Bình Vương Thần Cấp

Chương 169: Lâm Trạch Dương tháo chạy rồi



Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, người của Thạch Đầu Trường Tử cũng không hề vơi đi.

Trương đại sư vẫn tiếp tục lựa chọn đá một cách nghiêm túc, ông ta không biết rốt cuộc Lâm Trạch Dương muốn làm cái quái gì, cũng không biết Lâm Trạch Dương còn có đường lui gì, nhưng ông ta không hề sợ hãi.

Bởi vì Trương đại sư tin vào thực lực của mình, ông ta chỉ cần chọn ra mười tảng đá, mười tảng đá có thể mở ra màu xanh lá là ông ta thắng chắc rồi.

Càng quan trọng hơn chính là trong mười tảng đá này có hai tảng là Trương đại sư đã ngắm trúng từ trước. Ông ta có thể chắc chắn mười phần là bên trong tảng đá sẽ mở ra màu xanh lá, thậm chí còn có thể chắc chắn có thể mở ra màu xanh chất lượng tốt.

Hơn nữa Trương đại sư và Chu Sác còn có đường để lui.

Chuẩn bị nhiều thứ như vậy, cho dù người bên Trần Xung đến là ai, hay Lâm Trạch Dương có phải Lâm Trạch Dương hay không, thì người thắng cuộc tranh đấu hôm nay là Trương đại sư ông ta chắc rồi.

Ở một bên khác, sau khi Lâm Trạch Dương rời khỏi chợ đổ thạch, cứ thế đi thẳng đến khách sạn gần đó mà gọi món, gọi xong còn thật sự nghiêm túc ngồi ăn.

Ăn cơm xong, thế mà Lâm Trạch Dương lại nói muốn về nhà nghỉ ngơi.

Rốt cuộc Lý tổng cũng nhận ra rồi, Lâm Trạch Dương thật sự hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.

Lý tổng còn có thể làm gì chứ, ông ta cũng đang rất bất lực đây, ông ta muốn giữ Lâm Trạch Dương lại nhưng anh lại đi rất nhanh.

Tuy nhiên, chỉ chốc lát sau Lâm Trạch Dương đã quay trở lại. Lý tổng cho rằng cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng đã nghĩ thông rồi, anh đã biết phải nghiêm túc tham gia cuộc tỷ thí này, ông ta không kiềm được mà nở nụ cười. Cho dù thế nào thì Lâm Trạch Dương nghiêm túc cũng là một chuyện tốt. Nhưng mà…

“Lý tổng, hình như là ông dẫn tôi đến đây đúng không?” Lâm Trạch Dương dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn ông ta.

Lý tổng không nhịn được mà hoảng hốt, lời của Lâm Trạch Dương là ý gì, bây giờ anh đang trách ông ta sao? Không phải ông ta để Lâm Trạch Dương rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này sao.

Đúng rồi, bây giờ Lâm Trạch Dương muốn về nhà còn không phải do anh muốn trốn tránh tất cả chuyện này sao? Dù sao thì anh chắc chắn sẽ thua, vậy thì sao anh còn phải ở lại nơi này nhìn sắc mặt của người ta chứ, không bằng anh rời đi trước còn hơn.

Vậy nên Lý tổng không thể không trở nên căng thẳng, cẩn thận từng chút một nhìn Lâm Trạch Dương, sợ anh sẽ làm gì với mình, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đánh một trận.

“Vậy nên tiền xe quay về của tôi ông chắc chắn sẽ trả đúng chứ? Tôi cũng không phải người nhỏ mọn nên tiền xe đi về ông đưa tôi một trăm năm mươi tệ là được rồi, đương nhiên là nếu ông đưa tôi hai trăm tệ thì tôi cũng không ngại đâu.”

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa cười tươi rói, sau đó giơ tay ra trước mặt Lý tổng.

Một lần nữa Lý tổng lại sững người ở đó như một tên ngốc, ông ta cũng thật sự cảm thấy mình giống một tên ngốc, bằng không tại sao ông ta hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Trạch Dương cầm hai trăm tệ mà Lý tổng đưa rồi vui vẻ rời đi, về nhà ngủ một giấc. Lý tổng giống như một tên ngốc, đứng trước cửa khách sạn một lúc lâu cũng không phản ứng lại kịp.

Lâm Nha cũng phải hơi nhướng mày lên, sau đó khóe miệng cũng cong lên theo, đôi mắt hắn ta vẫn tiếp tục dõi theo hướng mà Lâm Trạch Dương rời đi, nói: “Đúng là một tên ngốc. Sao tôi có thể cho rằng người như vậy sẽ có bối cảnh lớn gì chứ? Kể cả có may mắn một chút thì cũng chỉ được một thời gian mà thôi. Không cần phải đợi lâu, đến khi nào Lâm Trạch Dương quay lại đây anh ta sẽ biết thế nào là địa ngục thực sự.”

Lâm Nha cũng không ngây thơ như Lâm Trạch Dương, anh ta không nghĩ Lâm Trạch Dương có thể thắng được. Một khi Lâm Trạch Dương thua trận, Trần Xung chắc chắn sẽ rất mất mặt, mà Trần Xung bị mất mặt thì chẳng lẽ sẽ không giận chó đánh mèo với Lâm Trạch Dương sao? Dù sao thì thái độ của Lâm Trạch Dương cũng thờ ơ như vậy, giống như anh ta cố tình thua cuộc trước Trương đại sư vậy.

Hừ, tôi sẽ chờ xem kịch hay vậy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, dường như vừa chớp mắt một cái thì năm tiếng đồng hồ đã qua đi.

Trong năm tiếng đồng hồ này, có thể nói là Trương đại sư đã lật tung cả cái chợ đổ thạch này lên, tốn không biết bao nhiêu là thời gian và công sức, hai mắt ông ta đều đã đỏ lừ, thậm chí sắc mặt cũng có hơi tái nhợt.

Thậm chí đến cả cơm trưa ông ta cũng chưa đi ăn, chỉ nhờ người khác mang sandwich đến, thời gian còn lại ông ta dùng từng giây từng phút của mình để lựa chọn đá.

Bây giờ, cuối cùng Trương đại sư cũng đã chọn ra được mười tảng đá mà bản thân cảm thấy hài lòng, ông ta đứng trên quảng trường trung tâm của một chợ đổ thạch nào đó.

Lúc này, xung quanh đã chật kín người, thậm chí số lượng người còn đông hơn buổi sáng rất nhiều. Một số người nghe được bạn bè nói nơi này có chuyện xảy ra nên đều cảm thấy hứng thú với Lâm Trạch Dương, muốn đến đây nhìn xem đối thủ của Trương đại sư rốt cuộc là người mạnh mẽ cỡ nào.

Mà lúc này, tất cả mọi người đều đang vô cùng khẩn trương, lập tức muốn xem tảng đá mà Trương đại sư chọn lựa trong năm tiếng ròng rã sẽ cắt ra được cái gì.

“Chuyện đó… bây giờ Lâm Trạch Dương đang ở đâu?” Chu Sác nhìn Trần Xung.

Khóe miệng Trần Xung co rúm lại, ông thật sự không biết phải trả lời câu hỏi của Chu Sác như thế nào, bởi vì ông hoàn toàn không biết Lâm Trạch Dương đang ở đâu.

“Haha, có phải tên nhãi con đó sợ hãi nên bỏ chạy rồi đúng không? Cũng phải thôi, nếu tôi biết đối thủ của mình là Trương đại sư thì tôi cũng sợ đến mức tè cả ra quần mà thôi.”

“Không cần phải chờ đợi nữa, chắc chắn tên Lâm Trạch Dương đó sẽ không xuất hiện nữa đâu, biết rõ sẽ bị mất mặt thì ai lại muốn mang mặt ra cho người khác đánh chứ?”

“Nhanh bắt đầu đi, để bọn tôi xem xem rốt cuộc Trương đại sư đã chọn ra được tảng đá như thế nào, cho bọn tôi thấy được thực lực của Trương đại sư, nhìn xem rốt cuộc hôm nay có kì tích nào xảy ra không.”

Mọi người vừa bắt đầu đã cười nhạo Lâm Trạch Dương, sau đó thậm chí bọn họ đều trực tiếp phớt lờ anh. Bởi vì vào lúc này, bọn họ cảm thấy Lâm Trạch Dương đã không còn quan trọng nữa, họ muốn nhìn thấy biểu hiện xuất sắc của Trương đại sư hơn.

Lúc này, Lý tổng cũng không nhịn được mà bắt đầu sốt sắng, ông ta nhận ra sắc mặt của Trần Xung càng ngày càng âm trầm, thậm chí hắn ta còn đang nghiến răng nghiến lợi, nếu Lâm Trạch Dương không xuất hiện thì mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối. Hậu quả của việc khiến Trần Xung bị mất mặt sẽ nghiêm trọng biết bao chứ? Lý tổng không dám tưởng tượng nữa.

Lúc này khóe miệng của Lâm Nha đã sắp nhếch đến tận mang tai. Nói thật lòng, Lâm Nha cũng không biết tại sao lúc này mình còn để ý đến Lâm Trạch Dương, thân phận, năng lực hay tất cả của hai người bọn họ đều có thể nói là cách một trời một vực.

Tất cả của Lâm Trạch Dương trong mắt Lâm Nha chỉ như một con kiến hôi mà thôi, con người thì tại sao phải để ý đến con kiến chứ.

Nhưng lúc này Lâm Nha thật sự rất hưng phấn, rất vui vẻ, giống như chỉ cần nhìn thấy Lâm Trạch Dương xui xẻo là anh ta sẽ đạt được một thành tựu gì vậy.

Đương nhiên, trái đất cũng không thể vì chuyện này mà ngừng chuyển động.

Quá trình cắt đá sẽ nhanh chóng bắt đầu.

Mà vào lúc này, tất cả mọi người đều đã quên mất Lâm Trạch Dương, dồn hết sự chú ý lên người lão Vương.

Lão Vương cho người mang máy móc đến, chuẩn bị bắt đầu cắt đá.

Đúng lúc này, đột nhiên đám người náo động, sau đó tầm mắt tất cả mọi người đều không nhịn được mà bị âm thanh bên kia thu hút, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ.