Bỏ Mặc

Chương 38



Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Không có Từ Hành, thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.

***

Từ Hành vẫn luôn cho rằng mình là một người rất kiên cường, sự thực cũng là thế. Trước đây cậu rất ít khi rơi nước mắt, nhưng không biết tại sao, từ sau khi gặp Trần Ngang, số lần khóc còn nhiều hơn hết thảy quá khứ cộng lại.

Cậu dùng một phương thức có thể nói là quyết tuyệt, loại Trần Ngang ra khỏi cuộc sống của mình.

Tự cho rằng mọi thứ trở về như lúc trước.

Tết Nguyên đán, Từ Hành được mời đến nhà Trương Đình. Vợ chồng Trương Đình đều là người tốt, mời cậu ở lại chơi mấy ngày. Bé gái nhà họ còn quấn lấy Từ Hành để cậu tết bím tóc xinh xẻo cho bé, ôm bắp đùi cậu tha thiết muốn cậu ở nhà bé chơi. Nhưng Từ Hành uyển chuyển từ chối.

Khi Trương Đình tiễn Từ Hành ra cửa, còn nhét cho cậu một tấm thẻ ngân hàng.

Đánh chết Từ Hành cũng không nhận.

Trương Đình: "Tiền ở trong không nhiều, đề phòng bất cứ tình huống nào. Em cầm đi, không tiêu đến cũng được, chờ khi em quay về, trả lại cho chị."

Lúc này Từ Hành mới dám nhận, cúi đầu nhìn mũi giày, thực lòng thực dạ mà nói: "Chị, cảm ơn chị."

Trương Đình thật lòng coi cậu như em trai, ấn thang máy cho cậu, nói: "Chị lựa chọn được một nơi khá tốt, ở khu rất náo nhiệt, tầng 15, vừa đủ làm studio. Em học hành cố gắng, trở về có thể đến giúp chị."

Thang máy đến, Từ Hành ôm Trương Đình một cái thật chặt, rồi đi về nhà.

Dạo gần đây tuyết cứ rơi đứt quãng. Lúc Từ Hành đi ra vừa hay tuyết ngừng, một tầng tuyết mỏng bao trùm mặt đất, lúc dẫm lên còn nghe lạo xạo.

Trên đường gần như không có ai, mọi người đều ở nhà ăn tết, thỉnh thoảng mới có mấy đứa nhỏ mặc quần áo mới chạy tới chạy lui trên đường, đốt mấy quả pháo tép, nho nhỏ, ném xuống đất nổ cái "Đùng". Khiến mấy cái xe ven đường giật mình bấm còi loạn xạ. Trẻ con liền cười ầm ĩ chạy đi mất.

Từ Hành vẫn quấn khăn quàng cổ màu đỏ, đi bộ về nhà. Cậu đứng ngốc một lát dưới lầu nhà mình, nghe thấy tiếng còi ô tô, không biết gần khuya rồi ai còn lái xe ra ngoài, ngẩng lên chỉ nhìn thấy đuôi xe lướt qua.

Từ Hành hơi ngẩn ngơ mở cửa lên nhà. Khoảng thời gian gần đây, cậu đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị thanh lý bớt. Trong nhà bừa bộn khủng khiếp, cái va li to đang mở nắp để tơ hơ giữa phòng khách.

Cậu lười bật đèn, đóng cửa lại sau đó mò mẫm trong bóng tối vào phòng ngủ. Trong tối mịt đạp phải thứ gì đó, suýt thì ngã sấp xuống, tay cậu vội vịn vào tủ TV, đụng vào một vật, âm thanh loang choang loảng xoảng vang lên.

Từ Hành hoảng hốt, nhào người ra túm lấy, kịp đỡ đoá tú cầu thuỷ tinh suýt rơi xuống, vội vã đi mở đèn,

May mà, đoá hoa thuỷ tinh – vĩnh viễn không khô héo nhưng mong manh dễ vỡ - vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu. Dưới ánh đèn, mỗi cánh hoa lấp lánh ánh sáng, như giấu rất nhiều sao trời hái xuống bên trong.

Từ Hành nhìn chằm chằm đoá hoa hồi lâu, khịt khịt mũi. Cậu tìm một cái hộp vừa vặn, lại lấy thêm một cái áo lông phai màu đã cũ, rạch ra lấy bông trong áo, đệm lót vào hộp. Rồi cẩn thận đặt đoá hoa thuỷ tinh vào, nhét bông kín kẽ tránh va đập mạnh. Đóng nắp hộp lại, thả vào va li.

Cậu mở điện thoại ra nhìn, nhiệt độ Tokyo không chênh lệch lắm so với nơi đây, cũng đang có tuyết.

***

Năm mới này Trần Ngang trải qua rất mệt mỏi.

Bữa cơm tất niên hôm nay, Hạ Uyển chủ trì mời cả Lục Y Nhiên tới, như thể trả đũa vụ hôm sinh nhật Trần Ngang không có ở nhà, gọi điện không thèm nghe.

Bầu không khí trên bàn cơm so với dĩ vãng tệ hơn nhiều lắm. Chu Thành An và Trần Tịnh không nói một lời nào với nhau, ngay cả ánh mắt cũng không giao lưu.

Trong quá trình ăn cơm, Chu Thành An không cẩn thận đánh rơi một chiếc đũa xuống đất, rơi vào cạnh chân Trần Tịnh.

Trần Tịnh không thèm nhấc mí mắt, thậm chí khi Chu Thành An nói "Nâng chân lên" cũng không hề nhúc nhích.

Trần Ngang đã chán nản đến nụ cười ứng phó cũng không nặn ra được. Lục Y Nhiên thức thời không nói gì. Trần Chính Đức xưa giờ ăn không nói ngủ không nói, trên bàn cơm chỉ có một mình Hạ Uyển liên miên cằn nhằn, cái gì mà gần đây thời tiết lạnh căm, gì mà hoa cỏ trong vườn nhà héo rũ, còn có các đề tài không đầu không cuối. Dùng một cách thức thản nhiên như không, duy trì vẻ ngoài hoà bình.

Mà cái sự "hoà bình" này chỉ duy trì đến khi ăn cơm xong được một tiếng.

Chu Thành An bị Trần Tịnh lạnh lùng cho ăn quả đắng mấy lần, bèn quay sang tìm cảm giác thành công ở cậu em vợ xưa giờ luôn kính cẩn lễ phép. Y vênh mặt hất hàm sai khiến Trần Ngang đưa điều khiển TV cho mình. Trần Ngang chỉ coi như y đang đánh rắm, không hề đáp lại.

Chu Thành An cảm thấy mất mặt vô cùng, lời trong lời ngoài ám chỉ trào phúng Trần Ngang có "bí mật người khác không biết".

Lục Y Nhiên bất an di chuyển trên ghế sô pha, nỗ lực lái sang chuyện khác.

Ngay khi Trần Tịnh định mở miệng cắt ngang, Trần Ngang trực tiếp đứng lên nắm lấy cổ áo Chu Thành An, đấm một quyền khiến y ngã lăn ra sàn nhà.

Loảng xoảng một tiếng, lọ hoa lớn cắm hoa đào bị hất vỡ.

Khi mọi người đang sững sờ không kịp phản ứng, Trần Ngang nhấc Chu Thành An đang choáng váng từ dưới sàn nhà lên, từng đấm từng đấm nện xuống.

Hạ Uyển lớn tiếng hét: "Dừng tay! Trần Ngang! Dừng tay ___"

Trần Tịnh làm bộ can ngăn, cơ mà lại đạp thêm một cước lên ngón tay Chu Thành An. Tuy cô chỉ mang dép bông đi trong nhà, nhưng vẫn khiến Chu Thành An đau đớn đến thét to một tiếng.

Trần Chính Đức nổi giận lôi đình, lớn tiếng quát ngừng.

Trần Ngang trực tiếp quay người ra cửa, đạp lên hoa đào vương vãi trên sàn, cánh hoa dính cả vào dép, không lấy áo khoác đang treo trên giá, "ầm" một tiếng sập cửa bỏ đi.

Bên ngoài gió lạnh xông tới khiến hắn rùng mình, gân xanh trên trán kích động nhảy lên thình thịch.

Trần Ngang ngồi trên xe hồi lâu mới thấy ấm trở lại. Đánh vô-lăng ra đường chỉ thấy lác đác mấy chiếc xe.

Không có Từ Hành, thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Như một bàn đồ ăn hoa mỹ tinh xảo, nhìn thì nóng hổi màu sắc hấp dẫn, chỉ có người ăn – Trần Ngang – mới biết nó tẻ nhạt vô vị đến nhường nào, giống như không có muối.

Hắn đỗ xe cách toà nhà của Từ Hành không xa, chống khuỷu tay nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết đã nhìn đường phố vắng vẻ bao lâu, mới nhìn thấy Từ Hành đạp trên tuyết mỏng trở về. Cậu vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng ngẩn người ra, như đứa bé đi lạc đường.

Hắn kìm chế nhìn trong một thoáng, suy nghĩ trong lòng rất nhiều, sau đó lái xe đi. Từ trong gương chiếu hậu, hình như hắn thấy Từ Hành liếc mắt về phía xe hắn.

Khi nhàn rỗi, Trần Ngang thường nhìn quyển sổ tay Từ Hành tặng hắn đến ngẩn người.

Mỗi ngày trôi qua, hắn lại tích một dấu lên ô vuông trong tờ lịch.

Mỗi ngày như biến thành từng cái dấu tích.

Hắn cảm thấy mâu thuẫn chưa từng có, vừa hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút, lại vừa hi vọng thời gian qua nhanh, để nhìn xem rốt cuộc Từ Hành viết những gì cho hắn.

Hết chương 38.