Bỏ Mặc

Chương 9



Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Trần Ngang? Là gay đi lừa con gái kết hôn ư?

***

Trần Ngang nói chuyện trời sinh không biết xấu hổ là gì, có thể là lúc thường phải làm ra vẻ lịch sự nhiều, thả lỏng một cái là trở nên không biết ngượng.

Từ Hành cuối cùng vẫn đành không tình không nguyện mang âu phục của Trần Ngang xuống lầu, vừa nghĩ tới trên y phục lung ta lung tung dịch thể là đỏ bừng mặt. Nhưng lại nghĩ, dù sao thì nhân viên tiệm giặt quần áo không biết mình, mất mặt cũng là Trần Ngang mất mặt, cuối cùng vẫn điềm nhiên như không đưa túi cho họ.

Nhưng cũng may, nhân viên tiệm giặt quần áo thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, vừa lễ phép vừa chu đáo, không hỏi nhiều một câu, cũng không lấy quần áo ra xem, hai tay nhận lấy túi rồi đi.

Từ Hành thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi trở về.

Mùa hè chỉ còn dư lại chút dư âm, ban ngày thì vẫn nóng như thế, đến buổi tối, gió lại mang theo cảm giác mát mẻ, thổi qua khiến lòng người sảng khoái.

Eo Từ Hành mỏi nhừ, nhà lầu kiểu cũ không có thang máy, cậu bước từng bậc từng bậc đi lên. Cửa nhà không đóng hẳn, để lại một cái khe, ánh đèn mờ nhạt tràn ra, trên đất vẽ bóng mờ, còn có âm thanh TV vọng lại.

Từ Hành ở một mình sáu, bảy năm rồi, lần đầu tiên có cái cảm giác này

—— Là... Trong nhà có hơi người...

Cậu thở dài đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tên Trần Ngang lại cuồng lộ thể, một bộ dáng phơi "trym" thảnh thơi, dựa vào ghế sô pha đung đưa chân. Trần Ngang cận thị nhẹ, híp híp mắt lại, vừa uống nước vừa nhấn điều khiển từ xa đổi kênh.

Lần này, Từ Hành chẳng có tâm tình kỳ quái gì, cậu đóng cửa lại, chỉ hỏi khẽ: "Anh không thể mặc quần áo vào à?"

Quần áo của Từ Hành Trần Ngang đều mặc chật, không phải vai quá hẹp thì là quần quá bó, cuối cùng Trần Ngang bất đắc dĩ mặc vào cái quần lót cỡ lớn Từ Hành mua nhầm chưa mặc, tròng thêm cái áo may ô trắng cổ lỗ sĩ, thấy thế nào cũng buồn cười.

Trần Ngang ghét bỏ mà kéo kéo cạp quần lót: "Chật quá trời luôn."

Từ Hành: "..."

Đến lúc ngủ, nhà Từ Hành một phòng ngủ một phòng khách, không có phòng cho khách, ghế sô pha cũng nhỏ, đến Từ Hành ngủ ở đó cũng phải cuộn tròn chân, càng khỏi nói Trần Ngang kia chân dài hàng mét. Cuối cùng thật sự chỉ có thể chen chúc nhau đối phó một đêm.

Từ Hành cầm gối mới giặt sạch cùng một cái ga giường cho Trần Ngang. Hai người họ không có thói quen ngủ chung cùng người khác, tuy rằng giường nhỏ, nhưng cũng quy củ một người ngủ một bên, ở giữa như vẽ vĩ tuyến 38.

(Vĩ tuyến 38 là ranh giới chia cắt bán đảo Triều Tiên giữa hai quốc gia Cộng hoà dân chủ nhân dân Triều Tiên và Đại Hàn Dân Quốc)

Từ Hành kỳ thực ngày hôm nay đã rất mệt, nằm xuống liền ngủ, ngọt ngào vào mộng.

***

Ngày thứ hai Từ Hành là bị chuông điện thoại di động đánh thức, cậu mơ mơ màng màng tưởng đồng hồ báo thức vang lên, đưa tay ra mò tủ đầu giường lại mò tới da thịt nóng hừng hực, sợ rớt cả hồn.

Là điện thoại của Trần Ngang vang lên. Trần Ngang ôm gối nằm úp sấp ngủ, chăn đắp đến eo, áo may ô xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn đầy vẻ áp suất thấp khi rời giường, nhíu mày một cục, tựa hồ còn thấp giọng mắng câu thô tục.

Từ Hành còn tưởng rằng hắn muốn ném điện thoại đi, ai biết Trần Ngang híp mắt lại nhìn một chút màn hình, nhận điện thoại thoắt cái hòa ái dễ gần còn hơn cả tổng đài hỗ trợ khách hàng.

"Chào buổi sáng, ngài Trương. Ngài có chuyện gì sao?"

"Đúng, cái kia tôi đã gửi rồi."

"Thay đổi một chút đúng không, không thành vấn đề, ngài nói lại một lần, tôi ghi liền đây"

Trần Ngang vai kẹp điện thoại di động ngồi dậy, khoa tay múa chân chỉ chỉ giấy nhớ trên tủ đầu giường. Từ Hành lười biếng nằm, nháy mắt mấy cái ra hiệu hắn tùy tiện dùng. Trần Ngang vùi đầu ghi chép một loạt, cuối cùng lúc cúp điện thoại hai người đều triệt để tỉnh ngủ.

"Tôi phải lập tức trở về..."

Không đợi hắn nói xong, Từ Hành đã biết mình không ngủ nổi nữa rồi. Cậu nhận mệnh mà bò dậy, vò vò mái tóc như ổ gà, thở dài: "Được rồi được rồi, anh mau gọi người đưa quần áo tới, tôi xuống lấy."

Trần Ngang hiếm thấy có chút ngượng ngùng, gật gật đầu: "Cảm ơn."

Đợi đến khi Trần Ngang sửa soạn xong xuôi vội vã đi, trong phòng khôi phục yên lặng như cũ, Từ Hành kéo bước chân quăng mình trở lại giường, cuốn chăn một vòng.

Trên giường còn vương lại mùi nước hoa Trần Ngang dùng, trong chăn nóng ủ đến càng nồng, hương thơm quấn quýt quanh người.

Từ Hành chưa ngủ lại ngay được, liền sờ soạng điện thoại di động, tiện tay lướt một vòng bạn bè. Vừa lướt, thình lình thấy Hà Ngạn post một tấm ảnh, khung cảnh sân bay, không có dòng chữ gì.

Từ Hành có xíu buồn ngủ lập tức bay mất. Cậu nhấn xem tấm ảnh, phóng to lên, nhận ra trong phi trường đều là tiếng Trung.

Hà Ngạn quay về ư?

Nhất thời Từ Hành không biết mình có cảm giác gì.

***

Từ Hành và Trần Ngang không trao đổi phương thức liên lạc, hai người không có số điện thoại di động của đối phương, cái gì cũng không có. Nên Từ Hành cho rằng hai người họ chỉ là cơn gió xuân lướt qua nhau thôi.

Vậy mà lại gặp mặt.

Là lúc làm việc.

Lần này studio của Từ Hành nhận phục vụ cho một lễ cưới, cậu và mấy đồng nghiệp đi thử đồ cho cô dâu.

Địa phương hẹn gặp là một cửa hàng đặt làm riêng áo cưới cao cấp, ở ngoại ô thành phố. Bố trí theo kiểu cách lộng lẫy, bên trong giống như lâu đài cổ, thấy thế nào cũng không giống nơi bán áo cưới bình thường.

Từ Hành dọc theo đường đi đều ngó ngang ngó dọc. Cảm thấy như đi du lịch ngắm cảnh.

Cô dâu mặc thường phục ngồi trên ghế sô pha nhung đỏ trong phòng nghỉ. Từ Hành nhìn thấy rất quen, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, thì ra là MC bản tin cuối ngày của đài truyền hình thành phố, trông rất đoan trang mỹ lệ.

Cô dâu ra hiệu bọn họ chờ một lát, cô hướng về phòng thay quần áo đầu kia nói: "Chị phải thử trang điểm mặt, Tiểu Ngang em đi ra để cho chị xem quần áo nào."

Phòng thay quần áo mở cửa, người bên trong đi ra vừa vặn cùng Từ Hành đối mặt.

Trần Ngang.

Trần Ngang mặc âu phục tối màu, áo khoác vẫn đáp ở trên tay, áo gi lê bên ngoài áo sơ mi. Âu phục thế này, dáng dấp mặc không đẹp thì như người hầu rượu, mà đây vải vóc nhìn qua liền biết là cao cấp, phô bày toàn bộ ưu điểm của Trần Ngang là lưng rộng eo thon ra, kiên cường anh tuấn.

Hai người đều sững sờ, vẫn là Trần Ngang phản ứng trước, nói với cô dâu: "Em cảm thấy rất hợp."

Đầu Từ Hành đầy dấu chấm hỏi.

Trần Ngang?

Là gay đi lừa con gái kết hôn ư?

_____

Hết chương 9.