Bình Vương Thần Cấp

Chương 200: Trước đây có một ngọn núi



Việc mà Tạ Nhâm Trạch muốn làm ngay lúc này không phải là đánh chình mình vì mình sẽ đau.

Tạ đông Thành muốn đá Trương trưởng lão một cái, đây không phải là người có võ công đỉnh nhất hay sao? Dù sao cũng là mơ nên đá qua chắc sẽ không có phản ứng gì, đá một cái cũng không có vấn đề gì.

Sau đó…

“Tạ Nhâm Trạch, mày bị ngốc sao? Mày xem mày đã làm cái quái gì? Còn không mau xin lỗi Lâm Trạch Dương đi. Mày biết bản thân đã làm gì không? Mày bảo Lâm Trạch Dương nửa đêm nửa hôm chạy qua đây làm phiền việc mày tu luyện. Mày không chê phiền nhưng mày có thể suy nghĩ một chút cảm nhận của Lâm Trạch Dương không? Người ta không cần đi ngủ không cần thức dậy sao? Tao không có đứa cháu nào bướng bỉnh như mày.”

Trương trưởng lão lạnh mặt chửi mắng Tạ Nhâm Trạch đồng thời ánh mắt không ngừng nhìn về phía Lâm Trạch Dương. Anh trai à, biểu hiện của tôi ổn chứ? Chuyện trước kia của chúng ta bỏ qua nha.

Tạ Nhâm Trạch còn tưởng là bản thân vẫn đang nằm mơ. Hắn ta đã từng mơ một giấc mơ nhưng giấc mơ đó không phải là giấc mơ chết tiệt này. Đây là lời mà người có võ công đỉnh nhất nói ra hay sao? Đây là lời nói từ miệng chú hắn ta nói ra sao? Rốt cuộc thì ai mới là cháu trai của chú? Ai mới là đồng minh của chú?

“Nếu không tôi đưa đứa cháu trai bất hiếu này đi về rồi dạy bảo lại nó một phen, ở đây ồn ào làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người thì không tốt.” Trương trưởng lão dáng vẻ tươi cười lấy lòng nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Tất cả mọi người choáng váng ngay tại chỗ, hoặc có thể nói là sớm đã bị làm cho kinh ngạc. Đây là người có võ công đỉnh nhất, là Trương trưởng lão vừa mới 40 tuổi, là vị cường giả trang nghiêm trong khắp giang hồ. Bất kể là sức mạnh hay danh tiếng thì ông ta đều vô cùng xứng đáng về mọi mặt.

Nhân vật như vậy bình thường mọi người muốn cũng không thể gặp ngày hôm nay lại xuất hiện ở đây, hơn nữa… hơn nữa nhìn giống như một con chó đang lấy lòng chủ nhân.

Sau đó mọi người không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương. Cái người tên Lâm Trạch Dương này rốt cuộc là ai mà khiến Trương trưởng lão bày ra tính tình tốt như vậy. Cũng có thể nói là nói Trương trưởng lão có chút sợ hãi với Lâm Trạch Dương cho nên mới bày ra đáng vẻ này.

Nghĩ lại Lâm Trạch Dương rốt cuộc là ai? Sẽ không chỉ là tiểu đồ đệ của Huyết Minh chứ?

Rất nhanh Trương trưởng lão không đợi Lâm Trạch Dương trả lời liền véo tai của Tạ Nhâm Trạch, đưa cả đệ tử nhà họ Tạ đi luôn. Còn về nhà họ Lý với Trương trưởng lão xảy ra chuyện gì tốt hơn hết là không ở lại nơi này. Nếu không cái người điên kia lên cơn sẽ giết hết bọn họ, làm xuôi cơn tức giận trong lòng mới là tốt nhất.

Sau khi mang Tạ Nhâm Trạch đi xa được một đoạn, Trương trưởng lão dừng lại.

Tạ Nhâm Trạch lầm bẩm nói muốn hỏi một câu này. Sự tình ngày hôm nay Trương trưởng lão nếu như không có một lời giải thích, cái này khó có thể nói ra. Đây chính là thiên vị người ngoài rồi. Sau này còn có khả năng đi trộm gà trộm chó với người ta nữa không?

Nhưng Tạ Nhâm Trạch không nói ra điều này, hắn phát hiện bầu không khí xung quanh bỗng trở nên nghiêm trọng. Trương trưởng lão ở phía trước ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đằng xa, một bộ dáng của cao nhân.

Tạ Nhâm Trạch không dám làm phiền Trương trưởng lão, chỉ có thể đứng im tại chỗ âm thầm chờ đợi.

Môt lúc sau Trương trưởng lão mới thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tạ Nhâm Trạch rồi không ngừng lắc đầu nói: “Tạ Nhâm Trạch, cháu có biết vừa nãy chú đã cứu cháu một mạng không?”

Tạ Nhâm Trạch nhướng mày, hoàn toàn không hiểu: “Xin chú dạy bảo ạ.”

Trương trưởng lão do dự lúc lâu rồi hỏi lại: “Cháu cho rằng Lâm Trạch Dương chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi của Huyết Minh thôi sao?”

Đang nói, Trương trưởng lão lại lắc đầu, trên mặt còn có chút trào phúng: “Nếu như cháu cho rằng là như vậy thì cháu đã rơi vào nguy hiểm rồi. Cháu đã nghe qua câu chuyện này chưa? Rất nhiều năm về trước, trên thế giới vẫn còn thần tiên. Đây không phải là truyền thuyết, mà nó thật sự đã từng tồn tại. Lâm Trạch Dương…”

Nghe đến đây, mắt Tạ Nhâm Trạch trừng lớn.

Trương trưởng lão gật đầu nhìn hắn ta nói tiếp: “Đúng vậy, Lâm Trạch Dương chính là đệ tử kế thừa của một trong số các tiên môn phái ngày xưa. Chú biết được chuyện này là bởi vì…”

Nói đến đây Trương trưởng lão tạm dừng lại một lúc: “Trước đây chú đã đại chiến 300 hiệp với Lâm Trạch Dương. Lúc đó phải nói là trời đất rung chuyển, giống như ngày tận thế đang đến rồi vậy. Cuối cùng chú một chiêu đánh bại Lâm Trạch Dương, hai người chúng ta có thể nói là anh hùng kính trọng anh hùng.”

Tạ Nhâm Trạch không tin được nhìn Trương trưởng lão. Chú Trương thật không biết xấu hổ, coi hắn thành đứa trẻ con 3 tuổi rồi kể câu chuyện không có tính logic gì. Không phải là chú ấy đánh nhau thua Lâm Trạch Dương nên tìm lý do thoái thác đấy chứ.

“Cháu tự thu xếp mọi việc đi.” Nói xong Trương trưởng lão nhanh chóng đi mất. Đây là lý do thoái thác mà ông nghĩ một lúc lâu, chắc hẳn không ai nhìn thấy kẽ hở từ câu chuyện này đâu, lần sau lại lấy ra dùng tiếp.

Nhìn bóng dáng Trương trưởng lão khuất xa, khoé miệng Tô Đông Thành co giật, có điều…

Tạ Nhâm Trạch không thể không cảm ơn, ánh mắt hướng về sau biệt thự Huyết Minh.

Trương trưởng lão là một người không bao giờ thừa nhận thất bại, càng sẽ không vì quyền thế hay bất cứ thứ gì khác mà chịu thua bởi vì ông là bộ mặt của toàn bộ người trong Võ Đang - một môn phái mà mọi môn phái không có một ai là đối thủ.

Vì vậy Trương trưởng lão đối xử như thế với Lâm Trạch Dương chỉ có một nguyên nhân: Lâm Trạch Dương mạnh hơn Trương trưởng lão rất nhiều.

Vậy thì Lâm Trạch Dương mạnh đến trình độ nào đây.

Người nhà họ Tạ rời khỏi đây, người nhà họ Lý tất nhiên cũng rời đi.

Khi nhà họ Lý rời khỏi sắc mặt vẫn vô cùng tức giận, bao gồm cả sự giận dữ với Lý Tuyết Tinh. . Đọc‎ 𝙩𝒓𝘶𝒚ện‎ ch𝘶ẩn‎ không‎ q𝘶ảng‎ cáo‎ ~‎ 𝙩‎ 𝒓ùm𝙩𝒓𝘶𝒚ện.𝐕n‎ ~

Bọn họ không nghĩ sự tình sẽ kết thúc như thế này. Hiện tại sự tình đã gây ra ồn ào rất lớn, ai ai cũng biết chuyện xảy ra ngày hôm nay. Trương trưởng lão có lẽ rất hào phóng, không để ý chuyện nhỏ nhặt này nhưng còn nhà họ Tạ và Tạ Nhâm Trạch thì sao?

Chuyện này chắc chắn vẫn chưa xong.

Đến lúc đó, nhà họ Tạ nhất định sẽ đi tìm Huyết Minh sau đó cùng Huyết Minh giải quyết chuyện này. Bọn họ chẳng lẽ sẽ không nghĩ đến kẻ đầu xỏ gây tội ở nhà họ Lý, Lý Tuyết Tinh hay sao.

Bất luận nói như thế nào Tạ Thành Đông đã xảy ra chuyện bất trắc ở nhà họ Lý hơn nữa còn là do Lý Tuyết Tinh.

Như vậy sau khi về nhà họ Tạ, ba của Lý Tuyết Tinh lập tức lạnh lùng nhìn về phía cô ta nói: “Quỳ xuống.”

Lý Tuyết Tinh vẻ mặt không quan tâm, trực tiếp quỳ xuống.

Lý Nghị nhìn Lý Tuyết Tinh như thế này càng trở nên tức giận, ánh mắt trợn trừng hung ác nhìn Lý Tuyết tinh rồi ra lệnh: “Bắt đầu gia pháp.”

Cả nhà họ Lý sửng sốt, đặc biệt là đệ tử trẻ tuổi nhất. Gia pháp đã lâu lắm rồi không dùng bây giờ lại dùng lên người một cô gái, không chết thì cũng phải tróc một lớp da thịt.

Lý Tuyết Tinh vẫn là dáng vẻ không quan tâm, dù sao thì hiện giờ Lâm Trạch Dương cũng không bị sao cả rồi.

Chuyện này nhất định phải có một người đứng ra nhận lấy hậu quả. Vậy thì Lý Tuyết Tinh hy vọng đó là cô ta.

Lý Nghị thấy vậy không thể không tức giận: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đem gia pháp ra đây.”