Bố Mẹ Thanh Bắc Của Tôi

Chương 1



1. Ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Thanh Hoa, ba tôi phát hiện được bí mật hồi còn đi học của mẹ tôi, khăng khăng muốn li hôn với mẹ.

Mẹ tôi cực kì bi thương nên đã dùng một lượng lớn thuốc ngủ.

Tôi không hiểu, chả lẽ bình thường bọn họ gắn bó keo sơn đều là diễn kịch?

...

Người ta đều là ba mẹ vui vẻ đồng hành cùng đến đại học Thanh Hoa.

Chỉ có tôi, một thân một mình chuyển vào tòa kí túc xá số 4 của đại học Thanh Hoa.

Tôi là người cuối cùng đến, những bạn cùng phòng khác đều đã líu ríu ngồi trên giường cắn hạt dưa.

Một đứa mắc chứng sợ xã hội như tôi quét mắt nhìn các cô ấy một cái liền dừng lại ở vị trí của một cái giường trống, yên lặng thu dọn đồ đạc.

Các bạn cùng phòng nhao nhao vây quanh nhiệt tình giới thiệu bản thân với tôi.

Tôi vùi đầu vào sửa sang lại hành lí của mình, vừa có lệ với các cô ấy vừa dọn dẹp.

Cho đến khi tôi nghe thấy được cái tên "Đỗ Tình".

Ấy, không trùng hợp vậy chứ?

Tên của người bạn cùng phòng này giống tên của mẹ tôi.

Tôi ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên.

Không ngờ được, sự ngạc nhiên mừng rỡ còn ở phía sau.

Người bạn cùng phòng này không chỉ tên giống mẹ tôi và ngay cả diện mạo cũng cực kì giống mẹ tôi.

Tôi nhìn cô ấy mà khiếp sợ đến nỗi không nói ra lời.

Một cô gái ở bên cạnh chọc chọc khuôn mặt dại ra của tôi, nói: "Đỗ Tình, cô bé này cũng bị cậu mê hoặc đến nỗi linh hồn xuất khiếu rồi."

Uầy, giọng cái kẹp này, con ruồi cũng có thể bị cậu kẹp ch:ết.

*夹子音: giọng cái kẹp - một từ phổ biến trên internet, dùng để chỉ việc làm cho giọng nói một người trở nên rất mỏng, rất ỏn ẻn, khiến người nghe cảm thấy khó chịu, kiểu mấy anh zai giả giọng loli ấy.

Một tiếng giọng cái kẹp làm tôi không nhịn được mà chuyển tầm mắt đến mặt của cô ấy.

Cái này...

Tôi nhìn thấy mặt của cô ấy càng khiếp sợ hơn!

Cô ấy không phải là mẹ nuôi Lý Tĩnh của tôi sao? Phó hiệu trưởng tương lai của đại học Thanh Hoa!

Ôi mẹ ơi!!!

Cmn mình xuyên không rồi à?

Còn chưa kịp phản ứng lại, trước mắt tôi đã tối sầm, ý thức dần trở nên mơ hồ.

2. Khi tỉnh lại lần nữa, vẫn là ở trong kí túc xá như cũ.

Thức đập vào mắt tôi đầu tiên chính là khuôn mặt tuyệt thế thịnh nhan của mẹ tôi.

Tôi cho mình một bạt tai, đau.

Đây không phải là mơ!

"Bạn học, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, có phải cậu bị cảm nắng rồi không?"

Mẹ nuôi Lý Tĩnh liên tục quạt cho tôi.

Tôi run rẩy lên tiếng: "Bây giờ... là năm bao nhiêu?"

"Năm 1999, trời ạ, không phải cậu sốt ngu luôn rồi chứ?"

Tôi hít một hơi, suýt chút nữa thì bị sặc khí.

Cái này...

Tôi bình tĩnh thêm vài phút, não nhanh chóng xoay chuyển.

Í, vậy không phải tôi sẽ có thể tìm ra bí mật thời đi học của mẹ rồi?

Tôi cảm động nâng khuôn mặt bóng loáng nhẵn nhụi của mẹ tôi lên, ánh mắt ê ẩm, kích động gọi một tiếng: "Mẹ!"

Vẻ mặt của mẹ tôi hoang mang, đánh vào tay của tôi: "Mẹ cái gì mà mẹ? Bổn cô nương mới 18 xuân xanh."

Ò đúng rồi, bây giờ mẹ vẫn chưa biết tôi.

Tôi lau nước mắt, xụt xịt nước mũi, tự giới thiệu bản thân với mẹ: "Xin chào Đỗ Tình mười tám tuổi, con là Nghê Hảo Độc mười tám tuổi, rất vinh hạnh trở thành bạn cùng phòng với mẹ."

Vừa nghe thấy tên của tôi, bạn cùng phòng cũng bắt đầu nhao nhao chế giễu: "Thế này sợ rằng ba của cậu không phải là một tên thiểu năng chứ, lại đặt cho cậu cái tên không có lương tâm như vậy, hahaha."

"Nghê Hảo Độc, hahaha, em thật ác, em thật ác, em thật ácccccccccc..." (tên nữ chính là 独 - dú - đơn độc đồng âm với chữ 毒 - dú - độc ác)

Một người bạn cùng phòng không nhịn được mà hát lên.

Ách, năm 1999 đã có bài hát này rồi sao?

Thật ra tôi đã quen khi mọi người trêu chọc tên của tôi từ lâu rồi, tôi cũng theo vậy mà hihi haha.

Chủ yếu là các cô ấy nói cũng không sai, ba tôi đúng là một tên nhóc không có lương tâm.

Lúc này, mẹ tôi đột nhiên cắt đứt sự giễu cợt của mọi người, nghiêm túc nói: "Ta rất cô đơn, cũng quen với lẻ loi."

"Lệnh tôn là một người có văn hóa."

Tôi: "..."

Những người bạn cùng phòng khác: "..."

Chẳng trách bà ấy có thể kết hôn với ba tôi, đúng là chồn và hồ ly kết thân — ngưu tầm ngưu, mã tầm mà mà.

3. Tôi cực kì rõ ràng sở thích của bà mẹ Đỗ Tình, rất nhanh đã trở thành bạn thân của bà ấy.

Học đại học Thanh Hoa rồi tôi mới biết được, thì ra lúc còn trẻ mẹ tôi lại có sức quyến rũ như vậy, gần như ngày nào cũng có đàn ông đến tìm tôi đưa thư tình cho bà ấy.

Dĩ nhiên, những bức thư tình này đều không đến được tay mẹ tôi.

Bởi vì tôi đang đợi đồng chí Nghê Kiến Quốc của đại học Bắc Kinh xuất hiện.

Không sai, Nghê Kiến Quốc chính là ba tôi.

Nhưng bất luận là tôi đi dạo ở đại học Bắc Kinh như thế nào cũng không tìm được ba tôi.

Cho đến có một ngày, mẹ tôi lén lút kéo tôi từ phòng kí túc lên cầu thang.

Bà ấy nói cho tôi biết, bạn trai cũ của bà ấy đến tìm bà ấy muốn quay lại, bà ấy không đồng ý, xin tôi giúp đỡ bà ấy.

Vẻ mặt của tôi hóng hớt: "Bạn trai cũ đó tên gì?"

Nếu tên là Nghê Kiến Quốc, tôi sẽ đưa hai người vào động phòng ngay lập tức.

Mẹ tôi thở dài nói: "Tên là Tạ Vũ, bây giờ đang ở dưới tầng kí túc."

Tạ Vũ? Cái tên này sao nghe quen tai thế nhỉ?

Mặc kệ hắn vậy, dù sao cũng không phải tên là Nghê Kiến Quốc, vậy thì cút hết cho ta.

Tôi giơ gậy bóng chày lên hùng hổ đi xuống lầu, thay ba tôi quét sạch tình địch.

Dựa theo chỉ thị của mẹ, tôi tìm thấy Tạ Vũ đang tựa người vào lan can.

Mặc dù hắn đưa lưng về phía tôi, không nhìn thấy mặt nhưng thân hình hắn cao ngất, chiếc áo phông được giặt đến bạc màu bị gió thổi lên, tay áo tung bay.

Tôi dùng gậy bóng chày gõ lên lưng hắn, học theo ngữ khí ngứa đòn của ba tôi nói: "Cậu chính là Tạ Vũ à?"

Người đàn ông xoay người.

Khoảnh khắc đó, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú như ngọc của hắn, một đôi con ngươi thâm thúy, nhàn nhạt nhìn tôi, giống như là Mặc Ngọc được ngâm trong hồ nước. Trên dung mạo của hắn lộ ra vài phần mệt mỏi.

Thời gian dừng lại...

Gương mặt này, tôi đã nhìn thấy trên TV!

Ông chú này cmn là Tử Vi Tinh năm 2022 đó! Siêu sao quốc tế đó!

Tạ Vũ năm 2022, sau khi cởi bỏ nét ngây ngô của thiếu niên, là ông chú trong mơ của tròn 1,9 tỷ cô gái.

Nhưng ngay ngày hôm sau, sau khi hắn nhận được giải thưởng cao nhất của giới giải trí - "Tử Vi Tinh" thì hắn đã dùng thuốc ngủ quá liều ở trong phòng.

Ngày hôm đó, có vô số cô gái khóc đỏ mắt.

Giờ phút này siêu sao lại xuất hiện trước mắt tôi, một dáng vẻ cô đơn.

Tôi bị vẻ đẹp trai ấy làm cho ngây ngẩn cả người, nhất thời không nói nên lời.

Bên cạnh có không ít cô gái bởi vì hắn mà liên tục ngoái đầu nhìn lại, bàn luận xôn xao.

"Ấy! Đây không phải là nam thần Tạ Vũ của đại học Thanh Hoa sao? Ôi mẹ ơi, cậu ấy đẹp trai quá, đẹp trai quá..."

"Cô gái ở bên cạnh cậu ấy là ai vậy?"

"..."

Ánh mắt u buồn của Tạ Vũ thấy rõ người đến là tôi, đáy mắt xẹt qua vẻ thất vọng, nhàn nhạt hỏi: "Tôi chính là Tạ Vũ, cô có chuyện gì sao?"

Lúc này ánh mắt của tôi sáng lên: "Chú Tạ Vũ, xin hỏi cháu có thể chụp một tấm với chú không?"