Bình Vương Thần Cấp

Chương 157: Tôi là anh trai của cậu mà 



Lâm Nha là một người có năng lực hành động rất mạnh.

Lúc trước trên mạng không phải có một câu nói rất phổ biến như vậy sao? Nhân vật chính có thù ắt báo ngay trong ngày.

Tại sao à? Bởi vì nhân vật chính có đủ thực lực, không cần chờ đợi.

Lâm Nha cảm thấy quan hệ của mình với Lâm Trạch Dương là sự khác nhau giữa nhân vật chính và một số diễn viên vai quần chúng, cho nên vào tối hôm đó hắn ta muốn báo thù ngay. Chẳng qua, khi Lâm Nha phản ứng lại, thời gian đã là hai giờ sáng, việc này thực sự rất xấu hổ.

Chờ đến trưa ngày hôm sau, Lâm Nha gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương với tâm trạng phấn khích và quầng thâm mắt có thể kẹp lấy tiền xu.

“Lâm Trạch Dương, đợi lát nữa tôi có một hoạt động thương nghiệp, bên trong sẽ có rất nhiều doanh nhân lớn xuất hiện. Viện trưởng đã dặn qua tôi phải chăm sóc anh thật tốt, cho nên tôi nhớ tới anh, tôi sẽ đưa anh đi biết một chút các mặt của xã hội, bằng không anh luôn cho rằng thế giới rất nhỏ, điều này sẽ làm mất mặt những đứa trẻ tại trại trẻ mồ côi chúng tôi.”

Lâm Nha sợ Lâm Trạch Dương không tới được nên cố gắng làm cho lời nói của mình có vẻ không tốt, nhưng đã bại lộ tâm tư khi nói đến câu cuối cùng.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, nói: “Kỳ thật thế giới này thật sự rất nhỏ, nhưng điều đó không quan trọng, nếu anh đã cầu xin tôi thì tôi đồng ý với anh vậy.”

Lâm Nha thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu, Lâm Nha làm sao có thể cầu xin Lâm Trạch Dương? Lâm Trạch Dương có biết chính mình đang nói cái gì hay không.

Nhưng khi Lâm Nha muốn phản bác, Lâm Trạch Dương đã cúp điện thoại, không cho Lâm Nha nửa cơ hội nào.

Lâm Nha do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi điện thoại lại, sự thật vốn mạnh hơn lời nói, chẳng lẽ sẽ khiến hắn ta trông hẹp hòi hơn sao.

Lâm Nha cảm thấy nên để cho Lâm Trạch Dương nhìn kỹ hiện thực là gì, để cho Lâm Trạch Dương tự cảm nhận một chút về khoảng cách rất lớn giữa hai người lúc này.

Lâm Nha hắn đã sớm không còn là tên nhóc khóc lóc xách quần đuổi theo sau lưng Lâm Trạch Dương muốn ăn kẹo anh ta, Lâm Trạch Dương cũng không còn là đứa trẻ đứng đầu luôn có thể cướp đoạt kẹo từ các nơi khác.

Đứa trẻ đứng đầu, Lâm Nha tôi mới là vua.

Hôm nay không phải là ngày nghỉ, nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương đã là quản lý, cho nên không cần thông báo cho bất kỳ ai, trực tiếp rời khỏi công ty.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc là một khách sạn 5 sao khá nổi tiếng trong thành phố.

Khi Lâm Trạch Dương đi tới hội trường theo lời hẹn lại bị người ta chặn ở bên ngoài. Đương nhiên là không phải nhìn quần áo rồi chặn người ngoài cửa mà là hội trường này bị bao hết rồi.

Lâm Trạch Dương đứng đó giải thích một hồi lâu, nhân viên vẫn nghiêm túc không chịu để cho Lâm Trạch Dương đi vào, thế nên đã thu hút sự chú ý của một số người.

“Lâm Nha, Lâm Nha tôi ở đây, mau dẫn tôi vào đi, tôi là anh trai của cậu mà!” Lâm Trạch Dương đột nhiên thấy được Lâm Nha, lớn tiếng kêu lên.

Lâm Nha đang giả bộ ăn điểm tâm, thật ra vẫn luôn chú ý đến ngoài cửa lớn. Đương nhiên Lâm Nha biết không có thiệp mời là không được tiến vào hội trường này, đương nhiên hắn ta cũng đã sớm phát hiện ra Lâm Trạch Dương.

Lâm Nha cố ý không ra mặt, hắn ta muốn nhìn xem bộ dáng tên hề của Lâm Trạch Dương. Tuy nhiên…

Nghe Lâm Trạch Dương nói, Lâm Nha thiếu chút nữa phun ra máy, cái gì mà anh trai?!

“Lâm Nha, mắt cậu bị hỏng rồi à? Thật là đáng thương, trước kia khi cậu mặt dày mông trần mày dạn đi theo sau tôi, lúc ấy mắt vẫn còn tốt mà.” Lâm Trạch Dương tỏ vẻ tiếc nuối, nhìn Lâm Nha rồi kêu lên.

Lâm Nha cảm giác dạ dày của mình có chút không thoải mái, phổi hình như cũng không thoải mái, toàn thân đều không thoải mái.

Sao Lâm Trạch Dương có thể nói như vậy? Không biết giữ mồm giữ miệng, người này nhất định là đang cố ý, cũng chỉ đang làm khó bản thân mình thôi.

Lâm Nha nhìn bốn phía, phát hiện mọi người xung quanh đều ở dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn mình, khuôn mặt nóng lên, vốn dĩ muốn thấy Lâm Trạch Dương mất mặt, hiện tại Lâm Trạch Dương thật là đáng giận.

Trời đất chứng giám, Lâm Trạch Dương tuyệt đối không có ý xấu gì. Lâm Trạch Dương cảm thấy mắt Lâm Nha không dùng được, rất có thể lỗ tai cũng sẽ không tốt, sợ Lâm Nha không nghe được mới nâng cao âm lượng của mình.

Đây là một loại suy nghĩ cho người khác sao? Lâm Trạch Dương cũng bị sự cẩn thận tỉ mỉ quan tâm ấy làm chính mình cảm động.

Lâm Nha cắn răng, dẫn Lâm Trạch Dương vào trong hội trường.

Vốn dĩ Lâm Nha còn có một loạt thủ đoạn muốn dùng, đều là một ít thủ đoạn nhỏ, có thể làm cho Lâm Trạch Dương cảm thấy không thoải mái, cũng sẽ dẫn tới một số ánh mắt khinh bỉ của người khác, nhưng Lâm Nha đột nhiên không muốn dùng, cũng không còn dám dùng nữa. Ai mà biết cái tên ngốc Lâm Trạch Dương này sẽ làm hỏng thứ gì đâu chứ.

Lại vào lúc này, mắt Lâm Nha đột nhiên sáng ngời, hắn ta nhìn thấy được một người, sau đó vội vàng nói với Lâm Trạch Dương: “Lâm Trạch Dương, anh đứng ở chỗ này, không được lộn xộn, tôi có chút việc muốn đi xử lý, không được mang phiền toái cho tôi, đã biết chưa?”

Lâm Trạch Dương vội vàng gật đầu, nói: “Yên tâm đi, từ trước tới nay đều là cậu gây phiền toái, tôi gây phiền toái khi nào?”

Khóe miệng Lâm Nha giật giật, nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, lại nhìn thoáng qua người bên kia, sau đó lắc lắc đầu, không định so đo cùng với Lâm Trạch Dương, vội vàng rời đi.

Lâm Nha đi tới trước mặt người đàn ông trung niên nào đó rất nhanh.

Lâm Nha đã thay thành một bộ mặt tràn ngập tươi cười, thân thể còn hơi nghiêng về phía trước, trên người tản ra một loại hơi thở hèn mọn, không giống dáng vẻ nhìn Lâm Trạch Dương từ trên cao xuống như vừa nãy.

“Lý tổng, xin chào, tôi là Tổng giám đốc quỹ thành phố của ông cụ Lâm, lần trước chúng ta gặp qua một lần, ông còn nhớ rõ tôi không?”

Người đàn ông trung niên đứng đối diện Lâm Nha, trên đầu bóng loáng, bụng còn nhô ra, có đặc điểm của tất cả những người thành công. Ông ta cũng là một người thành công, là một ông trùm bất động sản.

Lý tổng thản nhiên nhìn thoáng qua Lâm Nha, hơi lắc đầu. Thật ra mà nói, quỹ thành phố của ông cụ Lâm là một quỹ rất lớn, tuy nhiên quỹ này thuộc về ông cụ Lâm Lâm Nha chẳng qua chỉ là một người phụ trách mà thôi.

Nói đơn giản hơn một chút, chẳng qua Lâm Nha chỉ tương đương với một người đại diện chuyên nghiệp bình thường mà thôi, lương một năm có thể hơn trăm vạn hay không cũng khó nói.

Càng quan trọng là, Lý tổng nghe nói qua một số chuyện, biết hiện tại Lâm Nha đang liều mạng mở rộng vòng bạn bè của mình, mục đích rõ ràng, Lâm Nha muốn thông qua cây đại thụ ông cụ Lâm kia để tạo thành bước nhảy, muốn biến thành chim sẻ phượng hoàng.

Người trẻ tuổi như vậy, Lý tổng thấy nhiều, nỗ lực là nỗ lực, có năng lực là có năng lực, nhưng còn chưa đủ tư cách ngồi ngang hàng với ông ta.

“Làm sao vậy, tiểu Lâm?” Lý tổng nhàn nhạt nói.

Lâm Nha há miệng, cười thành một kẻ ngốc, đang muốn nói chuyện.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một thanh âm rõ ràng vang lên.

Nhìn về phía nơi âm thanh vang lên, lông mày Lâm Nha không khỏi nhíu lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó chịu.