Bình Nam Tri Vi

Chương 1



1

Khi những người đó đuổi đến.

Mẹ đã dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình, giấu tôi trong bãi rác hôi hám.

Những lời cuối cùng của bà ấy với tôi là:

"Man Man, con trốn cho kỹ, đừng phát ra tiếng động, có chuyện gì cũng đừng ra ngoài, đợi bố tới cứu con."

Nói xong bà ấy mò mẫm ôm lấy tôi, ghì lấy mặt tôi và hôn tôi thật mạnh.

Hai mắt bà trở thành hai lỗ má.u, xương trong cơ thể đều bị đánh g.ãy.

Bà ấy không còn còn cách nào trốn đi cùng tôi nữa.

Tôi làm theo những gì bà ấy nói, bịt chặt miệng lại, không phát ra âm thanh nào cả.

Tiếng hét của bà ấy ở ngay bên tai tôi, mỗi lúc một to hơn.

Toàn thân tôi run lên, nước mắt trào ra nhưng không dám kêu thành tiếng.

Đến cuối cùng, bà ấy không thể hét lên thành tiếng nữa, người đánh bà ấy cũng dừng lại.

Qua khe hở, tôi thấy mẹ tôi toàn thân bê bết má.u, đang cố gắng lê lết và bò trên mặt đất.

Bàn tay bị đứt của bà ấy lần mò trên mặt đất, tìm kiếm.

Cuối cùng, hình như tìm thấy rồi.

Với chút sức lực còn sót lại, bà ấy đặt nó lên ngón tay bị đứt của mình.

Giây tiếp theo, tôi thấy những người đó lại tiếp cận bà ấy bằng dao.

C.ắt từng ngón tay của bà ấy.

Họ đang cười một cách vô nhân đạo.

Thay vì khóc, tôi mở to mắt và cố nhớ mặt từng người.

2

Tôi đã không nghe lời mẹ, sau khi đám người đó đốt xác mẹ rồi bỏ đi.

Tôi bò ra khỏi đống rác.

Rạng sáng, tôi tìm thấy ngón tay duy nhất bị chặt đứ.t của mẹ.

Trên ngón tay bị đứt lìa có chiếc nhẫn nhuốm má.u.

Tôi nhận ra chiếc nhẫn đó.

Mỗi lần mẹ cho tôi xem chiếc nhẫn đó, mẹ sẽ cười rất ngọt ngào.

Bà ấy nói: "Đây là thứ mà bố con đã mua cho mẹ bằng số tiền đầu tiên mà ông ấy kiếm được từ công việc bán thời gian, nó rất rẻ, nhưng nó là kho báu quý giá nhất của mẹ."

Sau này, bố có rất nhiều tiền.

Mua nhiều đồ trang sức đắt tiền hơn cho mẹ.

Nhưng thứ mà mẹ tôi đeo vẫn là chiếc nhẫn bạc này.

Khi bà ấy chế.t, bà ấy vẫn cố tìm kiếm chiếc nhẫn đến hơi thở cuối cùng.

Vì vậy, tôi phải trao chiếc nhẫn này đến tận tay bố.