Bỏ Mặc

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Tự dưng Trần Ngang lại nghĩ tới tiếng rên rỉ của Từ Hành trong phòng vệ sinh kia, trong lòng khô nóng,...

***

Hành vi của Cố Văn Nguyên trong toilet khiến một xíu hứng thú của Từ Hành tan thành mây khói. Đợi đến khi tổng diễn tập kết thúc, Cố Văn Nguyên lại muốn hẹn một nháy với Từ Hành, Từ Hành vội vàng nói mình có việc gấp, bỏ của chạy lấy người.

Từ Hành về đến nhà trùm chăn ngủ một cả buổi chiều, ngủ thẳng đến khi trời tối rồi mới bị cảm giác đói bụng đánh thức, còn ngái ngủ mà lê đôi dép lào lẹt xẹt, lết ra khỏi cửa đi ăn cơm.

Từ Hành mua phòng ở là mua lại của người ta, hơi cũ, nhưng trên đoạn đường rất tốt, bên trong là khu cán bộ về hưu náo nhiệt, dọc theo đường đi đều cư dân tản bộ sau giờ cơm chiều, các cụ quây quần dưới gốc đa già, phẩy quạt cói chơi cờ.

Hai bên đường đều là nhà lầu kiểu cũ, quán ăn nhỏ san sát nhau, cũng không thiếu tiệm trà sữa cửa hàng đồ ngọt, người xếp hàng không ít chút nào.

Từ Hành tùy ý chọn một cửa tiệm cơm rang thường ăn, túm bừa đầu tóc lộn xộn lên, vừa chơi điện thoại di động vừa ăn, ăn đến bụng tròn vo, ợ một tiếng no nê, gói mấy cái bánh ngọt Bát Tử (*) mang về ăn khuya, túi nhựa móc ở ngón út vung lên vẩy xuống.

Phía trước chỗ ngoặt yên tĩnh có hai người đàn ông đứng đối diện, to tiếng xô đẩy, hình như là cãi nhau, Từ Hành vội tránh khỏi, chỉ lo hai người đánh nhau đả thương cả người vô tội.

"Tôi nói rồi chúng ta đã kết thúc."

Một trong hai người có thanh âm lạnh lùng, Từ Hành bước chân dừng lại, nháy mắt liếc qua, phát hiện thế mà lại là Trần Ngang!

Hắn mặc quần áo ở nhà thoải mái, sợi bông tinh chất, tay áo ngắn, tóc tai không vuốt keo, mềm mại rủ xuống, một thân nhẹ nhàng khoan khoái cắm tay vào túi, mặt mũi thì không hề kiên nhẫn, thỉnh thoảng giơ tay lên nhìn đồng hồ.

Người đàn ông đối diện rõ ràng so với hắn kích động hơn nhiều: "Chris, anh cho em một cơ hội, em chỉ uống nhiều thôi, em yêu anh, em..."

Trần Ngang không nhanh không chậm mà ngắt lời hắn ta: "Lúc trước tôi đã nói, chúng ta là quan hệ 1 với 1, cậu muốn tìm người khác, chúng ta kết thúc."

Từ Hành trong lòng xoắn xuýt, cảm thấy mình đã nghe được tin tức vô cùng bát quái, chỉ muốn nhanh chân chạy đi, miễn cho bị Trần Ngang tóm được, mà cả con đường này, cũng chỉ có cậu đi tới, tự dưng quay đầu rời khỏi cũng quá rõ ràng.

Cậu không thể làm gì khác hơn là vội vã quẹo vào ngõ hẻm bên cạnh, ép cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, chờ hai người kia cãi nhau xong.

Người đàn ông đối diện với Trần Ngang rõ ràng càng ngày càng kích động: "Em không cố ý! Chúng ta yêu nhau sắp hai tháng, ngay cả tên thật của anh là gì em cũng không biết, không biết anh làm công việc gì, một chút cảm giác an toàn em cũng không có, anh..."

Trần Ngang lại một lần nữa ngắt lời hắn ta, lần này rõ ràng đã có chút tức giận: "Chúng ta chỉ là quan hệ bạn giường, không có yêu nhau, cậu còn dây dưa nữa tôi sẽ báo cảnh sát."

Người kia lại nói mấy câu gì đó, cuối cùng vẫn là bỏ đi.

Từ Hành đứng tại chỗ yên lặng đếm một phút, nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh, thở ra một hơi, vội vàng đi ra ngoài, trước mặt lại đụng phải một "bức tường" người, chợt ngửi thấy được một hương nước hoa Cologne nam tính.

"Nghe xong rồi?" Trần Ngang âm thanh nhàn nhạt, lại mang một tia hứng thú dạt dào khó phát hiện, như người săn đuổi đợi con mồi tìm tới cửa, dù bận vẫn ung dung.

Từ Hành không ngờ hắn vẫn còn ở đây, ngẩn người một chút, lập tức nói rằng: "Tôi không nghe thấy gì hết!"

Cậu chỉ thiếu điều giơ ba ngón tay lên trời thề, chỉ lo dính líu rắc rối cùng tên Trần Ngang thoạt nhìn là nhân vật khó chơi này.

Trần Ngang nhìn chằm chằm Từ Hành, tiến về phía trước đi hai bước: "Nếu cậu dám nói lung tung..."Từ Hành lui về phía sau hai bước, kề sát lên tường, lắp ba lắp bắp: "Không... Không nghe thấy gì nha..."

Từ Hành lúc ra ngoài mặc một cái T-shirt oversize cũ, bởi vì mặc thời gian dài, cổ áo bị dãn rộng, lộ ra một chút vai, hõm vai hơi lõm xuống, dấu hôn Cố Văn Nguyên ịn lên đã biến mất rồi, chỉ chừa lại một mảnh trắng nõn.

Trần Ngang chọc chọc vào hõm vai của cậu, nói rằng: "Tôi sẽ nói chuyện cậu cùng Cố Văn Nguyên làm loạn trong toilet cho mọi người, sau đó nói là cậu..."

Cái gì làm loạn hả, rõ ràng chưa làm!

Cũng không phải Từ Hành muốn nghe trộm, thỏ bị ép cũng biết cắn người, cậu hắng giọng đáp trả: "Anh! Công ty các anh không biết anh thích đàn ông ha, anh dám nói lung tung, tôi, tôi..."

Trần Ngang hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm, cậu "Tôi" nửa ngày cũng không nói ra được lời gì hung ác, vội vàng đẩy Trần Ngang ra muốn chuồn, ai biết Trần Ngang nhẹ nhàng đẩy cậu trở lại, nhấn trên tường, trong hẻm nhỏ tối tăm chật hẹp không một bóng người, Từ Hành còn tưởng rằng hắn muốn giết người diệt khẩu, sợ đến nỗi túi bánh ngọt Bát Tử cũng rớt xuống.

Trần Ngang khí lực lớn, cả người lớn hơn một vòng so với Từ Hành, khuỷu tay đè ngang trên xương quai xanh của cậu, ép tới độ cậu không nhúc nhích được.

"Tôi cứ nói lung tung đấy, cậu định như thế nào đây..."

Từ Hành trốn tránh nhưng không thoát được, nghiêng đầu tránh né ánh mắt thẳng tắp của Trần Ngang, trên cổ hình xăm cá voi lộ ra một chút, đuôi cá màu đen lam vừa vặn hoạ bên dưới dái tai, da dẻ trắng đến hoảng người.

Bị đàn áp một hồi, Từ Hành không thể làm gì khác hơn là mềm xuống, nói rằng: "Anh trước tiên thả tôi ra đã, tôi bảo đảm tôi không nói linh tinh, thật sự không nói. Thề!"

Từ Hành bày ra thái độ khiêm nhường cực kì, đuôi mắt cong cong rủ xuống, từ góc độ của Trần Ngang nhìn đến là tội nghiệp.

Tự dưng Trần Ngang lại nghĩ tới tiếng rên rỉ của Từ Hành trong phòng vệ sinh kia, trong lòng khô nóng, hắn nuốt ngụm nước bọt, hầu kết trên dưới giật giật, ép âm thanh xuống cực thấp, khàn khàn.

"Cậu "làm" cùng Cố Văn Nguyên rồi?"

Hết chương 2.

_______

(*) Bánh ngọt Bát Tử là món tráng miệng nổi tiếng vùng Quảng Đông