Bình Vương Thần Cấp

Chương 138: Một lần rất xấu hổ 



Nhất thời xung quanh trở nên khó xử.

Cho dù là người của Huyết Minh hay là người của Trương Liên, thậm chí là Lưu Uy cũng không có cách nào tiếp nhận được.

Mà vào lúc này, không ai ngờ rằng Lâm Trạch Dương lại đột nhiên ra tay.

Minh chủ Huyết Minh, Huyết Y dù có thể nào đi chăng nữa cũng là một minh chủ của một gia tộc lớn, là tông chủ của Huyết Minh, ông ấy chỉ dùng một chiếc lá đã có thể khiến một bức tường sụp đổ, sức mạnh như vậy đáng để mọi người coi trọng và dè chừng.

Mà lâm Trạch Dương lại đột nhiên ra tay với Huyết Y.

Tất cả mọi người đều nín thở, không dám chớp mắt, tiếp theo sẽ có một trận đấu chấn động thế giới, mọi người có nên tránh đi không, lát nữa khí thế mà trận đấu gây ra có làm cho mọi người ở đây bị thường không?

Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, Lâm Trạch Dương đến trước mặt Huyết Y, duỗi một ngón tay ra, chỉ về phía Huyết Y.

Đột nhiên Huyết Y mở to mắt, vẻ mặt kinh hãi lại không kịp né tránh, chỉ đứng im ở đó, bất động như một con rối.

Ngón tay của Lâm Trạch Dương không dừng lại ở đó mà bấm vào các huyệt vị trên người Huyết Y không ngừng.

Sắc mặt Huyết Y dần thay đổi, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó là đau đớn, kế tiếp lại có một cảm giác thoải mái.

Sau khi Lâm Trạch Dương làm xong tất cả mọi thứ anh hơi lùi lại về phía sau.

"Thật đáng chết, dám ra tay với minh chủ của chúng ta, anh đi chết đi!" Huyết Dung hét lên rồi lao về phía Lâm Trạch Dương, cùng lúc đó, Huyết Ngưng cung lao về phía anh.

Bịch, bịch.

Hai âm thanh đều vang lên cùng lúc, Lâm Trạch Dương đứng nguyên tại chỗ bất động, còn Huyết Ngưng và Huyết Dung lại bay ra ngoài. Lâm trạch Dương không hề ra tay mà người ra tay chính là tông chủ của Huyết Minh, Huyết Y.

Mọi người đều không khỏi trợn tròn mắt lên nhìn, chuyện này là sao vậy, Huyết Ngưng không phải là con trai của Huyết Y, Huyết Dung không phải là đệ tử của Huyết y sao? Không phải hai người họ vì để bảo vệ Huyết Y mà ra tay với Lâm Trạch Dương sao, sao Huyết Y lại đánh bọn họ mà không phải là Lâm Trạch Dương?

"Nếu ai còn dám ra tay với Lâm Trạch Dương vậy người đó chính là kẻ thù của tôi, tôi sẽ trục xuất người đó ra khỏi Huyết Minh." Huyết Y lạnh lùng liếc nhìn Huyết Ngưng và Huyết Dung, trong ánh mắt chứa đầy vẻ nghiêm nghị, rất nghiêm túc, không phải đang đùa cợt.

Lưu Uy và Trương Liên đều há hốc miệng, Trương Liên còn tự tát mình mấy cái, xem xem có phải đang nằm mơ không.

Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào minh chủ Huyết Minh có khuynh hướng thích ngược đãi? Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Theo cách nhìn của Trương Liên thì mọi chuyện sẽ như thế này: Lâm Trạch Dương mắng Huyết Y vài câu, sau đó Lâm Trạch Dương lao tới đâm Huyết Y vài cái, rồi Huyết Y đã coi Lâm Trạch Dương là anh em.

Nghĩ tới đây, Trương Liên không nhịn được mà hít một hơi dài, sớm biết bản thân đã chuẩn bị sẵn roi và nến rồi.

Và tất nhiên, mọi chuyện không phải là như vậy.

Sỡ dĩ Huyết Minh đến đây là vì trong người ông ấy có bệnh, bệnh này đã hành hạ ông ấy nhiều năm nay khiến Huyết Y rất khó chịu. Vậy mà Lâm Trạch Dương chỉ nhìn liếc qua đã biết.

Điều quan trọng là, ban nãy Lâm Trạch Dương đâm mấy cái lên người ông ấy không phải là ngẫu nhiên mà mỗi lần đâm đều là ở những vị trí quan trọng, mỗi lần đều khiến Huyết Y cảm thấy thân thể mình thoải mái hơn, cơn đau xương thường ngày đều tan đi không ít,

Kỳ thật điều quan trọng nhất không phải là những thứ này, mà đó là Huyết Y phát hiện ra bản thân ông ta không có cách nào tránh khỏi ngón tay của Lâm Trạch Dương, thân thể của ông ấy dường như bị thứ gì đó khóa chặt lại trong nháy mắt, cả người đều bị trói buộc.

Cho nên, trước tiên Huyết Y xác nhận Lâm Trạch Dương không phải người thường, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả bản thân ông ấy.

Huyết Y không phải là Trương Liên, ông ấy là người của gia tộc thế gia, cho nên hiểu rõ rằng trên thế giới này từ trước đến nay không hề đơn giản như bề ngoài thể hiện ra, khắp mọi nơi đâu đâu cũng đều có cao thủ.

Sau đó Huyết Y không nói gì nữa, mà nhìn Lâm Trạch Dương chăm chú, sau khi bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng đã dẫn theo người của Huyết Minh rời đi.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương không hề ngăn cản người của Huyết Minh mà chỉ tập trung lên người Trương Liên. Người của Huyết Minh vừa nhìn đã biết là nghèo rớt mùng tơi, tìm bọn họ chẳng có tác dụng gì, Trương Liên thì không giống như vậy.

Trương Liên có biệt thự to như thế, dù thế nào đi chăng nữa chắc chắn là không thiếu mấy nghìn tệ. Lâm Trạch Dương ban nãy vừa đánh bại được ba mươi sáu người, sao có thể tay không mà về được?

"Lần này, ông đừng hòng ăn quỵt nữa, cộng thêm một nghìn tệ lần trước, tổng cộng ông phải đưa cho tôi bốn nghìn ba trăm năm sáu tệ, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu."

Dạo này Lâm Trạch Dương rất nghèo, Tần Tình thối tha đó rõ ràng nói là sẽ chuyển tiền cho anh nhưng đã một tháng rồi, một đồng tiền lương cũng không thấy có, ngay cả tiền gọi taxi, mua quà ăn vặt cho Manh Manh cũng không đủ.

Lúc này Trương Liên còn có thể nói gì, bốn nghìn ba trăm năm mươi tệ không phải là con số lớn, nhưng lúc này ông ta cũng không thể lấy ra được mà người của Huyết Minh đều rút lui rồi, người của ông ta cũng đều bị đánh bại, anh muốn gì thì ông ta phải làm như vậy thôi.

"Bốn nghìn ba trăm năm mươi tệ không phải là một con số nhỏ, có thể thư thư cho tôi vài ngày đi kiếm tiền được không?" Trương LIên đáng thương nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, Nhìn Trương Liên với ánh mắt đáng thương, nói: "Ông nghèo như vậy sao còn ở trong căn nhà lớn như thế này, còn có nhiều anh em đi theo ông như thế nữa, chẳng lẽ bọn họ đều phải uống gió tây bắc sao?"

Nói xong Lâm Trạch Dương móc từ trong túi ra một tờ giấy, ném đến trước mặt Trương Liên, rồi nói: "Ông chuyển tiền vào tài khoản này đi."

"Lưu Uy, ông giúp tôi giá sát ông ta, nếu không ta chuyển thiếu một đồng thì ông cứ nói cho tôi biết." Lâm Trạch Dương quay sang nhìn Lưu Uy.

Lưu Uy gật đầu liên tục,

Tài khoản mà Lâm Trạch Dương đưa cho Trương Liên là tài khoản của ông già thích xây trại trẻ mồ côi kia. Lâm Trạch Dương cảm thấy tháng này bản thân có lẽ không có thu nhập gì, nhưng mấy nghìn tệ cũng là tiền mà.

Lưu Uy cũng lẽo đẽo đi theo giống như một con ký sinh trùng. Đường Đường là một hoàng đế nhưng lúc này lại trở thành một con ký sinh trùng, mà ông ta lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn ưỡn ngực tự hào. Dường như chuyện trở thành một con ký sinh trùng bám đuôi Lâm Trạch Dương khiến ông ta cảm thấy rất có thể diện.

Thật sự là Lâm Trạch Dương đã nằm ngoài dự liệu của ông ta.

Lâm Trạch Dương có thể mạnh đến mức nào mà ngay cả tông sư cũng sợ là còn có chút hiểu lầm về Lâm Trạch Dương.

Ngay cả minh chủ Huyết Minh. Huyết Y, chỉ phi một chiếc lá thôi cũng có thể đả thương người khác, sức mạnh như vậy đã là một tông sư trong truyền thuyết rồi, nhưng mà trước mặt Lâm Trạch Dương ông ấy không có chỗ để đánh tả.

Lưu Uy nhớ lại lúc trước mình còn phàn nàn về Lâm Trạch Dương không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Lâm Trạch Dương còn vượt qua cả tông sư, mắng anh đánh anh đều là để mắt đến anh mà thôi.

"Ông đi theo tôi làm gì thế?" Đột Nhiên Lâm Trạch Dương dừng lại, khó hiểu nhìn Lưu Uy.

Lưu Uy sững người ông ta thật sự không nghĩ tới vấn đề này, theo bản năng làm ra, nhưng cái này không có vấn đề gì chứ?

"Tôi và ông cũng không thân thuộc cho kawns, cho nên tôi sẽ không đón tiếp ông đến nhà tôi uống trà ăn bánh miễn phí, ông chớ có vọng tưởng。“ Lâm Trạch Dương cảnh giác nhìn Lưu Uy.

Lưu Uy không khỏi há hốc miệng lần nữa.