Bình Vương Thần Cấp

Chương 130: Lâm Trạch Dương trở về 



Lâm Trạch Dương đột ngột mở mắt.

Hành động mở mắt này rất bình thường, lại xảy ra liên tục, quả thật không đáng để quan tâm. Tất nhiên Cố lão cũng không để ý tới điều này.

Nhưng mà, Cố lão vẫn không khỏi lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt hoảng sợ.

Vì trong nháy mắt vừa rồi, Cố lão cảm giác thế giới dường như đảo lộn, giống như có cái gì vừa xuyên qua thân thể ông, ông có cảm giác toàn bộ cơ thể và tâm trí mình đều bị người khác nhìn thấu, loại cảm giác tất thảy đều trần trụi, không thể che dấu bất cứ điều gì.

Vào lúc này, Lâm Trạch Dương đang nằm trên đất bỗng nhảy dựng lên, sau đó anh đấm một cú hướng vào không trung.

Một đấm này của Lâm Trạch Dương rất nhanh, nhưng cũng chỉ nhanh mà thôi, sau khi đấm ra, ngay cả tiếng gió cũng không có.

Cố lão hơi nhíu mày, ông vừa mới cảm giác được một luồng khí tức vô cùng chấn động, vốn còn cho rằng một đấm này sẽ đánh đâu thắng đó, cho rằng đây sẽ là nắm đấm mạnh nhất ông có thể nhìn thấy trong đời, không ngờ chẳng có gì xảy ra cả.

Sau khi Lâm Trạch Dương đánh ra một đấm, trên mặt anh dần xuất hiện nụ cười, sau đó đi ra ngoài sân.

Cố lão vẫn đứng im tại chỗ, không rõ cú đấm vừa rồi của Lâm Trạch Dương có gì mạnh, tại sao tông sư như Lâm Trạch Dương lại vô cùng hài lòng với cú đấm đó.

Vào lúc này, bỗng một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, là một con chim nhỏ.

Cố lão ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó hai mắt bỗng mở to. Theo lý mà nói, thời điểm này cách với lúc mà Lâm Trạch Dương vung nắm đấm đã mất một lúc rồi, con chim nhỏ này có lẽ không phải do Lâm Trạch Dương tác động.

Nhưng sau một thời gian dài suy nghĩ, Cố lão nhịn không được mà hít sâu một hơi.

Bầu trời lúc này đã khôi phục lại, chân chính khôi phục bình tĩnh. Vừa rồi một đấm của Lâm Trạch Dương đánh lên trời, bên ngoài trông giống như là không có gì xảy ra, nhưng thật ra một đấm này của Lâm Trạch Dương đã khiến không khí nén lại. Bởi vì mức độ nén cao nên không khí trong không gian này đã đạt đến độ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Sau đó, con chim nhỏ vô tình va vào không gian đó, giống như nhỏ giọt nước vào chảo dầu nóng, khiến chảo dầu nổ tung.

Bầu trời vừa rồi Cố lão nhìn thấy giống như mặt hồ nơi sao chổi rơi xuống, từng lớp khí như từng đợt sóng gợn, trông vô cùng tráng lệ, giống như hình ảnh chỉ có thể xuất hiện trong thần thoại mà thôi.

Cố lão hít sâu một hơi nữa, sau đó nói: "Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương lại đột phá à? Bây giờ cậu ta còn là đối thủ của ai trên đất Trung Hoa được nữa? Sức mạnh đáng sợ cỡ nào cơ chứ."

Nếu như lúc trước Lâm Trạch Dương là tông sư, gần như là vô địch, Cố lão vẫn còn có lòng tin có thể dùng phần đời còn lại để đuổi kịp Lâm Trạch Dương. Dù sao thì nền tảng của ông vô cùng vững chắc, hơn nữa cấp bậc bây giờ cũng không thua kém anh là mấy. Nhưng hiện tại Cố lão chỉ cảm thấy cơ thể Lâm Trạch Dương đang đi ở phía trước bỗng trở nên mơ hồ, thậm chí còn không thể nhìn rõ được nữa.

Lâm Trạch Dương đúng là đã đột phá.

Thật ra bản thân Lâm Trạch Dương cũng có chút khó hiểu, vào giây phút cuối cùng khi anh tác động vào Thượng Đan Điền bỗng nhiên lại bất tỉnh.

Khi Lâm Trạch Dương tỉnh táo lại, anh phát hiện hạ đan điền của mình đã được khai mở, bên trong đan điền chứa đầy khí, Lâm Trạch Dương phát hiện đan điền vậy mà lại tương đương với một không gian nhỏ, có thể tích tụ rất nhiều khí.

Khi Lâm Trạch Dương tỉnh lại, anh lập tức bắt đầu vận khí, sau đó đánh một cú lên trời. Một đấm kia khiến Lâm Trạch Dương thấy rất hài lòng.

Nếu như trước đây Lâm Trạch Dương chỉ có thể hái diệp phi hoa giết người, thủ đoạn giết người vẫn phải mượn từ vật khác thì hiện tại Lâm Trạch Dương hoàn toàn có thể giết người mà không cần bất cứ thứ gì.

Bởi vì khí tức trong cơ thể Lâm Trạch Dương đã đủ lớn mạnh, cũng bởi vì khi đột phá đan điền, Lâm Trạch Dương không những ngưng tụ khí mà còn vận khí, thế nên hiện tại Lâm Trạch Dương đã hiểu rõ về khí công hơn trước rất nhiều, hay nói cách khác thì là, Lâm Trạch Dương đã trở nên mạnh hơn, mạnh mẽ hơn gấp đôi so với trước kia.

Sau khi Lâm Trạch Dương ra khỏi sân, anh mở điện thoại di động ra, phát hiện mình đã nhận được hơn một ngàn cuộc gọi nhỡ mà hầu hết đều đến từ Lưu Uy.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi đi về phía phòng tập quyền anh của Lưu Uy. Lưu Uy không phải là người thích gây sự, gọi nhiều như vậy chắc là đang có việc gấp thật.

Lưu Uy cảm giác mình sắp chết, hơn nữa còn đang chết dần chết mòn.

Hai ngày nay, người của Huyết Minh đang dần đến tiếp quản hết tất cả sản nghiệp của Lưu Uy, ông ta hoàn toàn không thể làm gì. Mà Huyết Ngưng quá độc đoán, lại còn trực tiếp đến gặp ông ta.

"Ông tự phế hết võ công của mình đi, thiếu chủ của chúng ta không yên tâm. Ngay cả sư tử đánh thỏ còn dốc hết toàn lực, tuy rằng tu vi hiện tại của ông không đáng để chúng ta nhắc tới, nhưng bọn này không muốn nuôi hổ.”

Một gã đệ tử của Huyết Minh nói với Lưu Uy. Tên đệ tử Huyết Minh này chính là người trước kia K.O Chu Hùng bằng một chiêu, tên là Huyết Dung, là một gã đệ tử nội môn của Huyết Minh, thực lực cũng thuộc hàng cao thủ hàng đầu của Huyết Minh, một cao thủ chân chính đã chạm tới ngưỡng cửa Đại tông sư.

Lưu Uy nhìn vết máu, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc.

Tu vi của Lưu Uy cũng không tệ, mà những tu vi này đều là do ông ta dùng hơn nửa đời người mới luyện được. Đừng tưởng rằng có được ngôi vua của thế giới ngầm mà ông ta lơ là, ở phương diện tu luyện võ công ông ta lại rất nghiêm túc và chăm chỉ, ngày nào cũng dành thời gian luyện võ hai tiếng đồng hồ, niềm đam mê với võ đạo chưa bao giờ nguôi ngoai.

Mà bây giờ người của Huyết Minh muốn Lưu Uy tự phế chính mình, sao ông ta có thể chấp nhận nổi cơ chứ, nhưng nếu không tuân theo, nhất định Huyết Dung sẽ không tha cho ông ta.

Lưu Uy hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Huyết Dung: "Giết tôi đi.”

Tất cả sản nghiệp đều bị đoạt mất, bây giờ còn bị ép phải phế đi võ công, Lưu Uy cảm thấy cho dù còn sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Huyết Dung nghe nói như vậy, mặt cũng không đổi sắc mà nói: "Nếu ông đã muốn chết thì để tôi tiễn một đoạn vậy."

Lưu Uy nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.

Huyết Dung giơ một thanh chủy thủ lên, hướng vào ngực Lưu Uy mà đâm.

“Bụp.”

Vào lúc này, một tiếng động vang lên. Chuỷ thủ của Huyết Dung bị đánh bay ra ngoài.

Không đợi Huyết Dung phản ứng, một âm thanh khác lại vang lên.

"Nếu anh đã mua vé thì tôi không thu tiền nữa. Không có vé phải không? Vậy nhanh chóng đưa tiền cho tôi.”

Khi giọng nói này vang lên, Huyết Dung đứng sững người ở đó, anh ta hoàn toàn không rõ người đột nhiên xuất hiện này đang nói về cái gì.

Lưu Uy mở mắt ra, suýt thì khóc tại trận, giọng nói quen thuộc, điệu bộ cũng quen thuộc.

Lâm Trạch Dương trở về.