[Bình Tà] Bạo Quân

Chương 5



Phù

Đi săn mùa đông thực ra cũng chẳng có gì, thời tiết lạnh nên động vật không thích xuất hiện, mấy con động vật săn đó toàn là mấy cung nhân cố gắng đặt bên trong bãi, dù sao cũng không thể để hoàng đế vừa bị lạnh vừa tay không ra về. Chỉ là mấy con động vật bị đông cứng này chẳng chạy nổi mấy bước, Trương Khởi Linh bách phát bách trúng, cho nên dù thả ra bao nhiêu cũng không đủ cho hắn săn.

Cũng bởi vậy phần lớn thời gian ta và Trương Khởi Linh đều ở trong lều vải, chơi ném dao, đánh cờ. Hắn cũng chỉ đang tìm một lý do ra ngoài lười biếng.

Ta không thích đánh cờ với hoàng đế, bởi vì lần nào ta cũng thua. Không phải là ta cố ý nhường, kết quả đó do ta dốc hết toàn lực có được. Về sau ta thua cũng chẳng buồn phát cáu, hắn thắng ta lập tức khen hắn, tới tới lui lui chỉ có mấy câu cam bái hạ phong gì đó.

"Chiếu tướng." Trương Khởi Linh đưa một quân cờ vào bên của ta rồi phun ra một câu.

Ta đã sớm dự liệu được kết cục này, lười biếng nói: "Thần cam bái hạ phong, kỹ năng đánh cờ của hoàng thượng xuất thần nhập hóa, lại tăng tiến không ít." Hắn cũng đã quen với thái độ qua loa đó của ta, ngoắc tay để cung nữ thu bàn cờ lại. Hắn để ta dựa vào ngực hắn, nói chuyện câu được câu không, tay vuốt tóc của ta giống như đang vuốt chó vậy.

Ta ngáp một cái, híp mắt. Không ra khỏi cửa là tốt rồi ta ở đâu cũng được, không quan trọng.

Trương Khởi Linh nói: "Sắp đông chí rồi."

Đông chí là ngày cúng bái quan trọng của mùa đông, không chỉ hoàng gia tổ chức lễ mừng tế trời, muôn dân cũng ăn mừng cùng nhau. Bởi vậy trước đông chí và sau đông chí đều được nghỉ, các quan lại không xử lý việc, không chấp chính, chọn một ngày lành tháng tốt làm lễ sau đó nghỉ ngơi.

Việc này đối với ta chẳng có ý nghĩa gì. Với ta ngày nào chẳng là ngày nghỉ, chẳng ai quản được ta. Còn nhớ rõ vào mùa hạ của một năm, ta và hoàng đế đang đi dạo bên hồ, cái tên thấy sắc là mờ mắt này đang đè ta trên thuyền làm mấy việc ấy, hại ta bị cảm nóng, ở nhà nằm hơn tháng.

Việc mất mặt như thế những người khác đương nhiên không biết, có một tên văn thần người toàn cơ bắp tấu ta một quyển. Lải nhải bảo ta không vào triều, không đem hoàng thượng để trong mắt. Hoàng đế xem hết sau đó cho lão ta cáo lão về quê, văn thần kia đương nhiên không chịu, muốn liều chết khuyên can. Kết quả tuổi già sức suy không thể đập đầu chết tại chỗ được, máu chảy đầy đất.

Từ nay về sau ta lên triều hay không, bao lâu lên triều, lên triều làm gì chẳng còn ai hỏi đến. Kỳ thật làm bạo quân cũng tốt, hắn nói một chẳng ai dám nói ba bốn, có đúng quy củ hay không toàn từ miệng của hắn ra.

Ta đương nhiên không dám nói mấy thứ lung tung này, ngoài miệng chỉ nói: "Tế lễ đông chí, hoàng thượng vất vả rồi."

Trương Khởi Linh nắm lấy một lọn tóc của ta, ngắm nghía, đột nhiên nói: "Ngô tướng quân trấn thủ biên quan cũng đã ba năm, lần này biên cảnh đã bế quan, cô đặc biệt phê chuẩn cho hắn về kinh thăm người thân, nếu có chiến sự thì mới quay về biên quan phục mệnh."

Ngô tướng quân đương nhiên là chú ba của ta Ngô Tam Tỉnh, ba năm trước bởi vì chiến bại bị phái đi trấn thủ biên quan, từ đó chưa về kinh lấy một lần. Ta kinh hãi ngồi thẳng người, quỳ xuống dập đầu: "Thần tạ chủ long ân."

Hoàng đế còn nắm lấy một lọn tóc của ta, ta đứng lên quá nhanh hắn còn chưa kịp buông tay. Cơn đau khiến nước mắt của ta suýt thì rớt ra, nhưng ta không dám kêu, quy củ cúi đầu.

Trương Khởi Linh sờ ta, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ đau của ta, ta đôi mắt rưng rưng mỉm cười với hắn. Hắn thở dài, nói: "Cô nói rồi, nếu em có việc gì muốn cầu, cứ nói ra, không cần câu nệ."

Nghe thấy câu đấy của hắn, ta không rõ trừng mắt nhìn. Nước mắt của ta rơi xuống bị hắn dùng ngón tay đỡ lấy. Ta lắc đầu, cúi người hôn lên môi hắn, mơ màng nói: "Có thể hầu bên cạnh hoàng thượng thần đã vừa lòng thỏa ý." Thứ mà ta muốn hoàng đế sao có thể có, đã không có thì cần gì phải cầu.

Thấy ta như thế Hoàng đế không nói gì nữa phất tay truyền bữa tối.

Việc tế lễ là việc trọng đại, Trương Khởi Linh mau chóng dẫn ta về hoàng cung, an tâm chuẩn bị cho lễ mừng. Còn ta thì ở trong nhà đợi chú ba trở về, hắn đi quá lâu rồi ta đã quên mất dáng vẻ của hắn ra sao.

Cha mẹ ta mất sớm, hồi nhỏ ta thường xuyên ở bên cạnh chú ba. Chú là võ tướng, không thích dáng vẻ văn thần như chú hai, cho nên mang ta đi cưỡi ngựa bắn tên, đi thao trường nhìn binh lính luyện võ. Tiếc là từ nhỏ ta đã sống trong nhung lụa, giơ cung chơi đùa thì được chứ chẳng học nổi cách cầm binh đánh trận của chú nửa phần.

So với chú hai, chí ba thoải mái hơn rất nhiều, nói chuyện cũng rất lỗ mãng bởi vậy không thích hợp vào triều làm quan. Hoàng đế mặc dù không phải hôn quân nhưng cũng không tính là kẻ nhân từ.

Bây giờ nghĩ lại, hoàng đế điều chú đi trấn thủ biên quan hơn phân nửa là bởi vì ta. Có chú ba ở đây hắn muốn có ta lại thêm mấy phần trở ngại. Nghĩ thông suốt rồi ta cũng chẳng có ý tưởng gì, quyết sách không có máu chảy này cũng đã là hoàng ân lớn lao.

Ngày chú ba trở về là một ngày trời ấm áp, ta tự mình tới của thành đón chú. Ở biên cương gian khổ chú đen và gầy đi rất nhiều. Thấy ta, chú rất vui vẻ, khen ta trưởng thành cũng cao lên rất nhiều có thể uống rượu với chú.

Mấy năm gần đây ta thường xuyên tham gia yến hội trong cung, khó được có dịp ở nhà ăn uống thả lỏng. Qua ba tuần rượu, chú ba nhớ ra gì đó hỏi chú hai: "Này, tính ra Tiểu Tà năm nay cũng đã hai mốt, đến tuổi lấy vợ rồi. Lão hai sao chưa đi cầu hoàng thượng, để hắn chỉ cho Tiểu Tà một cô gái tốt, Ngô gia chúng ta cũng có người kế tục, đúng không?"

Lời vừa thốt ra ta suýt chút nữa đổ ly rượu trước mặt. Chú ba còn không biết việc hoàng đế sủng hạnh ta, bởi vì sau khi hắn đi ta mới vào cung hầu hạ hoàng đế.

Tính cách của chú rất cứng rắn, nếu biết được việc này sẽ tới làm ầm lên với hoàng thượng. Cho dù hoàng đế nể tình ta không giết chú chỉ sợ cũng phải lưu vong biên cương mãi mãi không được trở lại. Nhất định phải giấu chú. Nhưng việc này cả triều văn võ đều biết, giấu cũng chẳng giấu được lâu, nếu hắn lỗ mãng tới nói với hoàng đế để ta cưới vợ, việc còn tệ hại hơn.

Ta và chú hai trong lòng đều rõ, cho dù sau này hoàng đế chán ta thì ta cũng không có khả năng cưới vợ. Ta chỉ có thể thuộc về hoàng đế, cho dù hắn bỏ ta, ta cũng chỉ có thể thuộc về mình hắn. Đây chính là quyền uy của bậc đế vương.

Bầu không khí bỗng nhiên trùng xuống, thấy ta và chú hai đều không lên tiếng chú ba mới để ly rượu xuống, cau mày nói: "Mấy năm ta không ở đây đã xảy ra chuyện gì?"

Chú hai để ta về phòng trước, có một số việc chú không muốn nói trước mặt ta. Ta chán nản đứng lên trở về phòng, tâm tình vốn đang vui sướng một thoáng đã chìm vào đáy vực. Chỉ hy vọng chú ba suy nghĩ rõ ràng đạo lý thần không thể ngỗ nghịch quân.

Chú ba có hiểu ra hay không ta không biết, tóm lại là ngày hôm sau chú không nhắc tới chuyện cưới vợ, đương nhiên cũng không nhắc tới hoàng đế.

Cho dù chúng ta nghĩ thế nào, thời gian sẽ không dừng lại. Đông chí tới, ngày đó cũng không lạnh. Lễ tế trời là một lễ tế rất nghiêm túc, các quan viên đều phải đến, ta quỳ ở dưới nhìn hoàng đế lẻ loi đứng trên đài cao, người ta nói ở nơi cao chắc chắn sẽ lạnh giá, theo ta thấy trong lòng của hoàng đế còn lạnh hơn nhiều lần so với thời tiết này.

Có lẽ ta nên tiến cung ở bên hoàng đế nhiều hơn, hắn khó được tìm thấy một người thích hợp ở bên. Cảm giác luôn luôn cô đơn chung quy là không dễ chịu.