Bỏ Mặc

Chương 6



Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Nghĩ đến cảnh Trần Ngang mặc một thân lễ phục thẳng tắp, tâm lý nhộn nhạo, đầy đầu đều là các thể loại mặc vest quỳ xuống,...

***

Nháo loạn một lúc, Từ Hành lập tức trở lại thái độ nghiêm túc với công việc của mình, nghiêm túc makeup cho Trần Ngang.

Nói là trang điểm, cũng không có bao nhiêu chỗ cần cậu phí sức. Trần Ngang có ngũ quan lập thể, đánh chút kem nền là sáng láng, vừa anh khí vừa mang theo khí chất nhã nhặn.

Từ Hành hâm mộ nhất là đôi mắt của hắn. Cậu thì có đôi mắt mí lót hơi rũ xuống, không cẩn thận liền hiện ra vẻ chưa tỉnh ngủ hoặc buồn bã.

Từ Hành chăm chỉ làm việc, Trần Ngang lại ở đó thất thần.

Từ Hàn đứng rất gần hắn, khẩu trang kéo xuống dưới cằm, khuôn mặt hiện ra chỉ lớn bằng bàn tay, vẻ mặt chăm chú đến nhíu cả mày. Đôi môi chắc là thoa ít son dưỡng, mọng nước và hồng hào, hơi hé mở, mơ hồ có thể nhìn thấy hàm răng trắng chỉnh tề và đầu lưỡi nho nhỏ.

Yết hầu Trần Ngang trượt trượt.

Từ Hành: "Nào nào, anh đừng chớp mắt, cẩn thận cọ trang điểm đâm vào mắt bây giờ."

Trần Ngang điều chỉnh lại tư thế ngồi.

Hắn chỉ cần trang điểm đơn giản, Từ Hành rất nhanh là làm xong. Trần Ngang còn chưa kịp nói gì đã bị vội vội vàng vàng gọi đi. Trên sân khấu, sau hậu trường đều bận rộn khí thế ngất trời. Lần này hắn được phân công sắp xếp tổ chức, chức vị của hắn cấp bậc không cao, có những việc nhỏ không nắm chắc, đành lạm quyền sai sử (*), bận rộn một hồi đến tận trưa.

*gốc là: Cầm lông gà làm lệnh tiễn, ý chỉ lạm quyền, vượt cấp chỉ đạo...

Từ Hành theo các chị em trong studio thu thập dọn dẹp một chút, bữa trưa liền gọi thức ăn ngoài.

"Oa oa! Tui muốn ăn bánh ngọt Bát Tử, nhân đậu đỏ, nhân dứa và đỗ xanh mỗi loại hai cái!"

Từ Hành kích động chỉ vào màn hình điện thoại di động líu ríu chọn món. Từ cái ngày mua bánh Bát Tử bị Trần Ngang đạp nát, cậu vẫn chưa có cơ hội đi ăn, nhớ thương chừng mấy ngày, cuối cùng cũng được ăn, vui vẻ đắc ý.

Kết quả là, khi Trần Ngang ôm hộp cơm tập thể cùng đồng nghiệp ngồi ở một bên ăn, thì Từ Hành vui vẻ mãn nguyện mà ăn bánh ngọt Bát Tử của cậu.

Cậu ăn đồ ăn theo kiểu khá đặc biệt, giống con mèo nhỏ trước tiên thè lưỡi liếm liếm, sau đó là há to miệng ăn một ngụm, quai hàm căng đến tròn vo, híp híp mắt, như ăn được món tuyệt thế mỹ vị gì không bằng.

Trần Ngang thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, trong một thoáng cảm thấy hộp cơm của mình nhạt thếch vô vị, chậm chạp mãi không ăn xong.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Trần Ngang vẫn ngồi đấy, những đồng nghiệp khác đều ăn nhanh cho xong rồi tranh thủ nghỉ trưa.

Từ Hành hút đầy một ngụm trà sữa trân châu, vừa nhấc đầu lên liền cùng Trần Ngang ánh mắt chạm nhau. Cậu lưỡng lự nhìn cái bánh còn lưu lại sau cùng, cái mà cậu thích ăn nhất - bánh Bát Tử nhân đậu đỏ, khách khí hỏi: "Anh muốn ăn hông?"

Mặc dù phần lớn mọi người đều đã đi nghỉ trưa, không ai ở đây quản bọn họ, mà Từ Hành thì vẫn cho rằng Trần Ngang sẽ phân rõ giới hạn với cậu, ai ngờ Trần Ngang thoải mái, không hề khách sáo đáp: "Có."

Từ Hành do do dự dự múc một thìa nhỏ cho hắn.

Vì lý do gia giáo, từ nhỏ Trần Ngang không ăn đồ ăn vặt không uống nước ngọt, sau khi lớn lên không chút hứng thú với loại bánh trái này, chỉ là đơn thuần là thích nhìn dáng dấp Từ Hành ăn uống, nhưng cảm thấy vị bánh ngon bất ngờ.

Bánh ngọt Bát Tử lành lạnh trơn mềm, bên trong bột bánh trong veo là đậu đỏ nấu nhuyễn ngọt lịm, nhai mấy lần nuốt xuống còn muốn ăn tiếp.

Từ Hành cuống quít nhét chỗ còn lại vào trong miệng, lúng búng nói: "Hết ồi nha. Không còn âu..."

Trần Ngang nhấc hộp cơm mình ăn dở lên, cúi đầu che giấu ý cười chợt lóe trên môi mình, đứng dậy muốn đi vứt rác.

"Ấy, Tiểu Hành, cậu quen biết hắn hả?"

Trần Ngang còn chưa đi khỏi, các chị em trong studio liền bu đến nhỏ giọng bát quái. Từ Hành hơi sốt sắng liếc nhìn Trần Ngang.

Trần Ngang cầm hộp cơm, căn bản không nhìn về nơi ấy, nhưng lỗ tai đã dựng lên.

Trần Ngang hoàn thành chương trình học trở về từ nước ngoài, thuận theo sắp xếp trong nhà vào biên chế. Hắn là song tính luyến, nhưng yêu chuộng đồng tính hơn, trước giờ tính hướng vẫn luôn giấu kín bưng. Lúc trước qua lại cùng bạn giường, cũng chỉ dùng tên tiếng Anh, không để lộ quá nhiều tin tức cá nhân, chính là vì sợ phiền phức tìm tới cửa.

Lần ấy quan hệ với Từ Hành cũng hơi ngoài ý muốn, một là Từ Hành hoàn toàn không nằm trong phạm vi xã hội của hắn, hai là vì quan hệ công việc.

"Không ạ, không quen biết, " Từ Hành đầy mặt vô tội, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Buổi chiều mấy giờ chúng ta bắt đầu?"

Trần Ngang đi nhanh ra ngoài, khẽ thở phào một hơi,đồng thời, tâm lý lại có chút không dễ chịu.

Đêm hội được cử hành thành công trọn vẹn. Từ Hành không ở trên thính phòng xem, cậu vùi mình vào ghế sô pha phòng hóa trang, vừa chơi điện thoại di động vừa nghe náo nhiệt.

Âm thanh chiêng trống vang trời, ca múa tưng bừng mừng cảnh thái bình. Cậu còn nghe thấy Trần Ngang lên đài lĩnh thưởng gì đó, còn phát biểu một đoạn cảm nghĩ ngắn ngủi, cảm ơn lãnh đạo cảm ơn đồng nghiệp, nói vẫn chưa đủ quyết tâm, hận không thể dùng sinh mạng để công tác.

Hắn được khen ngợi là một thanh niên nghiêm túc có năng lực biết phấn đấu. Còn cái người trần truồng cắn áo mưa ở nhà Từ Hành chắc không phải Trần Ngang hắn rồi...

Nghĩ tới đây, Từ Hành lại có chút ngứa ngáy trong lòng. Nghĩ đến cảnh Trần Ngang mặc một thân lễ phục thẳng tắp, tâm lý nhộn nhạo, đầy đầu đều là các thể loại mặc vest quỳ xuống, lắc lắc đầu có thể đổ ra mười lọ mực đen sì.

Mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, Trần Ngang người ta như thế, nếm qua là tốt rồi.

Toàn bộ buổi tối, bất cứ lúc nào Từ Hành cũng đợi lệnh sửa soạn lại lớp makeup. Bận rộn cả ngày, đến khi kết thúc, cẩn thận thu thập đồ dùng hóa trang, mang theo hòm đồ lon ton ra về.

Đi ra ngoài một đoạn, đến giao lộ vẫy chiếc xe taxi, mới ngồi vào chỗ phía sau, chưa kịp đóng cửa, có người cũng cùng chen vào.

Từ Hành trợn mắt lên, nói không ra lời.

Chú tài xế: "Đi không?"

Trần Ngang ngón tay trỏ luồn vào nút thắt ca-ra-vat, kéo xuống một cái, nới lỏng cổ áo, đáp: "Đi."

___________

Hết chương 6.