[BJYX] Cuộc Sống Thường Nhật Của Heo Và Thỏ

Chương 2: Bồ CÀO LỖ TAI



Chú thích: Bồ cào lỗ tai ý chỉ đàn ông sợ vợ

- ------------------------------

Sau khi Vương Nhất Bác xem xong phỏng vấn của <Tòa thành kỳ diệu> thì đơ mất 10 giây mới kịp phản ứng,

- Có phải anh đang nói về em không?

Tiêu Chiến- điển hình bá vương trong nhà hừ một tiếng:

- Không nói về em chẳng lẽ nói anh?

Vương Nhất Bác lại đơ vài giây, cười khẽ nói:

- Còn không thừa nhận là lão bà của em? Em cưng anh đủ đường còn gì.

Tiêu Chiến cạn lời, túm lấy ipad trong tay Vương Nhất Bác, thở phì phì mà nhét vào dưới gối, mắng cậu mặt dày.

- Lão bà xấu hổ hả?

Vương Nhất Bác nghiêng thân, tay chống mặt mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, tiếp tục chọc anh

- Em nói thêm câu nữa thử xem, anh sẽ... anh sẽ...

Tiêu Chiến muốn uy hiếp Vương Nhất Bác, nhưng lại không nghĩ ra điểm yếu của người ta để mà uy hiếp.

Vương Nhất Bác thấy chọc Tiêu Chiến rất vui, thế là cậu liền cọ đến bên tai Tiêu Chiến vô lại nói:

- Anh sẽ cho em thơm thơm mấy lần?

- Xéo đi! Cái con heo mặt dày này... A! Buông ra!

Vương Nhất Bác nổi lên hứng thú, bưng lấy mặt Tiêu Chiến hôn vài cái, bị anh đập mấy phát mới buông ra.

- Dữ quá đi~

Vương Nhất Bác nói bằng giọng Trùng Khánh không chuẩn của mình, vuốt vuốt bả vai có chút đau.

- Em cái tên nhóc con này đúng là thiếu đòn!

Tiêu Chiến dùng tiếng địa phương như súng liên thanh mắng Vương Nhất Bác vài câu.

- Anh nói tiếng phổ thông đi! Em nghe không hiểu!

Vương Nhất Bác cố gắng nghe cũng không nghe ra câu gì từ cái miệng đang bắn liến thoắng của Tiêu Chiến, cậu cũng lại lầm bầm vài câu giọng Hà Nam.

- Em nói gì thế? Tưởng rằng anh nghe không hiểu à?

Tiêu Chiến đánh Vương Nhất Bác một cái.

- Ai dô! Nói thế nào thì cũng là em chịu thiệt!

Vẻ mặt Vương Nhất Bác đau đớn bụm lấy cánh tay, Tiêu Chiến thấy thế thì cười ha ha.

- Vương lão sư có thể dùng tiếng Hàn mắng anh, anh nghe không hiểu đâu.

- "*#&¥ ssibal! %**$!" ( dịch ra là mẹ kiếp)

Tiêu Chiến:...

- Vương Nhất Bác hôm nay em nhất định phải chết trong tay anh.

Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, cầm gối ôm đánh Vương Nhất Bác.

- A a a a a! Em không chơi với anh nữa!

Vương Nhất Bác giãy giụa bò ra từ dưới gối, đầu tóc lộn xộn chạy trốn ra phòng khách.

- Cháu rùa ơi! Trốn chỗ nào! ( ý chỉ như rùa rụt đầu)

Tiêu Chiến phi xuống giường, mặt mũi tràn đầy hưng phấn đuổi theo Vương Nhất Bác.

- Cứu mạng a a a a –

Trong thời gian quay <Thiên thiên hướng thượng>, Vương Nhất Bác nhận một cuộc điện thoại từ Tiêu Chiến, trước lúc xoay người thì mọi người vẫn bình thường, sau khi quay lại lại phát hiện mọi người đang nhìn cậu đầy chế nhạo.

Vương Nhất Bác không hiểu ra sao gãi gãi đầu:

- Sao thế?

Đại lão sư lộ ra vẻ mặt ghét bỏ kinh điển, nhưng vẫn nhịn không nói lời nào, sau đó vỗ vỗ vai của Hàm ca.

Hàm ca đang ngồi trên ghê chậm chạp phe phẩy cái quạt, cười một tiếng.

- Không nghĩ tới Vương Nhất Bác nhà chúng ta lại là một bồ cào lỗ tai.

Trong lòng Vương Nhất Bác liền hiểu, nhất định là vừa rồi gọi điện không khống chế thanh âm, bị các ca ca nghe thất hết rồi.

Hàm ca cười nói tiếp:

- Nhưng mà sợ vợ có chỗ tốt của sợ vợ, vị kia trong nhà khẳng định rất ỷ lại em đi?

- Vâng, anh của em... anh ấy hình như rất ỷ lại em.

Vương Nhất Bác cọ cọ ngón tay, có chút xấu hổ mà dựa sát vào Hàm ca ngồi xuống.

- Là chuyện tốt, người Trùng Khánh đều thương người nhà nhất.

Hàm ca- người từng trải ý vị xâu xa vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, nói câu: phải sống tốt đó.

"Đương nhiên phải sống thật tốt" Vương Nhất Bác nghĩ, không thể khiến Tiêu Chiến bảo bối rơi vào tay người khác được.

Vì vậy Vương Nhất Bác lại gọi điện cho Tiêu Chiến:

- Ca.

- Làm gì thế?

- Sau này anh có thể nói em sợ lão bà, nhưng anh phải đặc biệt đặc biệt dính em mới được.

- ... Ha?

- Mọi người đều biết em nghe lời anh nhất, anh cũng không thể... không thể cho em tí mặt mũi hả?

- Nói tiếng người.

- Hừ! Anh... anh không thể để người khác vẫn luôn tưởng rằng em lúc nào cũng nghe lời anh được, thì... anh cũng phải để người khác thấy anh đối tốt với em nhiều thế nào chứ.

- Anh không tốt với em? Vương Nhất Bác, em có lương tâm không?

- Không phải, em không có ý đó, chính là... anh phải để người khác biết chứ.

- Anh biết rồi, là có người cười nhạo em đúng không? Em nói đi, là ai, anh sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ!

- Không có! Không có người bắt nạt em, ai da, em không nói chuyện với anh nữa, bắt đầu quay rồi, buổi tối nói tiếp, bye bye!

Sau khi Tiêu Chiến cúp điện thoại, càng nghĩ càng không đúng, gặm ngón tay nghĩ nửa ngày, gọi trợ lý đến dặn dò vài câu mới yên lòng.

Bổi tối quay xong <Thiên thiên hướng thượng>, nhân viên mang một thùng đồ uống cùng bánh ngọt từ bên ngoài vào phân cho mọi người, Vương Nhất Bác nhận bánh mì hỏi:

- Là Nhạc Nhạc tỷ lại tặng cho mọi người ạ?

Tỷ tỷ nhân viên lấy đồ uống trong thùng đưa cho Vương Nhất Bác, vừa cười vừa nói:

- Không phải, là Tiêu lão sư đặt tặng mọi người đó, còn cố ý gọi điện cho tôi nói mọi người quay chương trình rất vất vả nên mua đãi mọi người. Đúng rồi, cái cốc này là đặc biệt làm cho cậu đó.

Vương Nhất Bác sững sờ nhận lấy cái cốc dán hình heo nhỏ bên trên, mặt dần dần biến đỏ.

Đại lão sư gặm bánh mì đi đến cạnh Vương Nhất Bác, hâm mộ nói:

- Tiêu lão sư thật tinh tế, đúng lúc anh cũng đang đói. Ơ, còn có đồ uống chuẩn bị riêng à?

Vương Nhất Bác tỉnh bơ giấu đồ uống ra sau lưng, cười hì hì nói:

- Không có không có, đều giống nhau mà!

- Anh không tin, mỗi lần đều có một phần riêng, aizz, lúc nào anh mới có loại đãi ngộ này chứ.

Đại lão sư chua chua nói.

- Ai nha aii nha, đừng chọc em nữa, em đi trước đây!

Vương Nhất Bác không giấu nổi vui vẻ, chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Vương đã có mặt mũi ở bên ngoài Nhất Bác vui vẻ gọi video cho Tiêu Chiến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cảm động cùng vui mừng.

- Bé con, nhận được đồ chưa?

Tiêu Chiến rất lập tức nhận cuộc gọi, ôn nhu nói.

- Nhận được rồi!

- Ừ... Vậy tâm trạng đã tốt hơn tí nào chưa?

- Tốt! Quá tốt ấy ca, anh thật tốt.

- Gì chứ, anh tốt với em là lẽ đương nhiên mà.

- Sau này em cũng sẽ tốt với anh, càng càng càng càng càng tốt!

Tiêu Chiến không nhịn được cười, nhìn khuôn mặt Vương Nhất Bác hình như lại gầy hơn rồi, liền nhíu mày.

Sự chú ý của Vương Nhất Bác đều đặt hết trên người Tiêu Chiến, cái loại ám hiệu nho nhỏ này cũng không thể thoát khỏi ánh mắt cậu,

- Sao vậy? Sao lại cau mày rồi?

- ... Anh cảm thấy, thời gian anh ở bên em quá ít, có những lúc rõ ràng... rõ ràng có thể chăm sóc em càng tốt, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Vương Nhất Bác nghe thấy thế liền lắc đầu, cậu ngắc ngứ phản bác:

- Không phải không phải, anh không nên nghĩ như thế, em, anh đã đủ tốt với em rồi! Mẹ em còn không quan tâm em bằng anh đâu, anh nói vậy em sẽ rất buồn, rõ ràng em cũng có thể càng tốt với anh, em... em...

Bất tri bất giác, khóe mắt Tiêu Chiến liền đỏ lên, nhìn Vương Nhất Bác rõ ràng muốn an ủi mình lại không hiểu sao bắt đầu tự trách, chỉ cảm thấy yêu thương hơn.

Vương Nhất Bác trầm mặc vài giây, lại mở miệng nói:

- Qua vài năm, đợi kiếm đủ tiền rồi chúng ta sẽ không làm trong ngành giải trí nữa, chúng ta muốn đi đâu thì đi, muốn ở cùng nhau thì ở, không cần phải bị bó buộc bởi những luật lệ kia, được không ca?

Tiêu Chiến lẳng lặng nghe Vương Nhất Bác nói, đưa tay lên lau nước mắt, có chút nghẹn ngào nói:

- Vậy em phải luôn làm tên sợ vợ đấy, em cũng sẵn lòng?

Vương Nhất Bác gật đầu liên tục, đầu tiến sát màn hình:

- Em sẵn lòng.