[Bình Tà] Vô Tự Di Thư

Chương 3



* Một ý tưởng về dịch quan tài màu vàng

* Lão Trương không nghe di ngôn x Lão Ngô nghẹn đến nội thương

* Cố gắng đâm thủng giấy cửa sổ theo phong cách nguyên tác

- ------_--------

Sau khi đi ra thì thấy Tiểu Hoa dựa vào cạnh cửa, ra hiệu cho tôi đi ra ban công cùng cậu ta.

Trên ban công nhà tôi có một chiếc ghế dài như loại ở công viên, khi hoàng hôn ráng đỏ thì Muộn Du Bình sẽ ngồi ở đây ngắm nhìn bầu trời.

Đầu tiên thì Tiểu Hoa bảo chiếc ghế này của tôi không phù hợp với cách trang trí tổng thể, sau đó từ tốn ngồi xuống rồi mới đi vào vấn đề chính. Y nói đến ca cấy ghép phổi, người luôn thận trọng như y nếu đã nhắc đến thì chắc chắn đã khóa chặt được đối tượng cho phổi phù hợp.

"Nhưng có chút phiền phức." Y nói: "Từ giờ trở đi, mỗi ngày cậu phải uống thuốc ức chế sự bài xích, khả năng miễn dịch cũng không khá hơn là bao."

Tôi hỏi y phổi phù hợp từ đâu ra, sao có thể trùng hợp có người phù hợp với tôi lại đột nhiên không cần phổi, y cười cười với tôi, nói cậu không cần quan tâm chuyện này. Trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh: Tiểu Hoa chĩa súng vào đàn em của mình, để từng người bọn họ đến bệnh viện kiểm tra độ phù hợp. Người này tàn nhẫn với người khác thế nào tôi biết rất rõ, nếu nói theo lời của chính y thì y không phải người tốt. Y đưa hết cho bạn bè những điều tốt ít ỏi của bản thân, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu xấu xa với những người còn lại.

Tôi lập tức lắc đầu, Tiểu Hoa mặt không cảm xúc nhìn tôi, chỉ chỉ trong phòng: "Chúng tôi có nhiều người, cậu không cần đích thân đến bệnh viện."

Cậu ta vậy mà dám uy hiếp tôi. Tôi hạ giọng nói: "Cậu có thể đập tiền mua chuộc Hạt Tử, nhưng Tiểu Ca và Bàn Tử sẽ đứng về phía tôi, tính ra thì bên tôi có nhiều người hơn đấy."

Tiểu Hoa nghiêng đầu: "Ngô Tà, hình như cậu hiểu lầm gì rồi?

Tôi sửng sốt, hỏi hiểu lầm cái gì.

Tiểu Hoa nói: "Dường như cậu cho rằng chỉ có tôi mới làm ra chuyện như vậy."

Tôi: "..." Tôi muốn giải thích rằng mình không có ý này, nhưng dường như đấy thật sự là suy nghĩ từ tận đáy lòng tôi, thật quá xấu hổ.

Cũng may Tiểu Hoa không so đo với tôi, tiếp tục nói: "Lương tâm là thứ rất mong manh, con người ta sẽ vì bảo vệ người quan trọng của mình mà sẵn sàng trở thành ác quỷ, không phải trước kia cậu rất rõ sao?" Cậu ta liếc nhìn cánh tay tôi giấu dưới lớp áo khoác dày rồi khẽ hất cằm vào trong phòng: "Cậu có thể thuyết phục Bàn Tử và anh ta sẽ bất mãn hoặc không vui, nhưng Trương Câm Điếc suýt nữa hi sinh toàn bộ người trong phòng này vì để cậu có thể sống tiếp. Cậu cảm thấy lúc này anh ta sẽ rộng lượng như Bồ Tát thật à?"

Nghe y nói đến đây, lông tơ cả người tôi đều dựng lên.

Sau khi trở về từ Lôi Thành, chúng tôi đã từng tán gẫu, tôi biết Tiểu Hoa là người chú Hai liên lạc để cứu người, y xem như là bị chú Hai hại. Nhưng lúc y trần thuật mọi chuyện cho tôi lại không thể hiện sự bất mãn với chú Hai. Tôi nghĩ y muốn giữ thể diện cho tôi, nhưng qua những lời này tôi đã nhận ra rằng sự khác biệt trong nhận thức giữa chúng tôi là vô cùng lớn.

Trong suy đoán của tôi, cục diện ở Lôi Thành là do chú Ba dẫn dắt còn chú Hai dàn dựng, Muộn Du Bình là người phát hiện và truyền lại tin tức của chú Ba, anh sẽ không chủ động làm gì. Anh sẽ vì để tôi sống tiếp mà bày ra cục diện trái ý trời này? Cho tới tận bây giờ thì ngoại trừ bản năng muốn sống và sự quan tâm cho những người yếu thế, tôi chưa từng thấy anh chống lại số phận. Chống lại vận mệnh là việc người phàm làm, nhưng anh lại chính là bản thân vận mệnh này.

Tôi lắc đầu: "Cậu hiểu lầm rồi. Hắn không phải là rộng lượng như Bồ Tát hay gì, nhưng tất cả sinh mệnh trong mắt hắn đều không quá khác biệt, mọi người đều sẽ chết, mà chết thì ai cũng giống nhau. Tôi đồng ý cấy ghép, hắn sẽ ủng hộ, tôi không muốn thì hắn vẫn sẽ ủng hộ, lựa chọn của tôi thì tội gì lại bắt tôi từ bỏ."

Tiểu Hoa rất nghiêm túc nhìn tôi trong chốc lát, chậm rãi nói: "Tôi đã xem nhẹ cậu rồi, bây giờ không chỉ phổi cậu không tốt mà đến cả đầu óc cũng không tốt."

Tôi không cho y cơ hội tiếp tục vùi dập tôi, tôi không xin lỗi y và cũng không muốn nói về Muộn Du Bình với y. Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn thấy xấu hổ, vì vậy đành gượng ép quay về đề tài đó: "Mặc kệ thế nào cậu cũng không thể ép tôi, nếu cậu cưỡng ép cấy ghép phổi thì con mẹ nó tôi có sống cũng chẳng khác gì chết. Chuyện này khiến quá nhiều người mất mạng, dừng ở đây thôi, cứ như vậy đi."

Tiểu Hoa khoát tay: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cậu ngâm trong dịch quan tài màu vàng kia rồi mà bệnh vẫn không khỏi."

Đầu óc tôi lại trống rỗng: "Hả?"

"Cậu không muốn sống." Tiểu Hoa nói.

"Tôi sao lại không muốn sống?" Tôi càng buồn bực, bây giờ tôi chẳng làm gì nữa, má nó chứ tôi mới là người muốn kéo dài thời gian hơn bất kỳ ai khác: "Cậu đừng trách tôi, đúng là tôi đã ngâm trong dịch quan tài màu vàng, nhưng nó dẫu sao cũng không phải thuốc chữa bách bệnh, có thể làm đến vậy đã là sức mạnh vô tiền khoáng hậu rồi. Cậu còn muốn thế nào nữa, khoa học chút được không?"

"Theo lý mà nói thì nó còn nhiều công dụng hơn thế." Tiểu Hoa thở dài: "Câu chuyện đứa nhỏ không có mẹ, kể ra thì rất dài."

Y nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời bên ngoài đã sắp mọc, bầu trời xanh xám đầy mây, phía dưới lầu vọng lên tiếng cụ già tập thể dục buổi sáng. Tôi biết, y bày ra dáng vẻ này tức là có chuyện xưa đang chờ tôi hỏi, hỏi rồi không chừng sẽ rơi xuống hố.

Về dịch quan tài màu vàng kia, quả thật tôi có rất nhiều câu hỏi, chú Hai không nói tôi biết, Hạt Tử thì nửa thật nửa giả, lượng thông tin của Bàn Tử thì không khác tôi là bao, còn Muộn Du Bình thì tôi vốn không nghĩ tới chuyện hỏi anh. Tính như vậy thì chỉ còn Tiểu Hoa.

Tôi im lặng trong chốc lát, y vẫn không nói tiếp, lòng hiếu kỳ làm tôi mặt dày hẳn lên, đành phải bắc thang cho y leo: "Sao đứa nhỏ lại không có mẹ?"

Tiểu Hoa liếc nhìn tôi một cái, từ từ nói: "Khi đó chú Hai định kéo tôi vào cuộc, cậu cũng biết đó, tôi là người không làm rõ mọi chuyện thì nhất định không nhảy vào. Tôi phải nhận được một lời hứa hẹn."

Đầu óc tôi quay cuồng. Vào thời điểm đó, Tiểu Hoa đã phải hy sinh phân nửa nhân lực của mình để đi cứu người, chắc chắn thông tin được trao đổi ở đây là vô cùng quan trọng. Chú Hai nói với y rằng Hạt Tử và Muộn Du Bình sắp chết, chắc chắn y sẽ không phản ứng như tôi. Y tin tưởng khả năng của bọn họ và cũng không phải tuýp người làm việc theo cảm tính. Nếu không cần thiết, y sẽ không mạo hiểm với cái giá đắt như vậy. Đầu tiên y sẽ xem xét vấn đề: Hạt Tử và Muộn Du Bình tự đặt mình vào hiểm cảnh như vậy rốt cuộc là để làm gì? Chú Hai không thể dùng cách đối phó với tôi để áp dụng lên Tiểu Hoa, vậy cuộc nói chuyện giữa chú Hai và y sẽ thành một cuộc thương lượng mặc cả.

"Là về dịch quan tài màu vàng?" Tôi hỏi.

Y gật gật đầu: "Lời hứa đó là bọn họ có thể tìm được dịch quan tài màu vàng cứu mạng cậu."

Bản thân tôi đến giờ mới biết thông tin này, tuy không hiểu y nhắc đến để làm gì, nhưng nghĩ đến việc y lẫn vào đội ngũ của ông chủ Tiêu và cả lúc Hạt Tử ẩn ý nói rằng y là người thông minh nhất trong chúng tôi, tôi có một linh cảm.

Tình báo về dịch quan tài màu vàng của y có lẽ còn nhiều hơn chúng tôi.

"Nhưng tin tức của bọn họ cũng bị ngắt ở đây, người hiểu rõ nhất về dịch quan tài màu vàng này thật ra là ông chủ Tiêu." Tiểu Hoa nhìn ánh mắt hiểu rõ của tôi, gật đầu nói: "Tôi biết cách sử dụng nó nhưng lúc đó lại không nói cho cậu, đó là lỗi của tôi."

"Không phải là nằm vào đó hả?" Chẳng lẽ phải uống nó sao! Trong lòng tôi thấy có chút ghê tởm.

Tiểu Hoa lắc đầu: "Dùng tư thế gì để ngâm trong nó cũng không vấn đề. Mấu chốt là dịch quan tài màu vàng này có thể coi như là một chiếc máy cầu nguyện ngu ngốc, cậu cầu gì thì nó sẽ cho cậu cái đó. Theo lẽ thường mà nói, khi một người đang giãy giụa trên bờ vực cái chết, adrenalin sẽ tăng vọt. Trong đầu họ đều là ý nghĩ muốn sống, đây là bản năng. Tôi đã cẩn thận tính toán khi nào thì cậu sẽ tới cực hạn, đến lúc đó thân thể cậu sẽ vô cùng đau đớn và ý chí sống sót cũng mãnh liệt nhất, tôi không thể mạo hiểm nói cho cậu cách dùng dịch quan tài màu vàng. Người có nhiều ý tưởng trong đầu như cậu sẽ dùng nó để đạt được gì? Con người không kiểm soát được suy nghĩ bản thân. Nhưng bây giờ xem ra tôi đã bỏ sót một điều: cho dù ở thời khắc cận kề cái chết, thứ mà bản năng cậu khao khát lại không phải là được sống tiếp.

Lòng tôi chùng xuống.

Thứ quan trọng nhất trong tin tức từ Lôi Thành truyền đến tôi chính là thời gian hiệu lực - bao lâu nữa sẽ hao hết dưỡng khí, bao lâu nữa bọn Muộn Du Bình sẽ chết, những thứ này luôn vang lên bên tai nhắc nhở tôi. Trên cả quãng đường đó, thời gian của tôi đã được tính toán làm sao cho vừa vặn nhất --- vừa vặn giữ được đến lúc tôi chết. Mà những thông tin Tiểu Hoa nắm giữ, lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến lý do nằm trong tất cả những chuyện đó.

Nhưng tôi mặc kệ, cho đến tận khi rơi vào trong dịch quan tài, tôi vẫn nghĩ đến những bí ẩn đeo bám tôi những năm qua, vẫn nghĩ đến việc tìm ra chân tướng đằng sau đó. Khó trách tại sao phổi của tôi vốn đang chuyển biến xấu lại dừng lại ở trạng thái Schrodinger--- Trước khi tôi tìm được câu trả lời, phổi của tôi sẽ không đình công.

Tiểu Hoa không biết tôi ở trong dịch quan tài trông thấy cái gì, chỉ có thể đoán được tôi không mong cầu được sống tiếp. Y cũng không biết tôi ở trong dịch quan tài đã nói ra nguyện vọng gì, mà tôi lúc này đã thấy được ngày chết của chính mình.

Có lẽ Tiểu Hoa bị gương mặt trắng bệch của tôi dọa, y quơ quơ tay trước mặt tôi, cùng lúc đó cửa thủy tinh bị ai gõ gõ. Tôi hốt hoảng quay mặt qua, Muộn Du Bình đứng bên trong cánh cửa bình tĩnh nhìn tôi.

"Ăn cơm." Khẩu hình của anh nói như vậy.

Tôi ngồi ở trước bàn ăn, đầu óc quay cuồng.

Những người bạn tốt nhất đời tôi, liệu bọn họ có biết không? Tôi lãng phí cơ hội quý giá mà họ đã giành lấy cho tôi chỉ vì tìm kiếm thứ chân tướng này.

Chân tướng thật sự quan trọng đến vậy sao? Mấy ngày sau khi trở về từ Lôi Thành, tôi giống như cắn mồi câu rồi bị dây câu dắt lấy, háo hức hoàn thành công việc còn lại và chuyên tâm lao vào bí ẩn của mình để kết thúc nó. Đến cuối cùng thì đây là ý tưởng thật sự của tôi hay là sau khi ngâm trong dịch quan tài màu vàng, tôi bị những ám ảnh mãnh liệt trước khi chết thôi thúc khiến bản thân chỉ biết làm theo tâm nguyện của "Tôi"? Đây là một loại sợ hãi trước nay chưa từng có, trước kia nỗi sợ của tôi đều đến từ thế giới bên ngoài, mà hiện giờ tôi lại nghi ngờ bản thân mình bị đánh tráo. Tôi đã không khống chế được suy nghĩ của mình - tựa như những người Trương gia bị chính ký ức bẩm sinh của mình thôi thúc họ làm điều gì đó.

Tôi nhìn Muộn Du Bình, bỗng nhiên hiểu được nỗi tuyệt vọng năm đó của anh. Những việc mà anh từng làm, anh đã không còn phân biệt được mình có muốn làm hay không, anh đã trở thành số phận của chính bản thân, tựa như Trần Văn Cẩm hóa thành đầm lầy của chính cô vậy, nếu ngay cả ý định chống đối số phận cũng nằm trong kế hoạch của số phận, vậy tự hỏi hay không cũng chẳng còn ý nghĩa.

Nếu tôi không theo đuổi chân tướng thì sẽ thế nào? Chỉ cần không tìm hiểu bí ẩn này, phổi của tôi có phải sẽ dừng ở trạng thái Schrodinger mãi không?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, khí quản của tôi chợt ngứa ngáy kỳ lạ, sau đó là cơn đau nhói quen thuộc. Tôi hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Tiểu Hoa bằng ánh mắt đe dọa, trong lòng nói con mẹ nó cậu đừng có thừa dịp tôi hôn mê kêu meo meo rồi lặng lẽ cấy ghép phổi cho tôi. Bằng sự ăn ý của chúng tôi, vẻ mặt y lập tức thay đổi.

Cảnh tượng đó lại tái diễn, nhưng đây không phải ở Bắc Kinh và xung quanh cũng không có sương mù, vậy mà tôi vẫn ho ra máu không rõ lý do.

Đó là giờ cao điểm buổi sáng, xe của chúng tôi không thể ra được, xe cứu thương cũng bị chặn trên đường, Muộn Du Bình cõng tôi chạy một mạch, máu trào ra từ miệng và mũi tôi chảy xuống cổ anh, cổ áo anh rất nhanh đã ướt đẫm. Gió thổi rất buối, tôi sợ anh lạnh nên vòng tay ôm chặt anh.

Tôi khi đó đã vô cùng yếu, thính lực cũng trở nên rất nhạy cảm nên có thể nghe được tiếng tim anh đập, nó đập nhanh đến mức có thể khiến Lưu Tang phát điên.

Tiểu Hoa đi trước liên lạc, lần này xe cứu thương không còn đặt ống thở các kiểu cho tôi nữa, chỉ để tôi nằm trên bàn phẫu thuật truyền máu, vừa truyền vừa ho ra máu. Bác sĩ không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, họ vây quanh tôi quan sát tỉ mỉ. Tôi ho đến mức gần như tỉnh khỏi cơn mê sảng, đến nỗi mà cơn đau ở phổi và xoang mũi cũng bớt đi không ít.

Tôi nhìn thấy những chiếc đèn lồng xoay tròn, đó đều là tội lỗi của tôi - tất cả đều là để nhắc nhở sau khi chết tôi sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, ở Huyết Trì vĩnh viễn không được siêu sinh, vậy nên tôi hãy sám hối trước đi. Cũng không biết trôi qua bao lâu, bác sĩ đưa cho tôi một tờ giấy đựng trong túi vô khuẩn và hỏi tôi có thấy không. Tôi hoa cả mắt, chỉ có thể nhìn rõ một dòng chữ ngắn ngủn.

Vì vậy bác sĩ đọc cho tôi nghe: "Trên đây viết 'Còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành khôn?', haizzz thể loại bạn bè gì vậy, nói thế là có ý gì? Xem thường chúng tôi à? Tôi thấy còn chưa đến mức sẽ chết đâu..."

Đệt.

Lời ít mà ý nhiều, tôi cũng nghe hiểu được.

Tôi không thể cãi lại trái tim mình. Khi ngâm trong dịch quan tài màu vàng tôi đã cầu nguyện gì thì tôi phải làm được, nếu không thì thỏa thuận của tôi với máy cầu nguyện vạn năng sẽ thành đồ bỏ. Nguyên nhân phát bệnh lúc ở Bắc Kinh có lẽ cũng giống vậy, khi đó lòng tôi đã lệch khỏi hướng tìm ra chân tướng, tập trung vào việc tìm lời khuyên của bác sĩ, cho đến khi sắp chết thì tôi lại nghĩ đến những bí ẩn đó.

Phiền chết mẹ.

Cầu tìm ra chân tướng, tìm được là chết, không tìm cũng là chết. Chết sớm không bằng chết muộn, tôi nhanh chóng thôi miên suy nghĩ cuối cùng của mình, muốn cùng chú Ba đến Kho 11. Lúc bắt đầu rất khó tập trung tinh thần nhưng sau đó đầu óc trở nên minh mẫn hơn hẳn, trí não tôi cũng đạt đến đỉnh cao chưa từng thấy, Tần Lĩnh, Mặc Thoát, Xà Chiểu, hồ nước mặn dưới lòng đất, Trường Bạch Sơn, Kho 11... Vô số những bí ẩn lập lòe như đom đóm dần dần được não tôi sắp xếp lại thành mô hình hoàn chỉnh, những nơi tôi từng đi qua, từng thông đạo, từng cửa ngầm, tất thảy đều rõ ràng trước mắt như một bức tranh.

Khi tôi định thần lại, tất cả bác sĩ đều rời đi, tất cả dụng cụ nối liền với cơ thể tôi đều được mang đi, trên người tôi ngoại trừ những vết máu khô thì cũng không có gì khác thường.

Tôi đẩy cánh cửa phòng cấp cứu ra, không khí bên ngoài có chút kỳ lạ. Bác sĩ và hộ sĩ vốn bỏ lại tôi giờ đang túm tụm ngoài cửa cùng bốn tên hồ bằng cẩu hữu của tôi, đám đông gần như lấp đầy hành lang.

Người náo động nhất là Bàn Tử, một tay hắn giữ chặt bác sĩ hỏi như bắn đại bác, không cho bác sĩ đi, nhưng giữa chừng lại không quên quay đầu chào hỏi Tiểu Hoa. Tiểu Hoa chỉ làm cho có lệ, dường như đang âm thầm uy hiếp bác sĩ, vẻ mặt bí ẩn, còn bác sĩ thì luôn liếc nhìn cậu ta qua khóe mắt. Người tỏa ra khí thế áp bức nhất chính là Muộn Du Bình.

Anh cách mọi người xa nhất, tựa lưng vào tường, mặt vô cảm nhìn Tiểu Hoa.

Sự chú ý của Muộn Du Bình rất ít khi đặt trên con người, dù có thì cũng chỉ thờ ơ mà thôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nhìn người khác bằng ánh mắt chăm chú như nhìn bánh tông. Nếu tôi là Tiểu Hoa thì bây giờ da đầu đã tê dại rồi. Nhưng Tiểu Hoa cũng rất kỳ lạ, người có cảm giác nhạy bén như y mà cũng không phát hiện--- hoặc y cố ý coi nhẹ nó. Ấy, không hổ là người duy nhất trong chúng tôi từng đánh nhau với Muộn Du Bình.

Chỉ có Hắc Hạt Tử là tương đối bình thường, anh ta đang xem cảnh náo nhiệt, nhìn trái nhìn phải, thấy tôi đi ra còn vẫy tay cười với tôi.

Tôi nghiêng người, anh ta ôm cổ tôi nhỏ giọng nói: "Đồ đệ, cậu xem hai người kia kìa, sắp đánh nhau rồi, nhanh khuyên họ đi."

Tôi cùng không rõ hai người anh ta nói là ai, đám người trước mặt tôi trông như đều có thể đánh nhau, không khéo sẽ xảy ra tranh chấp y tế, tôi nhanh chóng ho khan hai tiếng, muốn tạo ra chút tiếng vang. Trong nháy mắt hỏa lực của Bàn Tử bị tôi hấp dẫn, hắn như xe tăng vọt đến trước mặt tôi, nắm mớ quần áo như đóng vảy trên người tôi mà rống: "Lang băm! Ông coi cái này bị thấm bao nhiêu máu mới thành như vậy, con mẹ ông còn dám nói với tôi một câu là không cần chữa?"

Tôi lập tức hiểu ra mấu chốt vấn đề, thoáng nhìn Tiểu Hoa. Y cũng nhìn tôi rồi lắc lắc đầu. Tôi nhanh chóng an ủi Bàn Tử, nói với hắn tôi không sao, các chỉ số sức khỏe đều bình thường. Bác sĩ cũng hùa theo tôi, nói một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, cái gì mà vỡ mao mạch và chứng rối loạn đông máu thôi, nhìn đáng sợ như thế nhưng thật ra chỉ cần cầm máu là được. Bàn Tử nghi ngờ nhìn chúng tôi, sau đó hừ một tiếng, cũng không biết là tin bao nhiêu phần nhưng cũng may là hắn đã để bác sĩ rời đi.

Tầm nhìn cuối cùng cũng thoáng hơn, lúc này tim tôi vừa mới thả lỏng lại đột nhiên giật thót.

Chết tiệt, trong lúc Bàn Tử che khuất tầm mắt tôi thì Muộn Du Bình và Tiểu Hoa đã biến đâu mất.

Tôi và Bàn Tử đi xung quanh tìm người nhưng không thấy nên gọi điện thoại cho hai người họ, Tiểu Hoa cúp máy ngay khi tôi gọi đến, còn Muộn Du Bình thì không thèm đếm xỉa tới. Tiểu Hoa cúp điện thoại rất nhanh, chứng tỏ tay anh ta vẫn rảnh rỗi, hai người vẫn chưa đánh nhau. Chẳng lẽ Muộn Du Bình nhìn chằm chằm Tiểu Hoa lâu như vậy là vì ngắm trúng cậu ta rồi? Hai người ăn ý với nhau, vứt bỏ gia đình con cái cùng cao chạy xa bay.

Hắc Hạt Tử thấy tôi liên tục gọi điện thoại thì cười mãi không ngớt, tôi tức giận hỏi anh ta tình huống trước đó, tại sao Muộn Du Bình và Tiểu Hoa lại đi chung với nhau.

Anh ta không trả lời vấn đề của tôi, nhưng lại hỏi: "Tờ giấy Hoa Gia viết cậu đã xem rồi chứ?"

Tôi nói xem rồi. Anh ta lại hỏi hai người đang làm trò bí hiểm gì vậy?

Tôi thật sự không thể nói về điều đó, cũng không có mặt mũi để nói, người anh em, biết vì sao tôi lại không khỏi bệnh không, bởi vì mẹ nó lúc đó tôi không muốn sống. Hơn nữa sau này có một số chuyện dù hậu quả để lại có lớn đến đâu thì tôi vẫn phải làm, tôi là tự tìm đánh, thôi chỉ đành lấy lệ cho qua vậy.

Tôi tiếp tục gọi điện thoại cho họ, Muộn Du Bình vẫn không đếm xỉa, còn Tiểu Hoa thì không bao lâu sau - có lẽ thấy việc cúp điện thoại này quá phiền - cho tôi vào danh sách đen luôn. Tôi tức đến bật cười, bọn họ thích làm sao thì làm, muốn bỏ trốn thì bỏ trốn.

Bàn Tử nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi thì liền cố gắng xoa dịu bằng cách nói muốn đi mua một con gà mái già về hầm lên bồi bổ cho tôi, sau đó hắn và Hắc Hạt Tử cùng nhau đưa tôi về nhà.

Tôi vào phòng tắm lau sạch vết máu trên người, móc túi quần ra thì không thấy túi đựng di thư, không biết ai trong bọn họ đã lấy đi, hoặc là trong lúc cấp cứu bác sĩ đã làm rớt nó đi đâu rồi. Tôi ngồi xổm trong bồn tắm lớn để làn nước rửa sạch lưng, cảm giác rất xấu hổ, ai lấy di thư của tôi vậy? Vấn đề này không thể đem đi hỏi được, tôi chỉ có thể ngậm cục tức trong miệng.

Ăn cơm trưa xong thì Tiểu Hoa trở lại, tôi nhìn ra sau lưng anh ta nhưng không thấy Muộn Du Bình. Tiểu Hoa đi đến ngồi trước mặt tôi: "Trương Câm Điếc đi rồi."

Tôi muốn đứng lên nhưng y nhanh chóng đè tôi lại: "Ngồi xuống đàng hoàng nghe tôi nói đã."

Lòng tôi trống rỗng, có chút choáng váng, vừa bị y đè lại thì Bàn Tử bên kia đã ngồi không nổi, miệng hắn hét lớn: "Chuyện này là sao đây Đại Hoa? Bình Tử đi đâu rồi?"

Tiểu Hoa nói: "Núi Trường Bạch."