Bình Vương Thần Cấp

Chương 184: Tôi thật sự rất mạnh!



Cái gọi là đại hội võ đạo, thật ra không chỉ là tỷ thí ở trên lôi đài, đây còn là một bữa tiệc rất long trọng.

Trong bữa tiệc này, các gia tộc bày ra thực lực của mình, sau đó tìm đồng bọn của mình, hoặc là trao đổi một ít đồ mà tất cả mọi người đều cần đến.

Nếu như còn có người cho rằng cái gọi là đại hội võ đạo chỉ là một trận tỷ thí, vậy thì đó là sai lầm lớn đấy. Có lẽ có thể so sánh đại hội võ đạo với một salon giữa các doanh nhân nhỉ.

Lúc này đây, Huyết Minh đã đến tham gia đại hội võ đạo với sự tự tin rất lớn, cũng không phải vì ở trên lôi đài thắng thua thế nào, mà là do bọn họ đã luyện chế ra một loại viên thuốc. Loại thuốc có dược tính này rất đầy đủ, có thể bổ sung huyết khí, so với nhân sâm ngàn năm thì có tác dụng tốt hơn, là một loại bảo dược để giữ mạng cực tốt, đủ để Huyết Minh đổi lấy đủ loại lợi ích.

Lúc này, Lâm Trạch Dương đang đi ở phía sau đội người của Huyết Minh. Nghe nói đại hội võ đạo lần này sẽ được tổ chứ ở Ngưu Bối Sơn.

Ngưu Bối Sơn cũng không phải là một ngọn núi, mà là tên gọi của một trấn nhỏ, bên trong có phong cảnh không tồi, còn có cả biệt thự nghỉ dưỡng, là một chỗ tương đương với khu nghỉ dưỡng.

Chẳng qua, nơi đó quả thật là có chút hẻo lánh, thậm chí ngay cả xe cũng khó có thể đi vào.

Lúc này, đoàn người Huyết Minh đã đi lại ở bên trong một con đường nhỏ hẻo lánh, căn cứ vào hướng dẫn mà đi về phía trước.

Lâm Trạch Dương vốn là muốn đứng ở phía sau, bởi vì nơi này là đường núi, hơn nữa đều là đường núi không có người đi qua, cho nên đường cũng không phải là rất rõ ràng, thường thường bên cạnh còn có một ít cỏ dại, bụi gai linh tinh, cần phải nhổ sạch.

Bây giờ Lâm Trạch Dương có thân phận là đệ tử bé bé của Huyết Minh, cho nên rất tự nhiên mà đi lên phía trước, đảm đương công việc tạp dịch.

Trần Hồng Cường ở một bên nhìn thấy Lâm Trạch Dương lại lười biếng, không khỏi nghiêm mặt, nói: "Lâm Trạch Dương, sao cậu lại lười biếng thế? Tôi đã nói với cậu rồi, cậu có thể vào Huyết Minh đã là một chuyện rất gian nan rồi, cậu không thể lãng phí cơ hội này. Hiện tại cậu có thể làm cái gì? Không thể làm cái gì đâu.

Năng lực không đủ, như vậy thì phải dùng sự cố gắng để bổ sung, nhanh, nhổ cỏ dại này sang một bên đi, mở ra một con đường lớn khang trang cho các nhân vật lớn ở Huyết Minh của chúng ta.”

Lâm Trạch Dương rất u oán nhìn Trần Hồng Cường, nói: "Không phải tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi sao? Lâm Trạch Dương tôi là vì nể mặt Minh chủ Huyết Minh của các người mới gia nhập Huyết Minh, bởi vì tôi quá mức ưu tú, cho nên không thể tùy tiện bại lộ thân phận, sẽ khiến cho toàn bộ nhân loại đố kỵ đấy, làm sao mà anh dám để cho tôi đi làm loại công việc này thế?"

Dọc theo đường đi, Lâm Trạch Dương coi như là bị tên Trần Hồng Cường này gây phiền muốn chết luôn. Luôn bảo hắn đi làm cái này làm cái kia, càng đáng ghét hơn chính là, Trần Hồng Cường này thế mà lại không tin Lâm Trạch Dương

Quả nhiên, Trần Hồng Cường lại một lần nữa lắc đầu, thở dài, nói: "Lâm Trạch Dương à, đây cũng không phải là lý do mà cậu có thể lười biếng, cậu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!"

Nói xong, Trần Hồng Cường lại yên lặng giúp Lâm Trạch Dương làm nốt chuyện.

Trần Hồng Cường biết rõ một đệ tử ngoại môn vừa mới gia nhập Huyết Minh, nếu cứ giống như Lâm Trạch Dương, đến cuối cùng sẽ phải trải qua một chút gì đó, trước kia hắn ta cũng đã bị bắt nạt đến mức không ra hình ra dạng gì cả.

Cho dù là hiện tại, Trần Hồng Cường vẫn thường xuyên bị bắt nạt. Không có cách nào cả, môn phái chính là như vậy mà, là một nơi chú trọng thực lực, mày không có thực lực thì chỉ có thể bị bắt nạt mà thôi.

Vào lúc Trần Hồng Cường đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kinh hô, sau đó bắt đầu rối loạn.

"Ai đấy? Anh là ai? Anh muốn làm gì?" m thanh của minh chủ Huyết Minh Huyết Y vang lên, trong âm thanh tràn ngập sự lạnh lùng đang quát lớn.

Thì ra, đột nhiên có người từ một bên bước ra, sau đó vọt vào giữa đội ngũ.

Đột nhiên xuất hiện người che mặt, mặc quần áo cũng là quần áo đen sì, cho nên cũng không thể nhìn ra bộ dạng gì, thậm chí ngay cả dáng người cũng bị che dấu.

Người này không nói hai lời, vung tay kéo một người ở giữa đội ngũ, một tay hướng về phía bả vai của đệ tử kia. Đệ tử này trên vai mang theo một cái rương, bên trong rương chứa thuốc lần này mà Huyết Minh lấy ra trao đổi trong đại hội võ đạo này.

“To gan! Buông tay ra cho tôi!" Huyết Y mặc trang phục đơn giản không khỏi giận dữ, người đã đi tới, đồng thời ra một chưởng không chút khách khí về phía người kia.

Người kia xoay người cũng đánh ra một chưởng, sau đó hai người đã chiến đấu với nhau.

Tốc độ của hai người này đều nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã không ngừng đánh ra mấy chưởng, hơn nữa sức lực của bọn họ cũng lớn đến cực hạn, mỗi một chưởng đối đầu, đều sẽ bộc phát ra một âm thanh giống như đang nổ tung, thậm chí khí lưu trong không gian cũng bởi vì hai người bọn họ mà sôi động lên.

Đệ tử Huyết Minh đứng chung quanh hai người cũng không khỏi theo bản năng mà tránh ra, chưởng phong mà hai người họ bộc phát ra đều khiến cho mặt mũi của bọn họ đau nhức, đây không phải là lúc mà bọn họ có thể tham dự chiến đấu.

Lâm Trạch Dương chỉ nhìn một hồi, lông mày không khỏi nhướng lên, hắn đã nhìn ra Minh chủ Huyết Minh Huyết Y không phải là đối thủ của người bịt mặt kia. Hiện tại sở dĩ hai người này còn dây dưa, là bởi vì đối phương không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, rồi không xuống tay ra sát chiêu mà thôi!

Cho nên, Lâm Trạch Dương dã muốn đi về phía trước.

Nhưng lúc này, Lâm Trạch Dương phát hiện Trần Hồng Cường thế mà đã nắm chặt tay mình, nói: "Lâm Trạch Dương! Cậu muốn làm gì! Cậu có biết ở phía trước có bao nhiêu nguy hiểm không, tôi biết rằng loại cơ hội này rất khó có được, nhưng cậu cũng không thể bởi vì muốn xem náo nhiệt, mà để cho mình lâm vào nguy hiểm chứ, có khi cậu còn chưa tới gần, đã bị đánh bay ra ngoài rồi!”

Khóe miệng Lâm Trạch Dương không khỏi giật giật, mình hoàn toàn đã bị khinh bỉ! Nhưng Lâm Trạch Dương có cách nào đây? Không có mà, Lâm Trạch Dương đã không biết nói với Trần Hồng Cường bao nhiêu lần, chuyện mình rất mạnh, có được hay không ạ?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đúng lúc Lâm Trạch Dương thoáng dừng lại, bóng dáng của người bịt mặt kia chợt lóe, sau đó hai chưởng giống như hai con rồng ở trên biển, đột nhiên đánh về phía trước, bộc phát ra sức mạnh kinh người, Huyết Y rốt cục cũng không chịu nổi sức mạnh khổng lồ này nữa, bay ngược ra ngoài!

Một đám đệ tử Huyết Minh trong nháy mắt đã kinh hoảng, bọn họ thật không ngờ minh chủ lại dễ dàng bị giải quyết như vậy!

"Chết rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi, minh chủ cũng bị xử lý rồi, chúng ta nhất định cũng không sống nổi." Trần Hồng Cường lúc này đã sợ hãi, thân thể co lại.

Lúc này Huyết Ngưng đã đứng lên, nhìn về phía người bịt mặt, nói: "Anh rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Huyết Minh của chúng ta có thù oán gì với anh sao?"

Người bịt mặt lắc đầu, nhưng không nói gì, chỉ là đưa tay chỉ về phía đệ tử đeo rương kia, ý rất rõ ràng, hắn ta là tới để cướp thuốc của Huyết Minh.

Huyết Ngưng nhíu chặt mày, Huyết Minh cũng không phải là đối thủ của đối phương, xem ra không có cách nào để bảo vệ những viên thuốc này rồi.

Đúng lúc Huyết Ngưng dang do dự, đột nhiên có một âm thanh vang lên.

m thanh này rất lớn, hơn nữa lúc này tất cả mọi người đều đang có tâm trạng khẩn trương, cho nên nơi này có vẻ rất là yên tĩnh, vậy nên âm thanh này rất vang dội.

"Tôi đã nói một vạn lần rồi, tôi thật sự rất mạnh rất mạnh mà!”