[BJYX] Ngàn Chén Không Say

Chương 41-5: 5: Thỏ con



Vương Nhất Bác đi thẳng qua đó, chiếc kính gọng vàng hai bên hai sợi dây xích nhỏ rũ xuống đung đưa qua lại không biết đã câu mất linh hồn bao nhiêu người ở đây, đi ngang qua một cô người mẫu đang lắc lư theo nhịp nhạc đưa sang một ly rượu rồi gác tay lên vai cậu, cậu chậm rãi hơi nhếch môi nở một nụ cười, nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ để đáp lễ với cô người mẫu kia rồi chầm chậm đi tiếp.

Đã ba chai xuống bụng, đáy mắt Tiêu Chiến đã giăng một lớp sương mờ, dư quang liếc người đang đi qua đây một cái, một đường này còn bị dừng lại tận bốn năm ải, nào là gác tay lên vai Vương Nhất Bác, nào là dán người lên ngực Vương Nhất Bác, từng màn quyến rũ người kia tất nhiên đã được anh thu hết vào mắt. Anh thấy cậu đi hướng đến chỗ này của anh, trong lòng cực kì đắc ý, lại bởi vì những cảnh tượng kia mà lại ngùn ngụt bốc hỏa, hơi cồn cùng với ngọn lửa tà ma kia hun đến nỗi khiến anh càng thêm phóng túng.

Vì thế anh cố ý cười, giống như cả mùa hoa cùng nhau bung nở khoe sắc, vừa tráng lệ lại đượm hương.

Người khách kia cứ chằm chằm nhìn vào anh, hắn ta nâng ly rượu khẽ chạm vào ngón tay đang cầm ly của anh, cười nói vui vẻ, "Rượu này....."

"Ông chủ Châu."

Thanh âm trầm thấp quyến rũ, như vang lên ngay cạnh tai anh, cứ thế ngắt lời hắn ta.

Một tay Vương Nhất Bác gác lên lưng ghế sô pha sau lưng anh, một tay chống bên cạnh đùi, cúi nửa thân trên xuống ngay sát cạnh vai anh, lại xuyên qua anh chào hỏi người khách ngồi bên cạnh.

Khoảng cách thực sự gần đến ám muội vô cùng.

Ngón tay đang cầm ly của Tiêu Chiến vô thức co lại.

Người được gọi là ông chủ Châu liếc nhìn sang Vương Nhất Bác, vội vàng đứng dậy nâng ly rượu vừa mới chạm vào Tiêu Chiến đưa lên, "Ây dô, ông chủ Vương, lúc đến không gặp nha, còn phiền cậu tự đi đến chào hỏi. Nào nào nào, uống một ly."

Chiếc sô pha hình vòng cung, người bạn đến cùng ông chủ Châu kia đang ngồi đối diện Tiêu Chiến cũng tự giác nhường ra một chỗ, Vương Nhất Bác rời khỏi vị trí sát cạnh anh, thuận thế ngồi vào chỗ đối diện, cũng giống anh, một ánh mắt cũng không đưa sang.

Tiêu Chiến lập tức thấy gượng gạo, nụ cười trên gương mặt cũng vô thức đen đi mấy phần.

Vương Nhất Bác khách khí đưa ly sang chạm vào ly của người kia, sảng khoái uống một ngụm, "Do tôi tiếp đãi không chu đáo, lần sau ngài đến nói trước một tiếng với tôi, tôi bảo An Nhiên để lại một phòng tốt trên tầng hai cho ngài."

Ông chủ Châu kia vội vàng nói, "Ngồi ở đâu cũng đều giống nhau cả, có ông chủ Vương đặc biệt đến uống một ly như thế này, là đủ rồi."

Vương Nhất Bác cũng nâng ly lên với người thanh niên mà ông chủ Châu dẫn đến, người mà từ nãy đến giờ cứ từ từ dịch đến gần người Vương Nhất Bác, "Ông chủ Vương chỉ uống với một mình ông chủ Châu, cũng quá thiên vị rồi đó."

Vương Nhất Bác dựa vào sô pha, lười biếng nghiêng đầu qua cười một cái, cong ngón tay lại khẽ gõ lên chiếc ly của người thanh niên kia, " Cậu không rót rượu cho tôi, là muốn để tôi uống ly của cậu à?"

Câu nói này đã được đổ vào nhiều phần ám muội, lại thêm nụ cười khi cậu nghiêng đầu cụp mắt xuống, hàng mi buông lơi khiến Tiêu Chiến cảm nhận được mị lực đầy dịu dàng. Tiêu Chiến đặt chiếc ly trong tay lên cái bàn được đặt ở giữa, chiếc ly thủy tinh chạm vào bàn kính vang lên một tiếng cạch không nặng không nhẹ.

Dừng tay đúng lúc.

Vương Nhất Bác vươn người rót thêm rượu cho mình, coi như từ chối ly rượu trong tay người thanh niên kia. Cậu nâng ly rượu cười với ông chủ Châu, "Ngài cứ tự nhiên nhé, tôi không làm phiền nữa, uống không tận hứng thì những người trong quán này ngài cứ tùy tiện gọi."

Ông chủ Châu uống hết ly, nhìn sang Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác sảng khoái một ngụm uống cạn ly, đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, bàn tay kia túm lấy gáy Tiêu Chiến, cười nói với ông chủ Châu, "Người này, tôi dẫn đi trước nhé."

Lúc này câu nói này là vừa cười vừa nói, ông chủ Châu kia lập tức liền hiểu ra tuôn liền một tràng được được được, cũng cười theo nói, "Xem như tôi không có mặt là được. Mời ông chủ Vương cứ việc."

Ngọn lửa trong lòng Tiêu Chiến bỗng bùng lên, lật tay gạt tay Vương Nhất Bác ra, rồi nóng nảy thấp giọng quát, "Buông..."

Anh chỉ nói được một chữ này thôi liền bị một lực đạo mạnh mẽ không để anh có thể kháng cự kéo lên rồi lôi đi, chân còn xoắn suýt vào nhau loạng chòa loạng choạng, "Buông anh ra có nghe thấy không hả! Ai cho phép em kéo anh!"

Vương Nhất Bác kéo cánh tay anh đi, đầu cũng chằng hề quay lại, một đường đi xuyên qua đám người, những người xung quanh cũng phối hợp mà nhường đường, Tiêu Chiến đột nhiên có chút hoảng hốt, tai thỏ trên đầu vì bị kéo đi nhanh mà cứ rung ra rung rinh, "Vương Nhất Bác, em kéo đau anh rồi!"

Vương Nhất Bác vẫn một mực không quay đầu cũng không nói gì, bước nhanh chân trực tiếp đi đến nhà vệ sinh. Vương Nhất Bác đẩy cửa ra, nguyên cả người anh cũng bị ném vào, sự hoảng hốt trong lòng lập tức bị lộ ra.

Cánh cửa sau lưng bị đóng lại cái rầm, Tiêu Chiến bị lôi vào trong một buồng vệ sinh, cửa vừa chốt cái, anh bị đè lên bức tường được lát gạch hoa bóng loáng ở một phía mặt bên trong buồng vệ sinh.

Hai cánh tay của Vương Nhất Bác chống hai bên người anh, hai tay anh bất giác căng thẳng dán lên bức tường gạch hoa sau lưng. Anh nhìn vào đôi mắt lành lạnh hàng lông mày sắc nét đằng sau chiếc kính gọng vàng kia, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm khiến tầm mắt của anh vô thức trốn tránh nhìn sang chỗ khác, ngay cả một câu chất vấn cũng không còn hơi sức để nói ra, "Em...em làm gì thế."

Vương Nhất Bác vẫn nhìn chằm chằm vào mắt anh, lại nở một nụ cười trêu chọc lòng người đó, "Làm gì á?"

Phần đuôi câu nói này Vương Nhất Bác cũng hơi hơi nhướn cao, cực kì quyến rũ, nụ cười kết hợp với giọng điệu này luôn luôn khiến Tiêu Chiến nhớ lại tên yêu nghiệt khiến anh dốc cạn tâm tư hồi trước.

Con tim Tiêu Chiến không kìm chế được mà rung lên, trong lồng ngực cứ gióng trống, từng nhịp từng nhịp liên hồi.

Vương Nhất Bác sáp đến cắn lên dái tai anh. Anh theo quán tính nghiêng người trốn tránh, cũng không biết là do bị hơi rượu hun lúc trước, hay là bây giờ bị người này trêu chọc mà đỏ đến nhỏ máu.

Thanh âm khiến com tim người khác mềm nhũn cả ra kia thì thầm bên tai anh, "Làm anh đó, Bảo bảo."

Vương Nhất Bác dứt khoát tháo kính xuống tiện tay vất qua một bên, nghiêng đầu áp một nụ hôn cực kì mãnh liệt lên. Chiếc kính rơi xuống đất vang lên một tiếng, môi vừa chạm đầu lưỡi liền tách hàm răng của Tiêu Chiến ra, tiến sâu vào trong khoang miệng.

Tiêu Chiến lập tức rối loạn tay chân.

Anh đưa tay đẩy vai Vương Nhất Bác ra, càng đẩy, nụ hôn này càng ép vào sâu, hai chân bị đầu gối banh ra, đùi Vương Nhất Bác áp đến đặt lên hạ thân của anh, hai tay bị túm lấy, nâng lên đè chặt lên tường, ngón tay của Vương Nhất Bác còn nhanh chóng, linh hoạt cởi từng cúc áo trên chiếc sơ mi của anh.

Tiêu Chiến vùng vẫy hai lần nhưng không có kết quả, có người tiến vào nhà vệ sinh, hàng mi của Tiêu Chiến chợt rung lên không ngừng, anh không dám phát ra tiếng động nữa, cho dù mỗi buồng vệ sinh đều có cửa đến sát đất nhưng anh vẫn vô thức nhìn về phía khe hở cánh cửa. Những âm thanh kháng cự nhỏ nhặt tràn ra từ giữa những kẽ răng đều biến thành những tiếng rên rỉ. Đầu lưỡi Vương Nhất Bác vẫn mặc ý khiêu khích đầu lưỡi của anh. Anh căn bản không kháng cự lại được sự cường thế cùng thành thục của Vương Nhất Bác, rất nhanh hơi thở đã hỗn loạn, cơ thể nóng lên, mềm nhũn vô lực.

Tiếng rên rỉ kháng cực lại biến thành tiếng thở hổn hển.

Vương Nhất Bác ngang ngược kéo phần đuôi áo đang được sơ vin trong chiếc quần tây đưa tay vào trong áo, mở rộng vạt áo trước, bàn tay Vương Nhất Bác một đường đi lên đến trước ngực, bụng ngón tay vân vê đầu nhũ.

Tiêu Chiến run lên cầm cập, hàng mi chớp động, mặc kệ tất cả cắn mạnh lên môi của Vương Nhất Bác.

"Xuýttt" Vương Nhất Bác thở ra một ngụm khí lạnh, ngón tay cái khẽ lướt qua chỗ môi bị cắn, "Thỏ nhỏ lúc nóng nảy sẽ cắn người à?"

Tiêu Chiến bị hôn đến cáu, lại bởi vì môi trường xung quanh sinh ra hoảng hốt, cúi đầu che lấy ngực thở dốc đến lợi hại, "Đi mà uống rượu với cô người mẫu kia của em ấy!"

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, đầu lưỡi liếm qua chỗ môi bị cắn đau kia, rồi lại ép người đè lên, tay vòng ra sau lưng nắm lấy cái đuôi thỏ kia của Tiêu Chiến, ngón tay chọt vào mông anh, đầu mũi gần như chạm vào mặt anh, "Sao lại không nói sớm để em dẫn theo cô người mẫu kia vào theo?"

"Em dám..."

Tiêu Chiến bị khiêu khích đến nỗi ngay lập tức ngẩng đầu lên trừng mắt. Đối mắt xong, khí thế lại như mất hết mím môi cúi đầu, chiếc tai thỏ hơi hơi cụp xuống rung rung.

Đôi mày sắc bén của Vương Nhất Bác nhướn lên, "Không nói gì à? Không phải anh chơi rất hăng hái đó sao?"

Dái tai đỏ đến gần như nhỏ máu, "Ai bảo em không thèm để ý đến anh..."

Vương Nhất Bác tức đến bật cười, "Bảo bảo, em một ngày một đêm không ngủ, vội vàng trở về chỉ có thể ở lại được có mấy tiếng đồng hồ chỉ để cùng anh đón sinh nhật thôi đấy, thế mà là không thèm để ý đến anh à?"

Câu nói này khiến tim người nghe ứa mật, nhưng lại có một số người còn không hài lòng mà ghi thù kìa.

Cổ tay Tiêu Chiến giãy giụa hai cái nhưng vẫn không giãy ra được, chỉ có thể lườm Vương Nhất Bác, "Thế vừa rồi em cố tình khiến anh tức..."

Vương Nhất Bác đè lên, tay đặt lên trên quần cách một lớp vải mà nắm lấy ma sát qua lại trên phân thân của anh, từng chữ nhấn mạnh, "Ăn miếng trả miếng thôi."

Tiêu Chiến bị cọ sát theo quán tính kẹp chân lại, cố chống đỡ nhưng vẫn nhịn không được mà muốn cong người lại. Một cơn nóng ùn ùn dâng lên trong cơ thể anh, da thịt tê rần giống như nổi cả da gà lên, "Em cũng trả miếng rồi mà...đừng động..."

"Trả rồi?"

Vương Nhất Bác tức đến sắp cạn lời đến nơi, túm lấy cổ tay anh đụng vào tường như cảnh cáo, "Em có thể chỉ cầm 1 ly rượu rồi qua loa uống đến sáng mai cũng được. Nhưng lại cùng một ai đó uống liền một mạch, thế có nghĩa là gì chả lẽ trong lòng anh không rõ ư?! Có thể đặt một booth ở Ngàn Chén mấy ngày này, anh nghĩ xem có thể tùy tùy tiện tiện đuổi đi là được à?"

"Vừa rồi không phải em tùy tùy tiện tiện đuổi đi đó..." bạn nhỏ vẫn không phục, làu bàu.

"Nếu em mặc kệ anh thì sao?"

"Anh chắc chắn không." bạn nhỏ tỏ ra cực kì đắc ý, lại nhìn nét không vui nhỏ hiện ra trên gương mặt Vương Nhất Bác, đuối lí nhưng vẫn cứng miệng nói, "Thế anh sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa không phải được rồi sao?!"

"Muộn rồi cưng."

Tiêu Chiến chống tay lên tường buồng vệ sinh, chiếc quần đã rơi xuống đến mắt cá chân, eo bị võng xuống, cong mông lên nghênh tiếp người đàn ông đằng sau lưng. Chiếc đuôi thỏ bằng lông mềm mại kia rũ xuống xương cụt lắc lư theo sự bóp nắn của các đầu ngón tay.

Ánh sáng luồn qua khe cửa thỉnh thoảng lại có bóng đen lướt qua.

Vương Nhất Bác liếc mắt một cái, rút những ngón tay đang đặt trên tính khí ra chọc vào huyệt khẩu mềm mại, đưa vào trong một ngón tay.

"Ưn!" cả người Tiêu Chiến rung lắc dữ dội, đùi run đến nỗi suýt chút nữa quỳ thụp xuống.

Vương Nhất Bác túm lấy eo của anh, chầm chậm đỉnh vào, "Kêu to tiếng quá sẽ bị người khác nghe thấy đó, bạn nhỏ."

Tiêu Chiến quay đầu, vừa dẩu môi chưa kịp nói gì, Vương Nhất Bác đã đỉnh tính khí một cái đưa vào lút cán.

"A!"

Tiêu Chiến đột nhiên ưỡn ngực, cọ lên lớp gạch hoa lạnh lẽo trên bức tường. Khoái cảm kì lạ nháy mắt cuốn lấy thần kinh, cả người đều giống như bị giật điện vậy, khe khẽ nhè nhẹ run rẩy.

Một tay Tiêu Chiến túm lấy tay vịn, một tay chống lên tường, đôi môi dán lên mu bàn tay ngăn lại những tiếng ngâm nga suýt chút nữa đã phát lên thành tiếng, nói một cách hàm hồ không rõ, "Em chính là đang cố ý muốn anh kêu lên..."

"Em thích thế." Câu nói này vừa nói ra, thứ đồ đang chôn trong cơ thể anh kia liền bắt đầu đâm chọc nghiền ép vừa nhanh vừa mạnh lên điểm mẫn cảm.

"Ưm..."

Toàn thân Tiêu Chiến vẫn run rẩy như có một dòng điện nhẹ chạy qua, hai bên xương cánh bướm lồi lên qua lớp da thịt, giống như đôi cánh của loài bướm đẹp đẽ nhất đang khẽ khàng lay động, những ngón tay đang cố chống đỡ lên tường cũng gần như muốn bấu vào sâu trong bức tường. Những tiếng rên rỉ trong cổ họng mỗi lần bị xỏ xuyên đều đã mang theo tiếng nức nở.

Hơi thở phả lên gạch hoa sáng bóng tạo thành một lớp sương mỏng, nhưng rất nhanh đã tan biến mất trong không khí lạnh khô ở đây. Gạch hoa màu đen dưới ánh đèn phản chiếu lại cực kì rõ ràng hai thân ảnh đang giao hòa vào nhau.

Chiếc áo sơ mi bị vạch mở vạt trước đã không chịu rung động được mà tuột xuống treo ở khuỷu tay, cả người thấm đẫm một màu hồng không bình thường rồi bị mồ hôi ngâm đến ướt át sáng lấp lánh. Trên gương mặt xinh đẹp đến khoa trương của anh bị những giọt nước mắt khi bị đâm chọc mãnh liệt từng giọt từng giọt gột rửa qua.

Hai viên anh đào đã bị vân vê đến sưng đỏ cả lên, đứng sừng sừng trước ngực. Thân dưới trần trụi, tính khí cứng ngắc đung đưa giữa hai chân theo mỗi nhịp Vương Nhất Bác hẩy hông đâm vào.

Vương Nhất Bác một thân quần áo lịch sự sạch sẽ đứng sau lưng anh, nếu không phải do động tác đỉnh lộng từng cái từng cái kia thì chẳng ai có thể nhận ra người này đang đâm chọc vào cơ thể anh, vừa hung ác vừa mãnh liệt cả.

Xấu hổ cùng với khoái cảm trộn lẫn vào nhau va đập lên từng tế bào thần kinh trong đầu Tiêu Chiến. Cơ thể vừa mới phóng thích một lần vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác đang trong giai đoạn thích ứng lại, thì sự nhạy cảm cùng xúc giác như bị thổi phồng lên gấp bội.

Vương Nhất Bác vẫn đỉnh lộng vừa hung ác lại mãnh liệt, cái đuôi thỏ kia bị đỉnh đến nỗi rung lên bừa bãi ở xương cụt Tiêu Chiến, phần lông mềm quét lên bụng dưới của Vương Nhất Bác.

Cổ họng Tiêu Chiến rì rầm phát ra những tiếng rên rỉ vụn vặt, trên mặt thì không còn nhận biết được đâu là mồ hôi đâu là nước mắt nữa, từng giọt từng giọt men theo gò má chảy xuống dưới. Anh giống nhưng được vớt lên từ dưới nước, đâu đâu cũng ướt đẫm. Đôi tai thỏ kia không ngừng đung đưa cọ lên tường, mông mềm đã va chạm đến tê rần cả đi, tiếng nước vang lên mỗi lần tính khí đâm rút hòa cùng với tính da thịt va chạm ầm ầm trong căn buồng nhỏ bé.

Anh khó nhọc cầu xin, nhưng Vương Nhất Bác lại càng làm càng hăng, càng thao càng sâu. Đại khai đại hợp liên tiếp không ngừng, anh bị thao lộng hung ác đến lên đỉnh, rồi lại nghênh đón một đợt công kích tiếp theo.

Anh vừa sướng vừa thoải mái, nhưng cũng mệt đến độ không phát ra nổi âm thanh gì khác nữa, hoàn toàn không đứng được nữa mà treo người lên hai cánh tay của Vương Nhất Bác, tầm nhìn trước mắt đều lắc lư dao động.

Cửa nhà vệ sinh vang lên tiếng lách cách, mấy người khách đã uống tận hứng vừa đi vào trong vừa nói chuyện.

Dây thần kinh toàn thân Tiêu Chiến bỗng chốc căng ra, cứng đờ người, run vài cái. Nội bích mềm mại hút lấy thứ đồ kia của Vương Nhất Bác càng sâu hơn.

Vương Nhất Bác thoải mái hơi khép hờ đôi mắt, rút tính khí ra một đoạn rồi lại chậm chạp nhưng mạnh mẽ đâm vào trong, "Bảo bảo, anh cứ căng thẳng bên trong lại co rút đến lợi hại."

"Em đừng động..." Tiêu Chiến nắm chặt nắm đấm chống lên tường, tính khí sâu trong cơ thể nghiền qua điểm mẫn cảm vừa chậm vừa mạnh mẽ, cơ thể không kiểm soát được mà run lên bần bật, luôn khiến anh cảm giác rằng giây sau mình sẽ quỳ thụp xuống.

Tiếng người nói chuyện bên ngoài cánh cửa vẫn vang lên như cũ, tiếng trống ngực thình thình trong lồng ngực Tiêu Chiến cũng càng lúc càng lớn, chỗ sâu trong cơ thể cũng càng lúc càng không kìm được mà co rút lại.

Vương Nhất Bác vẫn vừa chậm rãi vừa ra sức thao làm anh, ngón tay khẽ khảy lên đuôi thỏ, "Không động thì làm sao có thể khiến anh thoải mái được?"

"Có người vào kìa..."

"Nghe thấy cũng chẳng sao cả."

Vương Nhất Bác lại đè lên, ngón tay mân mê hai đầu nhũ của anh, cảm giác tê dại lại lan tràn ra khắp cơ thể, những thanh âm mê hoặc vang lên bên tai anh, "Sẽ không ai biết người bị thao đến khóc nức nở trong nhà vệ sinh này, chính là Tiêu mỹ nhân của chúng ta đâu."

===============================