Bình Vương Thần Cấp

Chương 107: Sở Sở phát điên 



Rất nhanh, cảnh tượng náo nhiệt cũng kết thúc, phụ huynh ai nấy đều nhao nhao dắt con mình rời khỏi lớp học thêm, chẳng qua lúc rời đi, cho dù là phụ huynh nam hay phụ huynh nữ cũng đều nhịn không được mà nhìn Lâm Trạch Dương thêm vài lần.

Phụ huynh nam đương nhiên là cảm thấy ghen tị với Lâm Trạch Dương, cô giáo Sở Sở - một nữ thần được miêu tả bởi những từ ngữ mỹ miều vậy mà cũng đưa cho con heo Lâm Trạch Dương này,

Phụ huynh nữ theo bản năng mà nhìn Lâm Trạch Dương thêm vài lần, Lâm Trạch Dương không tính là quá đẹp trai, nhưng mặt mày sáng sủa, trên người còn tỏa ra thứ thần thái giống như không để thứ gì vào mắt, quan trọng nhất vẫn là lúc nãy Lâm Trạch Dương có thể dễ dàng đối phó với một đám côn đồ khét tiếng, tất cả sự quyến rũ nguyên thủy của đàn ông đều được anh toát ra một cách toàn diện.

Lâm Trạch Dương vẫn ở nguyên tại chỗ bởi vì Lâm Trạch Dương cảm thấy cô giáo Sở Sở hình như đứng có chút không vững.

Hiện tại quả thật Sở Sở cảm thấy cả người như mất hết sức lực, cô chưa bao giờ trải qua sự việc như việc vừa xảy ra lúc nãy. Bây giờ chỉ cần nghĩ lại thôi cũng đủ thấy sợ hãi, đám côn đồ kia sẽ thật sự động thủ, thậm chí còn động đao.

Nếu không cẩn thận để đao kia rạch lên mặt không biết Sở Sở có còn sống hay không.

Còn nữa, hình như Sở Sở có nghe qua tên côn đồ này là người thù dai, lỡ như lát nữa về nhà một mình mấy tên kia lại xông ra thì phải làm sao đây.

Vừa nghĩ tới đây, Sở Sở đã có chút sợ hãi.

"Cô giáo Sở Sở, để tôi đưa cô về nhé." Lúc Lâm Trạch Dương nói những lời này, vẻ mặt của anh đã tươi cười xán lạn, vừa hay đúng lúc ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến cho cả người anh đều được bao phủ trong hào quang, thực sự có điểm giống như một chàng công tử ý tứ nhẹ nhàng vậy.

Bỗng nhiên Sở Sở cũng cảm thấy an tâm, đôi mắt nhịn không được mà dừng lại trên người Lâm Trạch Dương, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác rất là yên ổn, đây là loại cảm giác mà cô chưa từng có. . ngôn tình ngược

Lâm Trạch Dương nghi ngờ nhìn Sở Sở, nói: "Cô giáo Sở Sở, sao cô lại nhìn tôi như vậy?"

Lúc này Sở Sở chợt tỉnh táo lại, khuôn mặt đỏ ửng lên, cuống quít giải thích: "Không có gì.”

"Cô giáo Sở Sở, cô đang đỏ mặt kìa, cô không thoải mái sao? Cô bị sốt sao?" Nhất định Manh Manh đã kế thừa gen của Lâm Trạch Dương, không những thẳng thắn, tốt bụng mà còn rất quan tâm đến người khác.

Mặt của Sở Sở càng đỏ hơn, hai tay đều muốn bấu thủng góc áo, nói: "Cô không sao.”

“Không sao, nhưng cô giáo Sở Sở ơi, mặt của cô càng đỏ hơn kìa." Vẻ mặt của Manh Manh tràn đầy nghi hoặc. Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Manh Manh, nói: "Manh Manh, cô giáo là người lớn, cô ấy nói mình không sao chính là không sao, con không cần xen vào việc của người khác. Nếu con cứ như vậy thì sẽ khiến cô giáo Sở Sở xấu hổ đó."

“Vâng, ba, con biết rồi. Cô giáo Sở Sở, cô không cần xấu hổ đâu, em sẽ không hỏi tại sao cô lại đỏ mặt, mặc dù mặt của cô đã đỏ như một quả táo nhưng em sẽ không nói với người khác, cô cứ yên tâm đi." Manh Manh vì để thể hiện sự khôn khéo của mình, lại lớn tiếng kêu lên.

Bây giờ Sở Sở rất muốn vùi mặt mình vào trong sàn nhà, nhưng sàn nhà là đá cẩm thạch rất cứng, cho dù có đập vỡ đầu cũng không chui vào được

Rốt cuộc cô đã tạo nghiệp gì hả, sao người lớn thì như này, con nít cũng như thế kia, rốt cuộc hai ba con này muốn người ta khó chịu đến mức độ nào thì mới có thể bỏ qua đây hả?

Tiếp theo, Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh đi bộ đưa cô giáo Sở Sở về nhà.

Sở Sở ở một tiểu khu gần đó.

Sau khi tiến vào tiểu khu thì có mấy bà lão đi tới trước mặt. Nhân duyên của Sở Sở ở tiểu khu này hình như không tồi, những bà lão này đều biết Sở Sở, đi tới bắt chuyện với Sở Sở, lại thấy được Lâm Trạch Dương và Manh Manh.

"Oa cô giáo Sở Sở, cô đã kết hôn với có con rồi ư, đây là chồng cô sao? Thật sự là nhìn không ra nha, tôi cứ tưởng cô còn chưa có bạn trai chứ." Một bà lão đã bị sốc.

Sở Sở vội vàng muốn giải thích nhưng lại bị âm thanh của một mấy bà lão đè xuống, không có cách nào để mở miệng. Khuôn mặt Sở Sở lại đỏ lên.

"Mấy người không được nói lung tung, cô giáo Sở Sở không phải là mẹ của con." Manh Manh đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

Các bà lão nghe được liền ngẩn cả người, sau đó có chút ngượng ngùng, thật không ngờ lại đoán sai.

Sở Sở thấy thế, vội vàng muốn giải thích, nhưng không ngờ giọng nói của Manh Manh lại vang lên.

"Nhưng mà, nếu cô giáo Sở Sở muốn làm mẹ của em cũng được, dù sao cô giáo Sở Sở đối với em rất tốt, em cũng không thấy ghét cô giáo Sở Sở. Sau này nếu cô giáo Sở Sở cứ tiếp tục đối xử tốt với em, em sẽ để cho cô làm mẹ nhỏ."

Vẻ mặt của Manh Manh tự hào nói.

Các bà lão lại sửng sốt, sau đó nháy mắt, nhìn Sở Sở không nói lời nào, không thể tưởng tưởng được cô giáo Sở Sở lại là dạng giáo viên như này, nghĩ về đàn ông nhiều đến mức như vậy, dĩ nhiên muốn bắt đầu lấy lòng đứa nhỏ trước.

Sở Sở lại há miệng, muốn nói cái gì đó.

Nhưng những bà lão kia lại không cho Sở Sở bất kỳ cơ hội nào, có một bà lão dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay của Sở Sở, nói: "Bà biết, đừng tưởng bà già rồi nên không hiểu được tình yêu, cháu gái cố lên, vì tình yêu mà nỗ lực."

Lại có một bà lão đưa tay vỗ vỗ bả vai của Sở Sở, nói: "Sở Sở, cháu nhất định sẽ làm được, cháu sẽ không thua bất kì kẻ nào."

"Cố lên!" các bà lão đều đồng loạt dành cho Sở Sở một ánh mắt cổ vũ, sau đó rời đi ngay, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía Sở Sở. Ngay khi Sở Sở nhìn qua bọn họ, mấy bà lão lập tức làm một tư thế nắm chặt nắm tay hướng về phía Sở Sở, còn làm khẩu hình miệng "cố lên".

Sở Sở không nói lên lời, cô cảm thấy cuộc đời mình hình như có gì đó sai sai, hơn nữa con đường sai lầm này là một đi không trở về.

Cuối cùng thì Lâm Trạch Dương vẫn đưa Sở Sở đến dưới lầu.

Sở Sở điều chỉnh cảm xúc một chút, tuy rằng đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương vẫn luôn giúp đỡ cô, còn tận tâm đưa cô về nhà, là một người đáng để cô biết ơn và kính trọng.

"Hôm nay cảm ơn anh." Sở Sở chân thành nói.

Lâm Trạch Dương vươn bàn tay về phía Sở Sở, nhưng không nói gì.

Sở Sở sửng sốt một chút, Lâm Trạch Dương như này là đang có ý gì đây, Sở Sở đã từng ở châu u một thời gian, biết giữa những người quý tộc ở đó luôn có một nghi thức, đó là hôn tay. Chẳng qua, đây là điều mà đàn ông thường làm với phụ nữ.

Sở Sở do dự một chút, bị xoay chong chóng cả một ngày nên đầu óc của cô không thể nào nảy số được nữa, một tay nắm lấy tay Lâm Trạch Dương, môi sắp dựa vào.

"Cô đang làm cái gì vậy?" Lâm Trạch Dương nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Sở, nói: "Tôi là người đã có gia đình, cô không cần phải có suy nghĩ bậy bạ với tôi, cho dù cô có câu dẫn tôi để tôi đến nhà cô chơi rồi trả lại tiền cho tôi, tôi cũng sẽ không qua đêm ở nhà cô đâu, cùng lắm chỉ đến nhà cô chơi tí thôi."

Sở Sở có cảm giác khuôn mặt của mình lại nóng lên, ánh mắt không còn dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương nữa.

"A!!" Sở Sở đột nhiên cảm thấy mọi xấu hổ và ngượng ngùng ở trong lòng đã không thể nào đè nén được nữa, cô thét lên một tiếng đầy chói tai, đẩy Lâm Trạch Dương, sau đó vọt vào hành lang khẩn cấp.

Lâm Trạch Dương nhìn bóng lưng của Sở Sở, nói: "Đúng là keo kiệt thiệt, nói cho tiền lại không cho, còn hại mình phải tiễn một đoạn đường dài như vậy."