Bình Vương Thần Cấp

Chương 150: Đừng làm như vậy vào ban đêm 



Lúc này đèn vừa mới được bật sáng, ánh đèn ở cổng bệnh viện nhập nhoạng chứ không sáng lắm, bên ngoài đường tấp nập người qua lại, là một đêm bình thường như mọi ngày.

Lâm Trạch Dương đột nhiên đứng lên, sau đó đưa tay kéo một cái. Sở Sở còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị Lâm Trạch Dương ép vào vách tường. Sau đó, Lâm Trạch Dương chống một tay lên vách tường, hoàn toàn vây Sở Sở ở trong tay mình.

Sở Sở nhìn khuôn mặt của Lâm Trạch Dương gần trong gang tấc, trái tim không tự chủ được mà đập thình thịch trong lồng ngực, hô hấp trở nên khó khăn kỳ lạ, cả người dường như đều trở nên khẩn trương hơn, miệng lưỡi cũng đột nhiên khô khốc như thể thiếu nước lâu ngày, đôi mắt cứ mở to mà nhìn người đối diện chằm chằm, thậm chí còn quên cả chớp mắt.

Lâm Trạch Dương đột nhiên đưa tay chạm vào phía sau tai Sở Sở, sau đó nhẹ nhàng dùng tay miết theo chiều dọc.

Sở Sở bỗng trừng lớn mắt, tim đập nhanh hơn bao giờ hết, khuôn mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, toàn thân nóng bừng như muốn bốc cháy tại chỗ, cơ thể trong thoáng chốc trở nên mềm nhũn không còn một chút sức lực, hơn nữa còn không nhịn được mà phát ra âm thanh.

"Ưm!" Tiếng ngâm nga này vô cùng mềm mại, cảm giác giống như tiếng mèo kêu hoặc cũng có thể liên tưởng tới lời thì thầm chúc ngủ ngon, kích thích thính giác như thể trước mặt hiện tại là một đóa hoa hồng màu sắc rực rỡ thầm lặng khoe sắc trong một góc bí mật.

Tim Lâm Trạch Dương không khỏi đập nhanh hơn, sau đó vội vàng nhảy ra xa, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Sở.

Chết tiệt! Không phải mẹ của Sở Sở nói rằng nhược điểm của Sở Sở là tai sao? Nhưng hiện tại...

Lâm Trạch Dương đột nhiên bị đá một cước vào đầu gối, đau đến sắp chảy cả nước mắt, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất rồi cho nên anh cảm thấy rất tức giận. Lâm Trạch Dương là người nào chứ, Lâm Trạch Dương có thể để yên cho người trong lúc mình mơ hồ mà ra tay ức hiếp dễ dàng như vậy sao? Tất nhiên là không thể được!

Nhưng Lâm Trạch Dương lại không thể ra tay đánh phụ nữ được… cho nên Lâm Trạch Dương mới nghĩ tới việc tấn công vào nhược điểm của Sở Sở. Trong tưởng tượng của Lâm Trạch Dương, anh chỉ cần sờ lỗ tai của Sở Sở một cái thì Sở Sở sẽ lập tức đau khổ tới mức rơi lệ, sau đó cầu xin sự tha thứ của mình.

Nhưng âm thanh vừa phát ra khỏi miệng cô là thế nào? Đúng là muốn mạng anh mà!

Vừa rồi Lâm Trạch Dương cảm thấy như có một con dao cắm vào tim mình, chỉ thấy có một tia chớp vừa bổ vào đầu mình vậy, nếu Sở Sở là kẻ thù của mình, nếu Sở Sở không ngừng phát ra âm thanh vừa rồi, Lâm Trạch Dương cảm thấy chắc chắn bản thân sẽ bị Sở Sở giết chết! Vô cùng đáng sợ…

Sở Sở thở dốc từng hơi, cơ thể hơi co lại, giống như đã đánh mất khí lực toàn thân vậy, có vẻ như rất suy yếu.

Sau một hồi lâu, Sở Sở mới khôi phục lại, nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt như ẩn chứa một vũng nước xuân, tựa như gió xuân, tràn ngập dịu dàng.

Sau đó, Sở Sở vội vàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn môi, không dám tiếp tục nhìn Lâm Trạch Dương.

"Ừm, vậy tôi đi về trước." Lâm Trạch Dương luôn cảm thấy Sở Sở lúc này rất đáng sợ, mình không nên nhìn cô nhiều, cảm giác như thể có một loại cảm giác rằng hành động nhìn cô thêm một cái là sẽ khiến cho trái tim càng trở nên tê dại hơn vậy.

"Ừm, đi đường cẩn thận." Sở Sở lại nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, nhẹ giọng nói.

Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy một tiếng kêu kia của Sở Sở giống như một con dao đâm vào cơ thể anh vậy, trong giọng nói như chứa đựng dòng điện cao áp có khả năng giết chết mình bất cứ lúc nào… Càng nghĩ Lâm Trạch Dương càng thấy sợ hãi, thế là dường như ngay lập tức co giò bỏ chạy, chỉ sợ rằng nếu bản thân còn tiếp tục đứng ở đây với cô thì thật sự sẽ bị giết chết không bằng.

Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi được một lúc lâu, Sở Sở mới ngẩng đầu nhìn theo hướng Lâm Trạch Dương rời khỏi, lẩm nhẩm nói: "Đồ khốn nạn, không phải anh không thích tôi sao? Nếu đã không thích tôi, tại sao lại có thể làm chuyện này với tôi chứ?” Nhưng vì nghĩ không ra, thế nên Sở Sở cũng chỉ đành tặc lưỡi cho qua: “Mặc kệ, không quan tâm nữa, về nhà đi ngủ!"

Một đêm này, Sở Sở căn bản không ngủ được, lăn qua lộn lại đều nghĩ đến Lâm Trạch Dương.

Tai đúng là nhược điểm của Sở Sở, nhưng cô cũng không mẫn cảm đến mức đấy, chẳng lẽ bởi vì đối phương là Lâm Trạch Dương cho nên cô mới phản ứng kịch liệt dữ vậy sao?

Cả buổi tối, Sở Sở vẫn luôn nghĩ về những chuyện hỗn loạn này.

Chiều hôm sau, Lâm Trạch Dương nhận được điện thoại của Sở Sở.

"Lâm Trạch Dương, anh có thể cùng tôi đến một chỗ không?" Sở Sở trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy cô không được hành động giống như đêm qua đâu đấy, nếu cô mà còn làm tiếp tục như vậy, tôi sẽ lập tức bỏ cô ở lại đó rồi đi đấy!"

Bây giờ Lâm Trạch Dương vẫn còn cảm giác được sự sợ hãi của đêm hôm qua, anh tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, thật sự rất ít khi gặp được đối thủ, tối hôm qua coi như Lâm Trạch Dương đã gặp phải một trong những khoảnh khắc nguy hiểm nhất đời này.

Sở Sở không khỏi cắn môi, không biết Lâm Trạch Dương đang đề cập đến cái gì.

"Từ lúc còn rất nhỏ tôi đã có một ước mơ, chính là mở một nhà trẻ thật to, để tất cả trẻ em đều có thể học tập và sống vui vẻ trong đó. Nhưng muốn mở một nhà trẻ lớn như vậy thì cần phải có một số tiền rất lớn. Có một doanh nhân hình như coi trọng dự án này của tôi nên muốn đầu tư. Vị doanh nhân này đã hẹn tôi tham gia một buổi tiệc từ thiện tối nay, mục đích chính là để tôi nói rõ chi tiết về dự án với họ. Tôi rất hy vọng hạng mục này có thể thành công, cho nên anh có thể giúp tôi không?" Sở Sở nói xong, trong giọng nói còn mang theo một chút nghẹn ngào.

Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy da đầu run lên, vội vàng đồng ý lời mời của Sở Sở.

Sau đó, Lâm Trạch Dương nhanh chóng đi tới dưới lầu nhà Sở Sở.

Tối nay Sở Sở mặc một chiếc đầm dạ hội màu đen, váy xẻ tà tới vị trí trên đầu gối, không tính là khoa trương nhưng lại hoàn toàn phô bày ra dáng người hoàn mỹ của Sở Sở.

Chiếc đầm này vừa quý phái vừa thần bí, càng không quá bắt mắt hay khoa trương, mọi chi tiết đều phù hợp, giống như Sở Sở, cả hai bổ sung cho nhau, làm bật lên khí chất tri thức của Sở Sở, khiến cho cô trông giống như một tiên nữ hạ phàm.

Ngoài ra còn có thể dễ dàng nhận thấy bằng mắt thường rằng mái tóc của Sở Sở đã được chăm chút cẩn thận, uốn nhẹ xõa xuống, sau đó lại được quấn lên, tràn ngập phong thái của người trí thức và mang theo hơi thở nghệ thuật.

Lại nhìn Lâm Trạch Dương, bình thường mặc cái gì, đi làm sẽ mặc cái đó, đi làm mặc cái gì thì bây giờ cũng mặc cái đó.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương sẽ không để ý mấy chuyện này, lúc này anh đang bận nhìn chằm chằm Sở Sở.

Sở Sở có chút ngượng ngùng trước cái nhìn của anh, đầu hơi cúi, sau đó lại nghĩ tới lời mẹ từng nói, con gái không thể lúc nào cũng thụ động, thỉnh thoảng cũng nên chủ động hơn một chút.

Cho nên Sở Sở lập tức lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Trạch Dương, hỏi: "Tôi mặc cái này trông có đẹp không?"

Hôm nay Sở Sở đâu chỉ xinh đẹp!

Nói thật, Sở Sở tất nhiên cảm thấy lo lắng khi phải đi tham gia mấy yến hội kiểu này, nhưng nhiều khả năng còn là bởi vì Lâm Trạch Dương. Sở Sở luôn cảm thấy Lâm Trạch Dương căn bản không hề chú ý tới mình, hoặc là nói mỗi lần cô xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Dương đều có chút thảm hại.

Cho nên, Sở Sở quyết định ăn mặc chưng diện một phen, để mình xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Dương với một hình ảnh hoàn hảo nhất có thể. Đây không phải… không phải là đã đạt được hiệu quả sao?

"Cô nói gì?" Lâm Trạch Dương dường như mới vừa tỉnh lại từ trong mộng, ngơ ngác hỏi lại.

Sở Sở đương nhiên sẽ xấu hổ khi phải lặp đi lặp lại cùng một vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn là không cam lòng, đành vứt bỏ mặt mũi mà nói: "Vừa rồi anh đang nhìn cái gì?"

Lâm Trạch Dương trả lời rất tự nhiên: "Nhìn cô."

Trên mặt Sở Sở lại xuất hiện một nụ cười, sau đó hơi cúi đầu xuống.

"Ghim cài trên váy cô có phải là kim cương thật không? Rất sáng, nếu bán đi thì có thể sẽ kiếm được rất nhiều tiền!" Nói xong, Lâm Trạch Dương không khỏi hơi nhếch miệng, sợ nước miếng chảy ra thì sẽ không hay lắm.

Sở Sở không khỏi hít vào một hơi thật sâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi cố kiềm chế cơn giận của mình lại.