Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

Chương 12



Bùi Diệu nhìn thấy lớp da trắng nõn nà bên trong cổ áo, yết hầu hắn động nhẹ, ánh mắt như phát sáng: “Chỉ là kế tạm thời! Thiệt thòi cho nàng rồi.”

Bùi Diệu tuy miệng nói khách khí, nhưng hành động có chút trái ngược, hắn đột nhiên bước tới.

Đợi hắn dừng lại, ta cúi đầu xuống nhìn vệt đốm đỏ, đỏ như máu.

Ta hỏi hắn, như vậy được rồi chứ.

Hắn nghiêm túc nhìn ta, trầm ngâm một lúc, lắc đầu.

Ta ngẫm một lúc, làm xù tóc lên, làm ra một bộ dạng thật thê thảm, hỏi hắn: “Thế này thì sao?”

Hắn vẫn cứ lắc đầu, không nói lời nào, nhưng lại ôm lấy cổ ta, hôn mãnh liệt.

Đợi đến lúc buông ra, cơ thể ta mềm nhũn trong vòng tay hắn, đến cả ngón tay cũng không còn chút sức lực, chỉ có thể hở hổn hển khó khăn, miệng tê dại, cứ cảm thấy như bị sưng tấy cả lên.

Hắn buông ta ra, vội vàng chạy tới cửa lều, xé toạc tấm vải, gió lạnh thổi vào từng cơn.

Ta do dự một lúc, cuối cùng ấp úng hỏi: “Chàng và ta vốn là phu thê, màn kịch này…cớ sao phải diễn?”

Bùi Diệu nghe xong đơ cứng cả người, vội nắm lại tấm rèm, cau mày rít lên thành tiếng, đôi tay thoăn thoát buộc chặt tấm màn, một lúc sau mới nói: “Đây chưa phải là lúc.”

Đêm động phòng hắn không tới thì đã đành, đến cả bây giờ cũng thế, vậy tới bao giờ mới gọi là lúc hả?

Ta giữ chặt lấy vạt áo, chạy đến một góc, nhắm mắt lại bình tâm, cũng chẳng màn nói chuyện với hắn.

Tuy nói là không để tâm đến hắn, nhưng hắn cứ bước đến gần ta, im lặng một lúc, sau đó níu lấy tay áo ta: “Khuê danh của nàng là Hiểu Châu đúng chứ?”

Ta ừm một tiếng, nhưng vẫn còn nhắm mắt không muốn nếm xỉa hắn.

“Vậy có huý danh(*) không?”

(*)Tên húy hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ.

Ta bèn hỏi: “Sao chàng lại hỏi ta vấn đề này?”

Bùi Diệu tỏ ra ngạc nhiên: “Nàng không tiện nói à?”

Ta nhíu mày lại không thèm nhìn hắn: “Huý danh của ta là Trệ Nhi.”

Bỏ đi, hắn cười cũng được, cái tên này nhắc đi nhắc lại khác gì tên con heo đâu chứ.

Phụ thân, phụ mẫu ta lúc đầu thấy ta sinh non, sợ sẽ khó nuôi dưỡng, nên lấy cái tiện danh (tên xấu) này, đến cả đại danh sau này cũng gọi là “Tiểu Trư”, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bị chọc quê cả.

“Vậy nàng lấy tên giả để ra ngoài sao?”

Thật kì lạ Bùi Diệu không hề cười ta mà còn tiếp tục hỏi.

Ta lặng lẽ xoay mặt sang nhìn hắn, sau đó vội vã ngoảnh về: “Mộ Dung Châu.”

Tổ tiên có vỗn có huyết thống với tộc người Tiên Ty, cho nên dù có nói cái họ giả là Mộ Dung, cũng không đến hoàn toàn là giả.

Bùi Diệu bật cười: “Nàng được phụ thân nuôi khéo đến tròn trĩnh như ngọc, gọi là Châu Nhi là quá hợp rồi, sau này ra ngoài ta sẽ gọi nàng là Châu Nhi vậy.”

Thân tròn như ngọc?

Hắn nói ta mập sao?

Ta mập chỗ nào?

Ta tức giận đứng bật dậy, chỉ muốn kiếm thứ gì đó ném vào mặt hắn cho hả dạ, nhưng bên ngoài bỗng vang lên tiếng động.

Chính là nhóm người Cao Ly ban nãy.