Bình Vương Thần Cấp

Chương 143: Giúp đỡ 



Có câu nói bệnh lâu khỏi sẽ khỏi. Tất nhiên Lâm Trạch Dương không có bệnh. Tuy nhiên, ở một mức độ nào đó, Lâm Trạch Dương thực sự là một bác sĩ xuất sắc. Sở dĩ không gọi anh là bác sĩ là vì anh sẽ chữa bệnh khác với cách mà bác sĩ hiện nay hay làm.

Lâm Trạch Dương chưa từng có thành tích võ thuật ở thời điểm hiện tại, nhưng chắc chắn vị trí của anh đứng đầu Trung Hoa. Tu luyện võ thuật không phải là thân thể.

Nếu không hiểu rõ cơ thể của chính mình, làm sao có thể đột phá được.

Chính vì hiểu biết sâu sắc về bản thân nên Lâm Trạch Dương biết rất rõ nguyên nhân gây ra căn bệnh là gì, làm thế nào để loại bỏ được những căn bệnh này ra khỏi cơ thể.

Trước đó, Lâm Trạch Dương liếc mắt cũng nhìn ra nguyên nhân Lão Cổ bị bệnh là do đâu, sau đó mắt Lâm Trạch Dương cũng nhìn ra Huyết Minh minh chủ có bệnh.

Hiện tại Lâm Trạch Dương tin chắc mình có thể cứu được cha mẹ Sở Sở, chính là vì nguyên nhân này.

Sở Sở khẳng định, nhưng những người xung quanh không nhìn ra như vậy, ngay cả Sở Sở cũng cảm thấy Lâm Trạch Dương đang làm loạn.

“Cám ơn anh Lâm Trạch Dương, nhưng thật sự đủ rồi, anh dừng lại đi. Tôi không muốn cha mẹ lại bị tổn thương nữa.” Sở Sở không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, ánh mắt đầy bi thương.

“Hừ nghe thấy chưa, đến bạn tốt của cậu cũng chẳng tin cậu, đừng ở đây làm loạn nữa, mau cút đi!” Từ Phong chán ghét nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nhìn Sở Sở, nói: “Cô có thể tin tưởng tôi một lần không?”

Sở Sở hơi do dự, sau đó cắn răng nói: “Được, tôi tin anh lần này.”

Từ Phong ngạc nhiên đến mức mở to hai mắt, thân là người nhà, hành vi của Sở Sở như vậy thật sự rất khó hiểu, cha mẹ tuy đã chết nhưng cô vẫn đồng ý để người khác đụng đến thi thể của cha mẹ mình.

“Mẹ kiếp cái tên điên này, mấy tên bảo vệ điên đâu hết rồi sao giờ còn chưa tới.” Từ Phong không nhịn được lại hét lên.

Sau khi nhận được chấp thuận của Sở Sở, Lâm Trạch Dương không biết từ đâu rút ra hai cây kim châm.

Lâm Trạch Dương dùng ngón cái và ngón trỏ đẩy kim châm, sau đó dùng cây kim châm từ từ đâm vào ngực cha Sở Sở, đâm thẳng về phía trái tim.

“Thật sự quá nhảm nhí, nơi đó chính là tim đấy, là bộ phận dễ bị tổn thương nhất của con người đấy, chẳng lẽ cậu muốn đâm xuyên qua tim của ông ta khiến ông ta chết không toàn thây sao?” Từ Phong cảm thấy Lâm Trạch Dương điên đến mức không thể điên hơn, dù là một người sống bị anh đối xử như vậy, người đó cũng chỉ có nước chết đi mà thôi.

Lâm Trạch Dương vẫn không thèm để ý tới Từ Phong, lúc này anh đang dồn toàn bộ sức lực vào cây kim châm, chiêu thức này nhìn thì đơn giản nhưng lại cực kỳ phức tạp và khó khăn.

Lâm Trạch Dương cần dùng kim bạc để nối hai mạch máu tim đã bị đứt của cha Sở Sở, cho nên bây giờ xem ra Ngô Nhĩ Cẩu phải liều lĩnh đâm kim châm vào, trên thực tế Ngô Nhĩ Cẩu đã kích thích chân khí của mình, khiến cây kim châm liên tục di chuyển trong phạm vi nhỏ ở ngực cha Sở Sở.

Một lúc sau, trên trán Lâm Trạch Dương xuất hiện mồ hôi lạnh, ngay cả lưng cũng ướt đẫm. Hành động này khiến Lâm Trạch Dương phải suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng, một lúc sau, Lâm Trạch Dương hít một hơi thật sâu, nói với Sở Sở: “Cha cô chắc sẽ không sao đâu, một lát nữa ông ấy sẽ tỉnh lại.”

Sau đó, Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt mẹ Sở Sở, lại làm động tác tương tự, bắt đầu xoay kim châm.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên. Cuối cùng nhân viên bảo vệ của bệnh viện cũng đã chạy tới, tập trung lại rất nhiều người.

“Mau mang tên đó ra khỏi bệnh viện!” Từ Phong lập tức chỉ vào Lâm Trạch Dương, quát bảo vệ.

Đám bảo vệ lập tức nhìn Lâm Trạch Dương một cách đầy hung dữ. Những nhân viên bảo vệ ở đây một là xã hội đen hai là cảnh sát hình sự đã nghỉ hưu, nếu đã phạm phải một số quy luật và quy tắc nhất định, họ sẽ ra tay rất thô bạo vào độc ác.

“Cậu bé, cậu có nghe thấy không, lập tức rời khỏi đây!” Một trong những nhân viên bảo vệ hét lên với Lâm Trạch Dương.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương không hề để ý tới bọn họ, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, Lâm Trạch Dương đã tìm thấy hai mạch tim bị đứt, cố gắng dùng khí để liên kết chúng lại với nhau.

“Mẹ kiếp, cậu dám không để ý tới tôi à, đi chết đi!” Bảo vệ giơ dùi cui lên, ném vào Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương không né tránh, càng không dám dùng chân khí để đối phó với tên bảo vệ đang để dùi cui trên bả vai của mình, anh không thể để lực chú ý của mình bị phân tâm, không thể phân tán khí được.

Bụp.

Một âm thanh đột nhiên vang lên, dùi cui của nhân viên bảo vệ đập mạnh vào vai Lâm Trạch Dương.

Sau đó tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì Lâm Trạch Dương vẫn đứng vững, một tay vặn kim châm, không hề run rẩy, thậm chí không có một chút cảm xúc nào hiện lên trong mắt.

Phải biết rằng đó là một chiếc dùi cui, chỉ cần bị dùi cui gõ nhẹ một cái, có thể khiến một cái đầu bị đập nát thành nhiều mảnh.

Trong tình huống này, vừa rồi tên bảo vệ cứng rắn như vậy, chắc chắn xương sẽ bị gãy.

Trên thực tế, sau khi nhân viên bảo vệ ra tay thì anh ta lại cảm thấy có chút hối hận, vì sợ mình vô tình dùng gậy đánh chết Lâm Trạch Dương.

Nhưng bây giờ không những Lâm Trạch Dương không hề ngã xuống, mà thậm chí dùi cui còn bị cong lên.

Im lặng một lúc lâu, nhân viên bảo vệ càng tức giận thay vì sợ hãi, hét lên: “Mẹ kiếp, xem ra cậu chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ, hôm nay tôi phải tiễn cậu lên thiên đường.”

Vừa nói, nhân viên bảo vệ lại giơ cao dùi cui lên rồi đập mạnh về phía Lâm Trạch Dương.

“Dừng lại.” cuối cùng Sở Sở cũng đã kịp phản ứng lại, lập tức lao về phía Lâm Trạch Dương, muốn giúp anh chặn đòn này.

Nhưng không còn kịp nữa rồi.

Dùi cui đã đập xuống.

Bụp.

Lại là một âm thanh khác vang lên.

Vai Lâm Trạch Dương lại bị đập một cái.

Đúng vào lúc đó, Lâm Trạch Dương cũng kết nối được trái tim vỡ nát của mẹ Sở Sở. Lúc anh chuẩn bị quay đầu đánh trả thì phát hiện Sở Sở đã lao tới chỗ anh.

Đương nhiên Lâm Trạch Dương có thể ra tay đánh bay tên nhân viên bảo vệ kia, nhưng nếu làm như vậy anh cũng có thể sẽ đả thương Sở Sở. Vì vậy, Lâm Trạch Dương lựa chọn đưa tay ôm Sở Sở, sau đó lại quay người lại, dùng lưng đỡ gậy của bảo vệ.

“Lâm Trạch Dương anh không sao chứ?” Sở Sở hoảng hốt, quên mất mình đang bị Lâm Trạch Dương ôm chặt, thân thể đã dính vào nhau, chỉ ngơ ngác nhìn Lâm Trạch Dương.

“Mẹ kiếp.” Nhân viên bảo vệ phát hiện mình đã đánh liên tiếp hai đòn nhưng không thể đánh bại Lâm Trạch Dương, anh ta lại càng tức giận hơn, giơ dùi cui lên một lần nữa.

Lâm Trạch Dương ôm Sở Sở xoay người nhìn về phía tên bảo vệ.

Cây dùi cui trong tay nhân viên bảo vệ đã được giơ lên, nhưng lúc này anh ta không thể đánh xuống, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, thân thể không thể chịu được mà lùi lại phía sau.

Bởi vì vào lúc này, nhân viên bảo vệ nhìn thấy ánh mắt của Lâm Trạch Dương, giống anh ta đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, như nhìn chằm chằm vào một con sư tử đang giận dữ, đối mặt với một cơn sóng thần chuẩn bị ập tới.

Trong phút chốc, tâm trí của người bảo vệ hoàn toàn bị nuốt chửng.