[BJYX] Chiết Cốt

Chương 19



Tiêu Chiến không tài nào tự đến Ngự thư phòng được, cả một đường đều nhờ Phạm công công.

Hai ngày trước đã xuất hiện, bây giờ người trong cung cơ bản cũng biết vị Tiêu phi này, ai mà chẳng có mắt nhìn, hiểu rõ thời thế, bắt đầu chuyển sang nịnh nọt lấy lòng, dù trông thấy từ xa cũng đến ân cần thăm hỏi, ngược lại khiến Tiêu Chiến không tự nhiên, tuy nét mặt không thể hiện ra nhưng Phạm công công tinh ý, vừa liếc mắt đã hiểu, mỉm cười nói:

"Tiêu phi nương nương thấy không quen sao? Không cần câu nệ, chuyện như vậy sau này sẽ càng nhiều."

Lời này của ông ta, ý vị thâm trường.

Tiêu Chiến chỉ gật đầu, không hề nhiều lời.

Ngự thư phòng lấp lánh ánh vàng, dải hương xanh lượn lờ trước án thư, bề mặt lư hương khắc ngũ trảo kim long. Việt Đế cầm sổ con, đang chăm chú đọc, nghe Phạm công công báo Tiêu phi đến liền hạ sổ con truyền y tiến vào.

Bên trong không có ai khác. Phạm công công chỉ đứng ngoài cửa, không vào theo.

Tình huống này khiến Tiêu Chiến theo bản năng cảm giác bất an —— hơn nữa, tính ra, đây là lần đầu tiên y và Việt Đế gặp riêng.

Hành lễ xong, Việt Đế nhìn y, nói: "Qua đây."

Hắn đang ngồi ngay ngắn trước án thư, thư phòng lớn như thế, Tiêu Chiến đứng đối diện hắn, cách quá xa, cũng không tiện. Hắn vừa nói vừa lấy thỏi mực, ý bảo Tiêu Chiến sang giúp hắn mài mực.

Tiêu Chiến tuân mệnh tiến lên, đến gần án thư, đưa tay nhận thỏi mực.

Đôi mắt tựa ưng của Việt Đế khóa chặt vào y, trầm mặc không nói, nhìn theo động tác của y, chậm rãi quan sát từ trên xuống, áp lực như hồ nước sâu nặng trĩu quanh thân, khiến lòng người hoảng loạn.

Kỳ thực hắn cũng có thể xem là anh tuấn, dù sao cũng là sinh phụ của Vương Nhất Bác, có điều tuổi đã cao, lại không có thân hình tròn trịa như Lâu Lan Vương, hắn tương đối gầy, hai má hóp vào, mi tâm vì thường nhíu mày mà có nhiều nếp nhăn, lúc nhìn người khác vừa uy hiếp vừa áp lực, nhất là khi trầm mặc như lúc này, nghiền ngẫm quan sát.

Ấn tượng của Tiêu Chiến với hắn thực ra cũng không tệ, dù sao trong hai năm này Việt Đế cũng giữ đúng lời hẹn, không hề quấy rầy y, thậm chí chưa bao giờ tự mình đến gặp. Huống hồ, nếu như không có Việt Đế, Lâu Lan đã sớm bị diệt.

Không tệ là một chuyện —— nhưng tuyệt đối không đủ tốt, thậm chí không thể gọi là "tạm được".

Bởi vì chính tay hắn tạo nên Tiêu Chiến của ngày hôm nay.

Mực chậm rãi thấm ra, Tiêu Chiến cúi đầu, động tác thong thả nhẹ nhàng.

Im lặng chốc lát, Việt Đế rốt cuộc lên tiếng.

"Vẫn còn buồn sao?"

Là chuyện Lâu Lan Vương rời đi sớm.

Trong hai ngày này, Tiêu Chiến căn bản không nán lại cùng Lâu Lan Vương được lâu. Dù sao hiện giờ không giống ngày xưa, bây giờ Lâu Lan Vương với y mà nói chỉ là quốc chủ nước khác, không phải Phụ vương. Đại Tấn cực kỳ chú trọng lễ nghi, về điểm này, phi tử hòa thân cũng phải như thế.

Nhưng bất luận thế nào —— ở bên cạnh còn tốt hơn là không ở bên. Hơn nữa Tiêu Chiến vừa bị thương lúc có thích khách, buổi tối Lâu Lan Vương liền rời đi, ắt hẳn trong lòng rất khó chịu.

Tiêu Chiến nói: "Hồi bệ hạ, vẫn ổn."

Việt Đế gật đầu.

"Mấy tên thích khách hôm qua, trẫm đã hạ lệnh xử tử." Hắn tiếp tục, "Thương thế còn đáng ngại không?"

"Hồi bệ hạ, chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại."

Việt Đế cười, "Vậy thì tốt."

Hai người ngồi cách nhau không xa, Tiêu Chiến có thể cảm giác ánh mắt Việt Đế vẫn rơi trên mặt mình, không giống với ánh mắt dò xét thường thấy của đế vương mà càng thâm trầm, không thể dò được.

Thỏi mực được mài sắp hết, Việt Đế mới lại nói tiếp: "Biết vì sao hôm nay trẫm truyền ngươi đến không?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Tiêu Chiến là tên của ngươi?" Việt Đế tiện tay vuốt ve nhẫn ngọc, thản nhiên nói, "Ngươi còn nhớ vì sao lại đến Đại Tấn của ta, vì sao lại là Tiêu phi không?"

"... Nhớ kỹ."

"Hôm nay gọi đến, trẫm muốn gặp ngươi để xác nhận một việc. Ngươi thật sự có thể chế ra hủ cổ?"

Đêm qua hắn vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này.

Mấy tên thích khách hôm qua, hắn đã hạ lệnh xử tử. Là tàn dân năm xưa của Ô Dực, chịu nhục theo Lâu Lan Vương đến Đại Tấn, không ra tay trên đường đi, đơn giản chính là muốn đợi đến khi Lâu Lan Vương và Việt Đế đều có mặt để tiện bề ám sát.

... Nhưng mà, vì sao lại một mực chọn ngọ yến? Thông thường, chẳng lẽ không phải chọn lúc Lâu Lan Vương và Việt Đế gặp riêng thì cơ hội sẽ càng lớn sao? Ngọ yến thị vệ đông đảo, các hoàng tử và võ quan cũng có mặt, tại sao lại chọn thời điểm này?

Chỉ có một khả năng duy nhất, mục đích cuối cùng của bọn chúng không phải ám sát —— hoặc có lẽ ngay từ đầu đã không ôm hy vọng ám sát thành công, chỉ muốn tất cả chú ý, đứng trước mặt bọn họ hô lên hai chữ "Ô Dực", ít nhất có thể nhắn nhủ hay vạch trần chút gì.

Dù sao chuyện của Ô Dực, người liên quan cũng rất nhiều...

Chẳng lẽ là có âm mưu?

Sóng yên biển lặng đã nhiều năm, đột nhiên lại xuất hiện ngay lúc này, vậy sau đó tất nhiên sẽ không đơn giản.

Tính tình Việt Đế đa nghi, trằn trọc suốt đêm, rất lâu mới ngủ được. Trời vừa sáng đã truyền Tiêu Chiến đến, định hỏi thăm tiến độ của hủ cổ.

—— hủ cổ này mới là nguyên nhân Tiêu Chiến đến Đại Tấn. Phong phi chẳng qua chỉ là ngụy trang.

Dù sao, đối với Lâu Lan phần lớn dựa vào quan hệ hòa thân để duy trì quốc gia, đưa Tiêu Chiến đến Đại Tấn là thích hợp nhất, chuyện không khiến người khác hoài nghi nhất chính là hòa thân phong phi.

Nhiều năm trước, khi Việt Đế vẫn còn là hoàng tử, đã từng dừng chân ở Tây Vực một thời gian, rất có hứng thú với vu cổ thuật của nơi này.

Trong đó có một loại cổ thuật gọi là hủ cổ. Có người nói thuật này yêu tà dị thường, nếu thành công sẽ có thể điều khiển tâm trí của người trúng độc, biến người đó thành con rối trong tay mình. Nếu không kích động cổ trùng thì người trúng độc cũng không khác gì với người thường, lời nói và hành động đều bình thường, nhưng một khi kích động cổ trùng thì sẽ lập tức mất đi thần trí, lời nói cử động chỉ nghe lệnh của người hạ độc, hoàn toàn giống hệt cái xác không hồn.

Nghe rất mơ hồ —— tâm trí của con người, làm sao có thể điều khiển đến cùng? Đại đa số người nghe không thể nào hiểu được, càng không thể tin.

Hủ cổ thuật, bởi quá mức tà dị lại tồn tại trong truyền thuyết nên có người nói chỉ có số ít người có thể chế được thành công. Việt Đế năm ấy còn là hoàng tử đặc biệt để tâm đến thuật này, dừng chân ở Tây Vực một năm có thừa, hỏi thăm rất nhiều, cuối cùng nghe đến một thị tộc tên là Cô Á.

Tộc Cô Á tinh thông cổ thuật, có bí pháp tự truyền. Đáng tiếc tộc này hành tung thần bí, đã nhiều năm không xuất hiện, không một ai biết sống ở nơi nào hay làm sao tìm được, Việt Đế chỉ đành ra về công cốc.

Thật lâu sau đó, một lần cơ duyên xảo hợp, Việt Đế sau khi lên ngôi vô tình nghe người ta nhắc đến, nói A Đế Vương phi của Lâu Lan Quốc có mẫu tộc là tộc Cô Á. Nhưng không lâu sau đó, Ô Dực và Lâu Lan giao chiến, A Đế Vương phi chết, chỉ để lại một đứa bé.

Đứa bé này chính là điều kiện để Đại Tấn xuất binh tiếp viện cho Lâu Lan, cũng là Tiêu Chiến của mười mấy năm sau.

Lâu Lan Vương đánh đổi hài tử duy nhất của ái phi để bảo vệ Lâu Lan nguy khốn trùng trùng.

Từ thời khắc hắn gật đầu, Tiêu Chiến lập tức không còn là một hoàng tử không sầu không lo. Lâu Lan Vương hứa hẹn với Việt Đế sẽ không từ thủ đoạn để bồi dưỡng nên một cổ sư tuyệt thế. Mười mấy năm sau, hắn lấy lý do hòa thân hiến mỹ nhân, đưa Tiêu Chiến được bồi dưỡng đến Đại Tấn, đến bên cạnh Việt Đế.

Nhưng hôm nay... đã tròn hai năm, Tiêu Chiến vẫn chưa có thành quả.

Như vậy Việt Đế sao có thể không nóng ruột.

Vốn định chờ thêm một thời gian nữa, tạm thời không hỏi trực tiếp Tiêu Chiến, nhưng đã xảy ra chuyện ám sát...

Tiêu Chiến bình tĩnh đáp: "Hồi bệ hạ, hủ cổ dù sao cũng chỉ là cổ thuật trong lời đồn, sẽ phải phí chút thời gian nghiên cứu."

Việt Đế nhìn chằm chằm y.

"Có hiệu quả tiến triển không?"

"Có."

"Cho trẫm xem."

"..." Tiêu Chiến đáp: "Người định xem như thế nào, bệ hạ?"

Vẻ mặt y nói lời này trông rất nghi hoặc. Giống như muốn hỏi Việt Đế, quá trình chế cổ trùng, bệ hạ người muốn xem thế nào? Xem trùng, xem bình, hay là xem độc dược?

Bộ dạng khó hiểu vô tội như vậy —— nhưng y không nói với Việt Đế, thứ này thật ra y đã thành công sáu bảy phần, Lý Uy chính là vật thí nghiệm đầu tiên.

Tuy vẫn chưa đến mức "điều khiển" huyễn hoặc như vậy, nhưng...

Nghĩ đến bộ dạng mờ mịt của Lý Uy, cái gì cũng không nhớ nổi, Tiêu Chiến rủ mắt, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không ra đang nghĩ gì.

Việt Đế dù sao cũng không hiểu cổ thuật, nghe y nói xong, nhất thời cũng không biết phải tiếp tục thế nào, dừng một chút, cuối cùng khoát khoát tay.

"Thôi vậy."

Hắn cũng có chút mất kiên nhẫn, cầm sổ con ban nãy gác lại, ánh mắt vẫn khóa chặt Tiêu Chiến, âm trầm.

"Trẫm cho ngươi thêm chút thời gian. Cần trẫm đổi cho ngươi sang nơi có thêm người không?"

Lời này chính là uy hiếp. Hai năm qua hắn giữ đúng lời hẹn, cho Tiêu Chiến hết mực tự do, hoàn toàn không quan tâm, nhưng chậm chạp mãi không có thành quả, hiện giờ chính là muốn cảnh cáo Tiêu Chiến, nếu vẫn không được, vậy sẽ đưa Tiêu Chiến đến gần, phái người theo dõi y làm.

Tiêu Chiến dừng một chút.

"Tạ bệ hạ, không cần." Y cúi đầu nói.

"Ta sẽ tận lực."

Ngày mới bắt đầu. Nắng sớm rực rỡ, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp.

Trên đường về Tiêu Chiến không phiền Phạm công công dẫn bước nữa, một mình chậm rãi trở về.

Đương nhiên lại hấp dẫn không ít ánh mắt, các thái giám cung nữ đi ngang qua cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần. Tiêu phi này —— Tiêu phi ly kỳ hiếm lạ, thật đúng là nhìn bao nhiêu cũng không chán. Người đẹp như vậy, sao bệ hạ có thể không thích chứ? Cho dù là nam phi cũng có tư vị đặc biệt nha.

Có điều, nghe nói sáng sớm hôm nay bệ hạ truyền người đến ngự thư phòng, chẳng lẽ đổi ý?

Cũng có thể là nghĩ thông rồi. Hẳn là lúc đưa đến, vừa nghe nói là nam phi, nhìn cũng không nhìn đã ném vào một góc, không ngờ hai ngày trước chính thức gặp mặt, tướng mạo lại đẹp như vậy nên thích.

—— xem ra về sau Tiêu phi này e là sẽ bay lên đầu cành.

Tiêu Chiến ngược lại sắc mặt vẫn như thường, từ trước đến nay y không quá để ý đến những ánh mắt này. Đến khi cách xa hoàng cung, rẽ vào nơi hẻo lánh cũng không còn nhiều người, lại vượt qua một cánh rừng, từ đường nhỏ đi vào góc sau tường, trở về tiểu viện của mình.

Vừa đến gần đã thấy Tiểu Từ Tử lại ngồi xổm trước cửa, Tiêu Chiến nhất thời im lặng bước vào, quả nhiên lại thấy những người kia vây quanh góc tường bận việc.

"Thuộc hạ kiến quá nương nương!"

Nghe y trở về, các hắc y thị vệ đồng loạt đứng lên hành lễ.

Tiêu Chiến gật đầu xem như nhận lễ, vừa dời mắt đã phát hiện thiếu một người.

"Lý đại nhân đâu?"

"Thủ lĩnh sáng sớm đã ra ngoài rồi." Một người đáp.

Ra ngoài? Xuất cung?

Tiêu Chiến hơi nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, đi tiếp vào phòng.

Đến gần trưa, Lý Uy trở về.

"Nương nương," Hắn đứng ngoài nói, "Có thể ra ngoài một lát không? Thuộc hạ có thứ này cần đưa cho nương nương."

Tiêu Chiến đang ngồi trước bàn đọc sách, nghe vậy liền đặt sách xuống, đứng dậy bước ra.

Không ngờ vừa mở cửa, trước mặt là một cây gậy rơm cao cỡ người, rơm rạ quấn phồng lên, bên trên ghim đầy kẹo hồ lô vừa lớn vừa đỏ, khoảng hơn mười xâu.

"..." Tiêu Chiến ngạc nhiên hỏi: "Cho ta sao?"

Lý Uy đáp: "Hồi nương nương, đây là điện hạ phái thuộc hạ đi mua, điện hạ còn nói, nương nương muốn ăn thì ăn, không muốn ăn thì vứt."

"Cái này ăn cũng không hết..." Tiêu Chiến nhìn kẹo hồ lô ghim chung một chỗ.

"Ăn không hết thì vứt, nương nương."

"..."

"Còn nữa," gác gậy rơm sang một bên, Lý Uy lại lục tìm trong ngực áo, lấy ra một cái bình nhỏ.

"Hôm qua nương nương bị thương, đây là cao dược trừ sẹo, thuộc hạ chạy đến rất nhiều nơi mới mua được, nương nương kim chi ngọc diệp, không để lại sẹo mới tốt.". harry potter fanfic

Tiêu Chiến nhận lấy, nhìn thoáng qua.

Thật ra y đã dùng dược của mình, có lẽ sẽ không để lại sẹo, nhưng vẫn nhận bình dược này. Dừng một chút, nói: "Đây cũng là ý của điện hạ?"

Lý Uy: "Điện hạ không cho thuộc hạ nói ra."

Tiêu Chiến: "..."

Y nói: "Được, cảm tạ ngươi."

"Nương nương khách khí rồi, đây là phận sự của thuộc hạ."

Tiêu Chiến gọi Tiểu Từ Tử đến, chia cho hắn mấy xâu, tự mình cầm một xâu trở về bàn đọc sách.

Nhưng có lẽ không đọc nổi nữa.

Tây Vực bên kia không có kẹo hồ lô. Khi còn bé, ngoại công dẫn y đến Trung Nguyên bên này, sau khi trở về chẳng biết tại sao vẫn nhớ mãi không quên kẹo hồ lô, sau lại vào phòng luyện độc, những khi đau đến không chịu được, y lại bất giác hồi tưởng vị ngọt này.

Kỳ thực cũng biết, đơn giản chỉ là ký ức mà thôi —— dù sao cũng không có bao nhiêu loại ngọt có thể khiến y nhớ mãi dư vị, chỉ có thể chọn một loại ấn tượng nhất trong trí nhớ để chống cự vượt qua tháng ngày. Nhưng bất kể thế nào, mùi vị của kẹo hồ lô, y thật sự nhớ kỹ.

Tiêu Chiến ngây người nhìn viên kẹo cao nhất.

... Có lẽ là đêm qua uống say nói mê gì đó.

Sáng sớm Việt Đế đã truyền Tiêu phi vào Ngự thư phòng, chuyện này quá mới mẻ, trong cung cứ truyền mãi truyền mãi, không biết sau khi Vương Nhất Bác nghe được có đến hỏi y không.

Nhưng không biết tại sao, có lẽ là bận rộn, vài ngày tiếp theo Vương Nhất Bác cũng chưa đến.

Thật ra lúc trước hắn như vậy mới là bình thường. Trước kia Vương Nhất Bác cũng cách vài ngày mới đến một lần vào đêm khuya, phần lớn là làm với y, làm xong liền đi, tiếp theo lại cách vài ngày.

—— phải rồi, dường như từ khi Vương Nhất Bác đưa y vào tẩm cung, về sau cảm giác tựa hồ không giống lúc trước.

Hôn nhiều hơn, thân mật nhiều hơn. Chỉ mới mấy ngày không gặp hắn mà đã bắt đầu thấy không quen.

Tiết trời lạnh lẽo, y mặc thêm áo nhung, rèm tơ trong phòng cũng thêm vài lớp. Lá cây trong tiểu viện rơi đầy, Tiểu Từ Tử mỗi ngày đều chạy khắp nơi quét lá.

Góc tường cũng thực sự được đào lên, miệng đạo rộng ước chừng nửa trượng, không biết quang cảnh phía dưới ra sao, lại càng không biết thông đến đâu, hẳn là vẫn đang đào. Lý Uy đang nghĩ cách thêm vài món đồ vào, muốn biến nó thành một mật đạo chân chính, rất chú trọng thành và miệng đạo, Tiêu Chiến đến xem một lần, không nói gì cả.

Có điều quả thực đã nhiều ngày sóng yên biển lặng, Việt Đế không truyền, Cao Viễn dường như cũng xuất cung đi đâu đó làm việc, Tiểu Từ Tử đem về một phong thư của hắn, Tiêu Chiến đọc hết, thả vào nến thiêu hủy.

Cứ như vậy, lại qua hai ngày. Đến gần khuya, Tiêu Chiến tránh vết thương, cẩn thận tắm rửa, đang định nghỉ ngơi, chợt nghe cửa sổ vang lên một tiếng.

Vương Nhất Bác đến.

Hắn vẫn một thân cẩm y đen, phát quan bạch ngọc, cả người lạnh lẽo, ánh nến hắt lên gương mặt hắn mà cũng không thêm được chút ấm áp nào, chỉ tôn lên đôi con ngươi đen tuyền ngày càng sâu thẳm. Hắn nhìn thoáng qua Tiêu Chiến ngồi trên giường, "Chuẩn bị ngủ?"

Hắn đột nhiên đến, Tiêu Chiến có chút kinh ngạc, nhưng cũng không còn hoảng hốt như lúc trước, chỉ gật đầu, hỏi: "Sao điện hạ lại đến?"

Vương Nhất Bác nói: "Mông Triết tỉnh rồi."

"... À."

Là vì chuyện này nên mới đến tìm y sao?

Hiệu quả ngược lại nhanh hơn y tưởng... Mông Triết bị thương nặng như vậy, theo dự tính, cổ trùng muốn dung hợp hoàn toàn ít nhất cũng phải nửa tháng, hiện giờ chưa đến mười ngày đã tỉnh... Quả nhiên là tướng quân, thân thể tráng kiện.

"Vậy hắn thế nào?"

"Tỉnh một chút rồi lại ngủ."

"Ra là vậy."

Có điều, tỉnh được nghĩa là cổ trùng có tác dụng, là y sư của hắn, Tiêu Chiến tất nhiên phải đi xem. Vương Nhất Bác cũng nghĩ như vậy, nhìn đôi chân trần của Tiêu Chiến, nói: "Mang giày."

Tuần vệ trong cung đã bị hắn phái người đẩy đi, lại là đêm khuya, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Tiêu Chiến được bế lên còn đang mờ mịt, "Không để Lý đại nhân cõng sao?"

Còn nhớ, lần trước lúc rời đi là Lý Uy cõng.

Y hỏi câu này có lẽ không đúng lắm, Vương Nhất Bác ôm người ra ngoài, nghe vậy nhàn nhạt liếc nhìn, "Không vui?"

"Không có..." Tiêu Chiến ý thức được không thích hợp, nhỏ giọng đáp một câu, ôm cổ hắn.

Thần sắc Vương Nhất Bác chầm chậm dịu đi, ra khỏi cửa phòng, mấy hắc y thị vệ vẫn đứng trong viện, ánh trăng mát lạnh như nước.

"Chú ý bên này." Hắn nói, "Có biến lập tức bẩm báo."

Các thị vệ đồng thanh đáp lời.

Sắp xếp tất cả thỏa đáng, Vương Nhất Bác không nhiều lời, ôm Tiêu Chiến nhảy lên tường, phi thân rời đi.

Khinh công của hắn tuyệt đỉnh, bế một người sống sờ sờ cứ như giẫm trên đất bằng, vừa nhanh vừa vững. Tiếng gió rít gào bên tai, Tiêu Chiến mở mắt, trước mặt là góc cằm lạnh lùng của Vương Nhất Bác, vài sợi tóc bên tai hắn bị gió thổi phất lên, thỉnh thoảng rủ xuống chạm vào mặt Tiêu Chiến, có chút ngứa.

Lúc trước Lý Uy cõng y, hắn tuân thủ lễ tiết, không dám động chạm, chỉ có thể nâng nhẹ, toàn bộ phải dựa vào chính mình thì Tiêu Chiến mới ngồi vững, lại sợ ngã xuống, tay đau chân run, được cõng như vậy trái lại mệt mỏi vô cùng. Nhưng bây giờ đổi thành Vương Nhất Bác tự mình ôm, y rốt cuộc có thể thả lỏng, còn có chút nhàn nhã ngoái đầu nhìn quanh một lượt từ trên cao.

Nhìn tường cung ẩn trong màn đêm và xa xa bên ngoài tường cung.

Vương Nhất Bác quen đường đưa y qua cửa sổ, đáp xuống thư phòng vô cùng dễ dàng, ấn mở cửa mật thất.

Tuy đã nhiều ngày không vào nhưng Tiêu Chiến cũng không thấy có gì không quen, thậm chí còn nhớ rõ mật thất này mở thế nào, đi vào thế nào. Vương Nhất Bác mở cửa, được hắn đồng ý, y cẩn thận đi xuống.

Vết thương ở chân đã khỏi hẳn, không cần Vương Nhất Bác giúp đi xuống. Mật thất vẫn như lần trước vào, Tiêu Chiến đến nơi, Mông Triết vẫn như cũ nằm yên không động đậy.

"Sắc mặt hắn đã khá hơn nhiều." Nhìn một lúc, Tiêu Chiến nói.

"Ừ." Vương Nhất Bác ở phía sau đáp.

"Nhưng bị thương quá nặng..." Tiêu Chiến do dự nói, "Cổ trùng khoá mạch chỉ có thể giữ mạng hắn, không chữa được thân thể, hiện giờ gân mạch hắn đứt đoạn, phần này, điện hạ hãy tìm y sư chuyên trị đến xem."

Vương Nhất Bác nói: "Ngươi không thể chữa?"

"Chữa không thạo."

Dù sao sở trường của y vẫn là chế cổ chế độc. Chuyện tiếp gân nuôi mạch này, y thật sự không quá am hiểu —— cũng có thể trị, nhưng không nắm chắc như những phương diện khác.

Vương Nhất Bác gật đầu, "Thử xem sao, không được lại tính tiếp."

Hắn đã nói vậy, Tiêu Chiến cũng không nói thêm gì nữa. Bắt mạch cho Mông Triết, xác nhận tình trạng cổ trùng trong người, sau đó cho nó ăn hai viên dược hỗ trợ dung hợp, cuối cùng lại viết hai phương thuốc cho Vương Nhất Bác dựa theo đi lấy thuốc, ngày mai y sẽ bắt đầu thử nối gân cốt cho Mông Triết.

—— nếu như vậy, những ngày sau y lại phải ở bên này cùng Vương Nhất Bác.

Nhưng tình hình hiện giờ không còn giống với lần trước. Dù sao Tiêu Chiến đã không còn là kẻ không ai để ý, trong cung rất nhiều người biết y, chưa nói đến Việt Đế cũng chú ý.

Nhưng mấy ngày trước...

Tựa hồ cũng là sóng yên biển lặng. Không có người hỏi đến y.

Vương Nhất Bác đứng bên kia, vẻ mặt dưới ánh nến mờ mịt không rõ.

"Đi lên trước đã." Một lát sau, hắn nói.

Không nói gì thêm về chuyện này, cũng không nói không được.

Tẩm cung vẫn như trước khi Tiêu Chiến đi, không có gì thay đổi. Có điều, y nhìn quanh một vòng, cảm giác thiếu thứ gì.

"Đan Đan đâu?" Y hỏi Vương Nhất Bác bước vào sau.

Vương Nhất Bác nói: "Vứt rồi."

Lúc hắn trả lời, vẻ mặt và động tác đều khác với ngày thường, nhưng Tiêu Chiến ở bên hắn lâu như vậy, đã sớm thăm dò tính tình hắn, liền kéo ống tay áo hắn, mềm giọng nói: "Điện hạ."

Vương Nhất Bác nghiêm mặt, một lúc lâu sau mới sai thân tín ôm hổ con đến.

Đan Đan hẳn là đang ngủ, lúc được ôm đến hai mắt nhập nhèm, thoạt nhìn ủ rũ buồn bã. Nhưng khi được ôm vào, nó liếc mắt đã thấy Tiêu Chiến ngồi bên kia, nhất thời tỉnh táo quẫy đạp nhảy xuống.

Vương Nhất Bác ra hiệu cho thuộc hạ buông ra, thuộc hạ tuân lệnh thả lỏng tay, khom người lui ra ngoài. Đan Đan phóng nhanh đến bên chân Tiêu Chiến, cực kỳ phấn khích, liên tục vây quanh y, hết cọ đến vẫy đuôi, kêu lên không ngừng.

Nó đã lâu không gặp Tiêu Chiến, tất nhiên vui mừng biết bao.

Tiêu Chiến ôm nó đặt trên đầu gối. Lông tơ trên người Đan Đan đã rụng bớt, lông mới sờ vào thô ráp.

Vương Nhất Bác ngồi cạnh bọn họ không lên tiếng, chỉ áp đầu lên tay, nhàn nhạt ngắm nhìn.

Kỳ lạ là hắn vẫn không hỏi mấy ngày trước Việt Đế gọi Tiêu Chiến đi làm gì. Nếu là lúc trước, hắn đã sớm tóm lấy Tiêu Chiến hỏi đến khi có câu trả lời mới thôi.

Có điều, chuyện này cũng làm cho Tiêu Chiến thoáng an tâm. Hắn không hỏi, y cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đan Đan mải mê chơi đùa phục sức trên người y, đinh đang đinh đang, hết há mồm cắn lại đưa vuốt nghịch, cuối cùng giữ một cái vòng không buông.

Tiêu Chiến hỏi nó: "Thích cái này?"

Hổ con nghe không hiểu, tai nhỏ giật giật, lại liếm tay y, móng vuốt vẫn không buông ra.

Tiêu Chiến sờ tìm trên người, lấy vòng bạc lớn nhất xuống mang vào cổ Đan Đan.

Vương Nhất Bác ghét bỏ nói: "Cho nó làm gì, xấu chết được."

... Cũng đúng, dù sao cũng là hổ, mang vòng trang sức quả thật có chút kỳ quái. Vậy nên Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, lại xốc vạt áo, khom lưng tháo chuông trên mắt cá chân thêm vào vòng cổ, một lần nữa mang cho nó.

Lần này rất đẹp.

Màu lông Đan Đan khá nhạt, đôi mắt xanh lục, mang vòng cổ chuông bạc leng keng, cảm giác vô cùng cao quý.

Y bế hổ con đưa lên bên cạnh cho Vương Nhất Bác, "Đẹp."

Vương Nhất Bác xùy một tiếng, dời mắt sang nơi khác, căn bản không nể mặt y.

Hắn không phối hợp, Tiêu Chiến cũng không giận, trêu Đan Đan thêm một lúc, đến khi mệt lại tựa vào Vương Nhất Bác: "Buồn ngủ."

Y ngước lên nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác.

"Điện hạ muốn ngủ cùng không?"

——————

Mi Hoa:

Định viết tiếp chỗ thịt này nhưng vẫn chưa... Dừng tạm ở đây vậy

Ý của nương nương đương nhiên là "ngủ chung" rất bình thường... Dù sao lần trước điện hạ cũng ngủ chung, vậy nên rất tự nhiên hỏi điện hạ tối nay ngủ ở đây hay lại đến nơi khác ngủ

Nhưng điện hạ đương nhiên không thể nào chỉ nghĩ là "ngủ chung"! Chương tiếp theo tôi phải cho hai người "lên xe" thui

Có điều, hắn thực sự đã có được chút lòng tin với nương nương, ngủ chung không nói, không giấu chuyện Tiểu Cơ với nương nương, lúc sau cũng không hỏi bệ hạ gọi đi làm gì... Haiz đáng tiếc giao phó nhầm rồi (chắc tác giả nói bệ hạ giao phó nhầm người, nương nương không muốn xuống tay đó kkk)

Điện hạ: Tại sao lại cho con hổ này vòng chuông bạc? Ta đây không có

Chiến Chiến:... Vòng tay lần trước ngươi còn chưa trả cho ta đấy

Cảm ơn mọi người thả tim ở chương trước