Bình Nam Tri Vi

Chương 7



12

Sáu tháng sau khi mẹ tôi mất.

Bên ngoài đã nghe tin về lễ đính hôn của Từ Bình Nam và Tống Thanh Nhã.

Đêm đó, Tần Như ngồi trước mộ mẹ tôi cả đêm.

Nhà họ Tần không thể tìm thấy bà ta ở đâu, vì vậy họ rất lo lắng, đến chỗ Từ Bình Nam nhờ ông ấy tìm.

Lúc tìm thấy Tần Như trong nghĩa trang của mẹ, bà ta kiệt sức và ngất đi trong vòng tay của Từ Bình Nam.

Khi tỉnh dậy, bà ta nhìn Từ Bình Nam với đôi mắt ngấn lệ.

"Anh biết nhà họ Tống là nghi phạm lớn nhất, nhưng anh lại muốn cưới Tống Thanh Nhã, anh không sợ sau này xuống nơi chín suối không còn mặt mũi gặp Tĩnh Vi sao?"

Ánh mắt Từ Bình Nam tái nhợt: "Thế lực nhà họ Tống mạnh, kế tạm thời."

"Tôi nói tôi có thể giúp anh..."

"Tần Như, tôi không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Thanh Nhã vẫn làm đại tiểu thư."

"Không còn cách nào, nhìn cô ta ăn mặc sang trọng, hưởng thụ vinh hoa phú quý."

"Không phải cô ta thích tôi và muốn lấy tôi sao? Vậy tôi sẽ thỏa mãn cô ta."

"Cô nghĩ xem còn gì nhẹ nhõm hơn so với việc để cô ta ở bên cạnh tôi, ngày đêm hành hạ?"

Sắc mặt Tần Như dần dần hòa hoãn lại: "Cho nên anh muốn trả thù cô ta?"

"Đúng."

"Bình Nam..."

Tần Như không kìm lòng được, nhẹ nhàng nắm tay ông ấy: "Anh thật là, quá oan ức rồi... một kẻ ngốc vô dụng như Tống Thanh Nhã, đúng là làm nhục anh."

Đây là lần đầu tiên, Từ Bình Nam không rút tay lập tức.

Ông ấy nói: "Ai bảo tôi bị người ta quản chế, sống dưới quyền người khác."

Lúc đó Tần Như nhìn ông ấy, trái tim đau nhói.

13

Gần đến ngày giỗ đầu của mẹ tôi.

Từ Bình Nam đã hoàn toàn tiếp quản nhà họ Từ và chính thức đặt chân vào trung tâm của vòng tròn Bắc Kinh.

Vì phía sau có sự hậu thuẫn của nhà họ Tống, nhà họ Tống dính líu đến xã hội đen. Một năm qua, tay ông ấy cũng không còn sạch sẽ cho lắm.

Những người xung quanh càng ngày càng cẩn thận, không dám đi sai một bước.

Ngay cả tôi, rất nhiều lúc nhìn vào khuôn mặt vô cảm của ông ấy, tùy tiện nói một câu cũng có thể ảnh hưởng đến mang sống của người khác, tôi cũng sợ.

Từ Bình Nam dịu dàng, yêu mẹ tôi say đắm dường như đã hoàn toàn biến mất rồi.

Một tuần trước ngày giỗ của mẹ tôi.

Công ty mới ở nước ngoài của Từ Bình Nam đã khánh thành.

Ông ấy quyết định đưa tôi và Tống Thanh Nhã đến nước F.

Trước khi đi, ông ấy gọi điện cho Tần Như.

"Kịch hay sắp bắt đầu rồi, Tiểu Như, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?"

Đầu bên kia điện thoại, Tần Như vui vẻ cười nói: "Được, Bình Nam, tôi đi cùng anh."

Trong sáu tháng gần đây, cách ông ấy gọi Tần Như không biết đã đổi thành Tiểu Như từ lúc nào không hay.

Còn trên thương trường, Tần Như càng hao tâm tổn sức vì ông ấy.

Có đôi khi tôi ở một mình ngây ngốc cũng sẽ nghĩ, nếu phải chọn một người mẹ kế, có lẽ mẹ tôi cũng sẽ chọn Tần Như.

Bà ta dường như rất hoàn hảo, không tìm ra lỗi sai nào.

Ngay cả Từ Bình Nam, một năm qua chẳng phải ông ấy cũng đã dần dần mở lòng với bà ta rồi sao?