Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

Chương 14



Bùi Diệu đứng trơ ra, sau đó lại cười: “Lời này không thể nói bừa, công chúa tới đây để gả cho Kha Hãn, ta chẳng qua chỉ là nghênh tiếp theo lệ mà thôi.”

Tên người Cao Ly cười lớn: “Cha truyền con nối, Kha Hãn…năm nay cũng đã sắp sáu mươi rồi đúng chứ?”

Bùi Diệu bất ngờ rút ra con dao nhỏ mang bên eo: “Ngươi nghĩ bản thân là thứ gì mà dám đứng đây nói lời trù ẻo Kha Hãn?.”

Vài người trong số bọn Cao Ly say khướt lúc nãy tỉnh dậy, chỉa mũi dao về phía Bùi Diệu.

Tên Cao Ly đứng đầu có chiếc lông vũ dài nhất, sáng nhất lướt qua mũi dao của Bùi Diệu, nhẹ nhàng đẩy mũi dao Bùi Diệu ra, sắc mặt không chút thay đổi. Sau đó hắn cười híp mắt, nói: “Hạ Duyên, ngươi cam lòng sao?”

Bùi Diệu nhíu mày.

Hai người đối mắt nhìn nhau, Bùi Diệu dần dần bỏ đao xuống, mấy kẻ xung quanh thấy thế cũng dần hạ đao.

Sau đó hai người bọn họ câu vai nhau rồi rời đi, còn ta được hai tên lính canh ăn mặc như người Đột Quyết dẫn về lều của Bùi Diệu.

Sau khi ta vào trong lều, nhân cơ hội bọn người xung quanh không chú ý, ta liền trộm ra ngoài, chạy đến vùng rìa biên giới ngoài doanh, tận mắt nhìn thấy thành quách ở nơi tít đằng xa.

Nơi đó có vẻ không lớn lắm, nhưng tường thành lại rất cao, bên ngoài thành xếp lớp lớp những túp lều rách nát của dân tị nạn.

Ta đang tập trung ghi nhớ lại khung cảnh tường thành, bỗng từ đằng sau vang đến âm thanh giận dữ của bọn lính canh, bọn chúng vồ tới định bắt ta. Ta chỉ biết co chân chạy, bọn chúng cứ bám theo sau không chịu tha, chẳng khác nào trò mèo vờn chuột.

Ta lạng lách chạy quanh doanh trại cũng gần cả một vòng, đứt hơi kiệt sức. Đến lúc sắp chạy không nổi nữa thì bỗng và vào một lồng ngực rắn chắc, ngẩng mặt lên nhìn đã thấy Bùi Diệu trước mặt. Hắn xoa đầu ta, giọng nói khiến ta lạnh buốt cả người: “Muốn chạy đi đâu vậy, Châu Nhi của ta?”

Ta tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ, nhưng không ngờ hắn bất ngờ nhấc bổng ta lên, vác ta chạy đi.

Hắn vào trong lều thả ta xuống, ta cứ làm theo cách cũ rên lên thật thê thảm.

Nhưng không ngờ ta vừa rên lớn, mặt Bùi Diệu đã trở nên méo mó, một lúc sau hắn không nhịn được mà cười, thì thầm vào tai ta: “Châu Nhi à, có phải nàng rên có hơi sớm không, thời gian để cởi đồ còn không đủ nữa là.”

Ta nghe thế cũng bèn ngậm mồm lại, cả mặt đỏ bừng.

Sau một hồi, hắn thả ta ra, hỏi: “Nàng đã ghi nhớ hết cảnh vật xung quanh rồi chứ?”

Ta khẽ gật đầu, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, ta lấy ra một tờ giấy, dùng than để phác hoạ lại doanh trại từ phương hướng đến kho lương, trạm gác, bố trí quân sự mà ta đã nhìn thấy.

Bùi Diệu tỏ ra kinh ngạc, sau đó giơ ngón tay cái lên, thở hổn hểnh rồi hét lớn: “Châu Nhi của ta tuyệt lắm!”

Ta tức quá liền đấm hắn một cái, một cào hai cấu, hai người chúng ta náo loạn một lúc, mặt mũi lem luốc cùng chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ, Bùi Diệu nói với ta, ban ngày hắn cùng với tên thủ lĩnh của tộc người Cao Ly cũng là cháu trai của trọng thần Cao Ly Uyên Cái Tô Văn – Uyên Nam Đôn bàn bạc mưu kế, hắn ta có mưu đồ đoạt vị, còn Bùi Diệu lại tỏ ra một dạ hai lòng đối với Kha Hãn. Cho nên hai người bọn họ lập mưu khởi binh, “A Sử Na Hạ Duyên” trước sẽ phái binh đi giúp Uyên Nam Đôn giành lấy Bình Nhưỡng, sau đó lại lần nữa xuất binh diệt trừ Kha Hãn.

Kế hoạch tiếp theo của hai người bọn họ là nhân lúc vào Bình Nhưỡng mượn lý do nghênh đón công chúa thừa cơ hành sự.

Trong đêm tối ta cứ cảm thấy có kẻ đột nhập vào lều, nhưng khi mở mắt ra nhìn lại chẳng thấy ai, Bùi Diệu giác quan nhạy bén, dường như hắn biết rõ kẻ đó là ai. Hắn gọi tên Tam Bính, đối phương vội vàng đáp lại, ta cuối cùng cũng được nhìn thấy hàm răng trắng hình bán nguyệt ngày đó.

Phải nói răng hàm răng này của Tam Bính quả thật trắng vô cùng.

Bùi Diệu ghé vào tai hắn phân phó mệnh lệnh đem toàn bộ tranh trên xe đều phải bí mật mang về.

Sáng hôm sau, quả nhiên toàn bộ đều được mang về không sót một bức, ta thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày liên tiếp ta và Bùi Diệu cứ diễn mãi một vở kịch lúc ngọt ngào lúc phản nghịch, cả doanh trại ai cũng nhìn bọn ta chơi trò vờn nhau với ánh mắt tràn đầy thích thú.

Duy chỉ Uyên Nam Đôn là kẻ khác biệt hoàn toàn.

Tên này dường như cảm thấy nét diễn của ta rất thật, còn tặng ta một viên kim châu, khuyên ta nhân lúc “A Sử Na Hạ Duyên” tiến vào Bình Nhưỡng hãy chạy lấy thoát thân.