Bình Nam Tri Vi

Chương 4



7

Từ Bình Nam đưa tôi đến bệnh viện thăm dì Tần Như.

Tôi choáng váng khi nhìn thấy bà ta.

Bà ta gầy gò và phờ phạc, đôi mắt sưng đỏ như quả đào vì khóc.

Vừa nhìn thấy tôi, bà ta đã òa khóc, ôm chầm lấy tôi không chịu buông.

Từ Bình Nam ngồi ở một bên, nhìn tôi và dì Tần Như ôm nhau khóc, hốc mắt ươn ướt.

Khóc đủ rồi, dì Tần Như kêu người đưa tôi đi rửa mặt, ăn vặt.

Bà ta hỏi Từ Bình Nam: "Những người làm tổn thương Tĩnh Vi đã bắt được chưa?"

"Đã tìm ra thủ phạm, nhưng không có manh mối nào về kẻ đứng đằng sau."

Tần Như trầm mặc một lát: "Tĩnh Vi mất tích, là cô hai nhà họ Tống mời cô ấy đi ăn cơm và mua sắm."

"Bình Nam, Tống Thanh Nhã từng là đối tượng liên hôn mà bố anh đã chọn cho anh, anh nói..."

Sắc mặt Từ Bình Nam lạnh lùng: "Bây giờ không có chứng cứ."

Tần Như nhẹ giọng nói: "Nhà họ Tống kinh doanh ở các nước Đông Nam Á, hai bên trắng đen đều nhúng tay vào..."

Từ Bình Nam vuốt ve chuỗi hạt, cười sâu sắc: "Đúng vậy, thế lực Nhà họ Tống rất lớn."

Tần Như bĩu môi: "Bình Nam, hay là thế này, anh liên hôn với nhà họ Tần chúng tôi."

Bà ấy nói, nước mắt lại từ từ chảy xuống: "Hai chúng ta liên thủ, thực lực của anh sẽ càng ngày càng mạnh, có thể mau chóng báo thù cho Tĩnh Vi."

"Chờ anh báo thù cho Tĩnh Vi xong, chúng ta liền ly hôn, ước nguyện của tôi cũng hoàn thành..."

Bà ta là ngưới sống rất tình cảm, lời nói chân tình, tôi đứng ngoài cửa vô cùng xúc động khi nghe những lời này.

Lại nhìn về phía Từ Bình Nam, ánh mắt đã có phần lung lay: "Nhưng Tần Như, như này quá thiệt thòi cho cô."

8

"Tôi và Tĩnh Vi quen nhau gần mười năm, chúng tôi không phải chị em, nhưng so với chị em ruột còn thân hơn, cô ấy chế.t thảm quá..."

Khi Tần Như nói điều này, giọng bà ta nghẹn lại.

Bà ta nhìn Từ Bình Nam: "Nếu tôi không thể làm điều gì đó cho cô ấy, cả đời này đều không thể cảm thấy thoải mái được."

Đối mặt với một đôi mắt trong veo và thuần khiết như vậy, dường như không ai có thể từ chối nổi.

Tôi cũng nghĩ ông ấy sẽ nói đồng ý.

Dù sao ông ấy cũng mới trở về nhà họ Từ, chỗ đứng hiện tại còn chưa vững.

Mặc dù ông ấy có vô số tiền để chi tiêu, nhưng lại không có quyền lực hay sức ảnh hưởng.

Có thể lấy được con gái nhà họ Tần, người phụ nữ nổi tiếng trong giới Bắc Kinh được hàng ngàn người yêu mến. Hoàn cảnh của ông ấy ở nhà học Từ sẽ đảo lộn chỉ sau một đêm.

Nhưng Từ Bình Nam từ chối.

Ông ấy đứng dậy.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng gầy guộc của ông ấy qua khe cửa.

Tôi không biết ánh mắt của ông ấy lúc này như thế nào.

Hai gò má Tần Như có chút ửng hồng.

"Cái này không cần, đối với cô sẽ không công bằng."

“Nếu tôi lấy người khác, sau này xuống nơi chín suối cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với Tĩnh Vi.”

"Bình Nam..." Tần Như sửng sốt, dường như không nghĩ tới ông sẽ nói ra lời như vậy.

Từ Bình Nam giơ tay ngăn bà ấy tiếp tục: "Tôi hiểu cô làm vậy là vì Tĩnh Vi, xin nhận tấm lòng."

Tần Như cụp mắt nức nở, Từ Bình Nam dặn dò bà ta nghỉ ngơi thật tốt, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Ông ra ngoài, bế tôi lên và ôm tôi vào lòng.

Cho đến khi tôi về nhà.

Đó là ngôi nhà nhỏ mà gia đình ba người chúng tôi đã sống trong năm năm.

Ông ấy nấu bữa trưa cho tôi, một món thịt, một món chay và một món canh.

Ăn xong, chúng tôi nằm nghỉ trên những chiếc ghế ngoài ban công như hồi mẹ tôi còn sống.

"Man Man." Ông vuốt tóc tôi và nhìn tôi dịu dàng.

Tôi nằm trong vòng tay ông.

Tôi không biết đã qua bao lâu, nhưng tôi cảm thấy như miếng vải sau lưng mình ướt đẫm.

Tôi muốn ngước lên nhìn ông ấy, nhưng bàn tay to lớn của ông giữ chặt sau đầu tôi.

Tôi biết chắc ông ấy lại khóc rồi.