Bó Hoa Của Narcissus

Chương 22



Bóng đêm nặng nề nhường chỗ cho nhịp sống hối hả ồn ào, Narcissus bay nhanh vào cung điện, anh không tàng hình, vua Priam tựa hồ cảm giác anh đã tới nên ở hành lang kim bích huy hoàng chờ đợi.

“Con trai yêu quý, ta sớm biết ngươi sẽ đến.” Lão vui mừng khôn xiết: “Mười mấy năm rồi không gặp, chắc ngươi giải quyết hết khó khăn ngày nào rồi. Tái ngộ cùng ngươi tại hành lang nặng nề u tối này là món quà đáng quý đối với ta. Hôm qua ta đứng trên tường thành, vừa thoáng nhìn qua thì lập tức nhận ra ngươi, cái người làm mưa làm gió, con trai à, ngươi rất giống một vị chiến thần đã cứu mạng chúng ta.”

“Vào cung điện đi, ngày mai ta muốn mở bữa tiệc khoản đãi, hai tên anh em khác của ta chắc chắn còn nhớ rõ ngươi, hồi đó ngươi đáng yêu, đơn thuần biết bao.”

Narcissus lui về sau một bước, “Đức vua tôn kính, vì kính yêu lão giả ngài nên ta phải thông báo tới ngài, nếu muốn giành được thắng lợi trong trận chiến nhất định cần khẩn xin Thần Phụ vĩ đại, tức là khiến đấng Zeus tối cao động lòng thương xót.”

“Thần tại vị trên bầu trời, đâu quan tâm người phàm chúng ta chết hay sống.” Lão lẩm bẩm, tựa hồ cảm thấy chẳng ổn lắm nên lập tức chữa lại, “Ôi tha thứ cho cái lão già này nói năng hồ đồ lung tung, ta không cố ý trách móc hay thiếu tôn trọng với thần linh.”

“Nhưng thần đã nghe thấu tiếng lòng của ngươi.” Một giọng nói hờ hững mà tà ác đột nhiên xuất hiện bên tai. Âm thanh ẩm ướt hệt như gió biển mặn chát.

Kế tiếp, Narcissus trông thấy người đàn ông với tóc màu vàng kim cùng đôi con ngươi ánh lên sắc loé, ngũ quan tượng tạc, khuôn mặt lãng tử điểm chút tà mị.

Hắn dựa vào cột đá trên hành lang dài, tư thế lười biếng mang theo vẻ ngạo mạn bất cần, mở miệng nói: “Vậy thì, không tôn trọng thần, nên phạt sao đây?”

Dứt câu, nhà vua đáng thương bị hắn đánh ngã trên mặt đất, thân hình lão run rẩy không thôi, khuôn mặt bi thương.

Narcissus hồi thần, lập tức chắn tường gió bảo vệ Priam.

“Thần Biển dù gì cũng là thần trấn giữ phương xa, vì cớ gì lại đối xử tàn nhẫn như thế với một lão giả trói gà không chặt?”

Poseidon đứng thẳng người, “Cừu con nhu nhược đang nghi ngờ cách làm của ta sao?”

“Không phải,” Narcissus tiến lên một bước, “Dù đức vua nhất thời lỡ miệng cũng đâu đến mức chọc ngài tức giận, đúng không? Đêm khuya tới đây, hẳn là ngài có chủ ý gì đi...” Anh chậm rãi tới gần Poseidon, “Nhân lúc đêm hôm mọi người ngủ say, nhân lúc chư thần nghỉ ngơi chốc lát, ngài từ đáy biển mà đến, lại còn...” Lời nói vẫn đang dang dở.

Anh phất tay áo rộng thùng thình, lão vua bị tường gió cuốn khỏi hành lang dài, chỉ trong chớp mắt đã mất tăm bóng dáng.

Narcissus thắp đèn, ánh lửa chập chờn chiếu sáng cả đại điện.

Rất nhanh sau đó, thị vệ cung điện bắt đầu hướng bên này xông tới.

Poseidon nheo mắt, “Thông minh đấy, có điều đừng hòng ai trốn thoát.” Điều này thành công gợi lên hứng thú, hắn đùa bỡn tên nhóc thông minh trước mặt.

Hắn niệm chú, trở tay đẩy.

Narcissus bị lực cực lớn cản lại, “Nghịch gió nghịch mưa với ta sao?” Poseidon cười tà, hắn bóp cổ Narcissus, “Sủng vật nhỏ nhà Hades dám rời núi hử?”

Narcissus cảm thấy khó thở, khuôn mặt tú mỹ hơi chút uỷ khuất, nhưng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười ngọt ngào làm Poseidon ánh mắt chợt loé.

Poseidon buông lỏng ngón tay để Narcissus có thể nói chuyện, giọng nói của anh tựa như tiếng đàn phong cầm trên núi cao, vừa trầm bổng lại réo rắt: “Thần Biển, đã nhiều năm rồi kể từ khi sự việc kia xảy ra, hiện giờ ngài nên sớm trở về thần vị, tại sao lại cố chấp tranh giành vũng nước đục ngầu này? Nghe ta lời ta, ngài sẽ không có bất luận tổn thất nào đâu.”

“Nói.” Poseidon buông anh ra, “Đừng hòng động đậy, nếu ngươi không muốn trải nghiệm nỗi sợ biển sâu.”

Narcissus chậm rãi nâng tay, ho khan hai tiếng, “Lặn lội đêm khuya tới đây, chắc ngài chẳng chỉ vì giết chết một phàm nhân chứ, ta cảm thấy khả năng này không xứng với vinh quang cùng uy nghiêm của ngài. Thần vĩ đại bao dung rộng lượng, và chính tay ngài - chủ nhân hải vực đã sáng lập nên thành trì này, việc ngắm nghía xem xét tác phẩm của mình là lẽ đương nhiên.”

Narcissus tuy rằng nói quá, thái độ lại tràn ngập tình cảm chân thành. Đôi môi non mềm như khe suối, tựa quả nho hồng hào dưới ánh trăng khuya quyến rũ người khác.

Poseidon cười như không cười: “Cái miệng nhỏ giỏi nói lời ngon tiếng ngọt quá đấy, nhưng với ta mà nói thì vô dụng.” Hắn khẽ nhúc nhích ngón tay, thổi gió thu tới.

Hắn gia cố thần chú, bức tường gió do Narcissus tạo đã bị đánh vỡ khiến anh kinh hãi, anh hiểu rõ hiện tại mình không phải đối thủ của hắn nên tư thế càng thêm thành kính.

Anh vươn cánh tay trắng nõn hướng về Poseidon, bày ra một tư thế khẩn cầu nhằm thể hiện sự trung thành: “Ta thật lòng yêu quý và cực kỳ sùng bái ngài, được nhìn thấy ngài tại đây quả thật vinh hạnh tột độ.”

Poseidon làm thủ thế, “Ngày xưa ngươi đã quen thói dối trá nịnh hót, bây giờ xem ra càng xảo quyệt hơn, phải chăng lúc trước ta không nên trả ngựa cho ngươi. Có điều…” Hắn kiêu ngạo, “Ngươi nên biết ơn gương mặt đã cứu ngươi vô số lần này đi.” Hắn vươn tay vuốt ve đôi mắt anh.

Narcissus duy trì trạng thái yếu đuối nhất, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm hắn, bên trong đều là ảnh ngược phản chiếu từ Poseidon.

Poseidon chậm rãi dán sát, sắc đẹp cùng mị sắc thay phiên nhau công kích, hắn có chút chờ mong… Bầu không khí lãng mạn nhanh chóng bị phá vỡ ngay khi Poseidon cảm thấy sau cổ tê rần.

Mũi tên thứ hai của Paris đã bắn tới.

“Con người vô sỉ.” Poseidon rống lên giận dữ, hắn ra lệnh cho thuỷ triều lan tràn toàn bộ cung điện.

Narcissus rủa thầm, Paris căn bản chẳng hề e ngại, danh hiệu thần tiễn thủ cũng không phải nói chơi, mưa tên bay mịt mù.

Hector cấp tốc đuổi tới, nhờ hắn mà Narcissus tranh thủ thời gian, lập tức triệu tập Aphrodite cùng Ares.

Bọn họ chiến đấu kịch liệt, một góc cung điện Troy bị hủy hoại nghiêm trọng. Apollo khoan thai tới muộn giúp một tay cộng thêm việc Paris vẫn luôn ở phía sau bắn trộm phá bĩnh, cuối cùng là Poseidon thất bại rời đi, tuy nhiên điều đó chứng tỏ bọn họ hoàn toàn đắc tội với Poseidon.

Poseidon tức không để đâu cho hết, ở Thần Điện Olympus, hắn công khai gia nhập liên minh của Hera, với mục tiêu trợ giúp người Hy Lạp san bằng Troy.

Hắn nói: “Tôn nghiêm của một vị thần bắt buộc ta phải lựa chọn như thế, lúc trước ta hạ phàm trợ giúp người Troy xây dựng thành trì kiên cố, sau đó thì sao, bọn họ vơ hết vinh dự lên Apollo, toàn bộ thành trì chẳng hề có một mống thần miếu nào thờ phụng ta; đêm qua ta vốn định tham quan miếu thờ do chính tay ta dựng bên trong cung điện, lại bị một đám rác rưởi vô nhân tính đùa bỡn. Bọn họ dùng thủ đoạn đả thương ta, thù này ta tuyệt đối sẽ không tha thứ.”

Hera mừng húm vì đã lôi kéo được một đồng minh hùng mạnh, lập tức bảo Athena nói bước tiếp theo trong kế hoạch: Phải tấn công Troy một cách quyết liệt áp đảo, ép bọn họ đầu hàng càng nhanh càng tốt, đồng thời đưa Helen về cố quốc.

Trông thấy Narcissus trốn ở góc phòng, Poseidon lườm nguýt, “Nhóc chết tiệt này còn kết bè kết phái với đám ngu xuẩn kia rồi hùa nhau trêu đùa ta. Narcissus, ngươi có gì muốn biện hộ không?”

Narcissus run bần bật, giống như quá sợ hãi. Athena cùng Aphrodite không nỡ trơ mắt, hai miệng một lời nói: “Narcissus rất nhát gan, ngươi đừng hù doạ gã.”

Poseidon không muốn lãng phí thời gian dông dài với hai nữ thần, chỉ lạnh lùng nói: “Có lẽ cần giáo huấn nho nhỏ mới có thể khiến ngươi nhớ mãi.” Sau đó hắn cấm ngôn Narcissus, “Ba ngày này cứ nếm trải tư vị làm người câm đi.”

Sự trừng phạt của Poseidon đối với Troy ập xuống vào ba ngày sau.

Hắn chặn hết thảy ống dẫn nước tại Troy, khu vực người Hy Lạp đóng quân bắt đầu lan tràn và mở rộng, trải dài từ ven biển tới thành trì, coi như biến Troy thành thuỷ thành.

Dân cư trong thành ảo não không thôi, lương thực trong nhà bị ngập ướt hết, chỉ có thể ẩn náu ở những chỗ cao. Người Hy Lạp lợi dụng thời cơ lái thuyền chiến lấn chiếm lãnh thổ Troy, bọn họ lướt qua dân Troy như đàn cá quẫy nước, đồng thời gào to: “Nếu tường thành ngập lụt, bọn ta sẽ như cá biển mà xông thẳng vào toà cung điện của các ngươi, đón Helen và các cô gái xinh đẹp nhất rồi cùng nhau trở về quê nhà xa xôi.”

“Hỡi người Troy túng quẫn kia, rất nhanh thôi các ngươi sẽ cảm nhận được sự phẫn nộ cùng lòng nhân từ của thần linh. Mau mở cổng thành, nghênh đón bọn ta!”

Nước biển đã nuốt chửng lưng chừng tường thành, binh lính Troy vô cùng sốt ruột lo lắng.

Apollo cực kỳ bất mãn, để phản pháo lại Poseidon, y gieo rắc bệnh dịch cho đoàn quân Hy Lạp. Binh lính Hy Lạp nườm nượp trúng chiêu rồi bị mầm bệnh ăn mòn, bệnh dịch lây lan nhanh chóng khắp nơi, còn thần tốc hơn so với nước biển do Poseidon rót vào, đám người đầu tiên gánh chịu tai ương lần này chính là những binh lính dũng cảm trên chiến thuyền, bọn họ thoi thóp hơi tàn và không thể quay về doanh địa được nữa.

Người Hy Lạp ai nấy đều ra sức cầu nguyện, dâng hiến tế phẩm phong phú như dê và bò, hy vọng thảm hoạ dịch bệnh sớm tan đi.

Agamemnon nôn nóng đi tới đi lui: “Là vị thần nào ngứa mắt chúng ta đây?”

Zeus quan sát hết thảy, hờ hững không đáp.