[BJYX] Vô Nhân Sinh Hoàn

Chương 3-2



Vương Nhất Bác bắt đầu cáu kỉnh, cái kiểu cáu kỉnh không thể giải thích được, hắn biết rõ càng bực thì càng khó ngủ, nhưng không tài nào kiềm chế được lửa giận đang lan đến đỉnh đầu, hắn sắp tức bốc khói.

Không chỉ đêm nay, mà những đêm tiếp theo cũng thế, Vương Nhất Bác đều trải qua cảm xúc tương tự. Liệu pháp tâm lý chỉ kéo dài hai tuần không còn tác dụng gì.

Miễn cưỡng từ bỏ việc đi ngủ, Vương Nhất Bác lấy điện thoại di động ra, mở Weibo, quẹt quẹt. Hắn nhớ tới mục Weibo hài hước mà đồng nghiệp nói lúc ban ngày, muốn tìm kiếm thử. Hắn vừa mò vào ô tìm kiếm đã thấy " Tiêu Chiến-bác sĩ tâm lý " nhảy lên đầu tiên, đó là cái tên cuối cùng trong lịch sử.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc, quyết định nhấp vào từ khóa này một lần nữa.

Nội dung về Tiêu Chiến Có rất ít, vẫn là Weibo của một nữ bệnh nhân hơn một năm trước, cái mới nhất là nội dung chính thức của một chương trình phát thanh đêm khuya. Đây không phải đài quá nổi tiếng, mặc dù nó đã được chứng nhận, nhưng có không tới mười phản hồi sau chương trình.

Người ta giới thiệu rằng Tiêu Chiến sẽ đến đài với tư cách khách mời hai ngày trong tuần này, chủ yếu là để thực hiện một số tư vấn đơn giản.

Phía dưới là một bức ảnh chụp tại nơi làm việc, Vương Nhất Bác đã từng nhìn thấy trên danh sách bác sĩ ở hành lang phòng khám. Trong ảnh Tiêu Chiến không cười, khóe miệng hơi mím chặt.

Bật radio trong điện thoại lên, Vương Nhất Bác đóng Weibo, đặt điện thoại bên cạnh gối.

Giọng Tiêu Chiến trên đài phát thanh khác với khi hắn thường nghe thấy trực tiếp, có chút khô khốc, không biết có phải do nói quá nhiều mà quên uống nước hay không.

"Lần trước anh Tiêu đã chia sẻ mẹo hỗ trợ giấc ngủ, em đã thử rồi, hiệu quả rất tốt. Anh Tiêu đúng là cao thủ nha", MC hết lời tâng bốc.

"Thật sao? Thế thì chúc mừng bạn. Kỳ thực biện pháp này còn tùy vào đối tượng, đối với một số người có làm vậy cũng vô dụng." Tiêu Chiến khiêm tốn, ý cười trầm thấp, hiển nhiên anh có chút xấu hổ.

Vương Nhất Bác nằm trên gối, nghe giọng nói quen thuộc trên đài phát thanh lúc nửa đêm, nhắm mắt lại, thính giác trở nên nhạy bén lạ thường.

Nội dung cuộc trò chuyện thật sự rất nhàm chán, Vương Nhất Bác không có chút hứng thú nào, nhưng từng âm tiết trong giọng nói của Tiêu Chiến đều bị khuếch đại đến mức vi diệu, chúng cứ chậm lại, văng vẳng bên tai Vương Nhất Bác.

"Tiếp theo chương trình là chuyên mục kết nối cùng thính giả. Bạn có thể thực hiện cuộc gọi để liên hệ với anh tiêu, giải đáp những thắc mắc của mình trên sóng trực tuyến."

Vương Nhất Bác trong lòng thầm trợn tròn mắt, hắn cảm thấy chương trình này quả thực là khoa trương quá mức.

Ngay lập tức đã có người gọi đến. Đó là một cô gái, sau khi Tiêu Chiến trả lời điện thoại, anh mới chỉ nói vài câu, người bên kia đã bắt đầu khóc, khóc nức nở đến độ nói năng lắp bắp, Vương Nhất Bác không biết cô ấy đang nói gì. Hắn chỉ có thể nghe loáng thoáng vài từ như "độc thân", "Cô đơn", "không ai yêu" và "gia đình ép buộc tôi phải kết hôn" Vương Nhất Bác cảm thấy chóng mặt đau đầu, giảm âm lượng xuống, sau đó hắn trở mình nằm nghiêng để mặt đối diện với điện thoại.

"Thật ra tôi nghĩ tình yêu cũng giống như con người, rất phức tạp. Không có tuyệt đối, chỉ có tương đối." Tiêu Chiến đợi cô gái nghe điện thoại khóc xong rồi mới bắt đầu lên tiếng, giọng nói trầm thấp, bởi vì đã vặn nhỏ đài mà càng thêm mỏng manh,

"Kẻ muốn ăn dứa miễn cưỡng tìm đến một người chỉ có thể cho táo, họ vĩnh viễn vẫn sẽ nghĩ về dứa."

Lại là một nhận xét của "Tiêu Chiến".

"Anh Tiêu, anh đã từng yêu ai chưa?" Cô gái nghe xong hơi sửng sốt, thật lâu mới thốt thành lời.

"Chà..." Dường anh như còn do dự, Vương Nhất Bác miễn cưỡng chống tay xuống giường, vặn to âm lượng.

Nhưng cuộc trò chuyện này cuối cùng không có câu trả lời, vì thời lượng của chương trình có hạn, họ phải cắt bớt đi để dành thời gian cho người tiếp theo.

Đêm đó Vương Nhất Bác không nghe hết chương trình radio, mà bất giác chìm vào giấc ngủ ngắn lúc nào chẳng hay, lịm đi trong tiếng trò chuyện của Tiêu Chiến với mọi người trên đài. Hắn mơ thấy mình đang phóng xe trên đường đua quen thuộc, bầu trời trong xanh, mặt đất phản chiếu ánh sáng chói mắt, trên đường đua khổng lồ không một bóng người, hắn nghe tiếng động cơ vọng về phía xa.

Vương Nhất Bác đã không lái motor trong một thời gian dài. Chứng mất ngủ trầm trọng đã tước đi nhiều sở thích thường nhật. Hắn trở nên sợ hãi tất cả những thứ nhanh và ồn ào, cũng ít ăn tối với bạn bè hơn.

Nhưng bây giờ trong giấc mơ ngắn ngủi ấy, hắn đứng từ xa nhìn ngắm chiếc motor yêu quý của mình, chiếc xe mà Vương Nhất Bác từng coi như báu vật, hắn cảm thấy con đường bỗng nhiên dài đến quái lạ, như thể phía trước phải trèo non vượt núi. Đột nhiên có tiếng xe máy nổ ầm ầm từ phía sau, đứng giữa đường hắn giật nảy mình, trong tiềm thức muốn né tránh nhưng thân thể lại không tài nào nhúc nhích.

Cảm giác lo lắng truyền đến đại não, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng động cơ xe máy càng lúc càng gần, nó đang xé gió lao về phía hắn, tiếng tăng tốc và rít ga điên cuồng ào đến như một cơn lốc.

Cuối cùng Vương Nhất Bác tỉnh lại, quần áo đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, trong phòng vẫn bật đèn, âm thanh phát ra từ đài truyền thanh đã tắt ngúm, chỉ còn tiếng chính hắn thở hổn hển. Vương Nhất Bác khẽ ngước mắt lên, hắn nhìn thấy cuốn album tranh đang trơ chọi trên bàn, Tiêu Chiến đã vẽ tất cả những giấc mơ kỳ lạ sau mỗi lần thôi miên.

Ánh mặt trời bắt đầu chiếu qua cửa sổ, lại thêm một đêm mệt mỏi đi qua.

Đây là tháng thứ 8 mất ngủ, Vương Nhất Bác cảm thấy mình gần như mất kiểm soát.