Bố Mẹ Thanh Bắc Của Tôi

Chương 6



(Tiếp)

Chú Lục Xuyên xuống khỏi motor, đưa cho tôi một cái mũ bảo hiểm, cưng chiều nói với tôi: "Đi thôi nha đầu, dẫn em đi chơi."

Bọn họ đều coi Tạ Vũ ở bên cạnh như không khí, vừa không chào hỏi cũng không nhắc tới.

Tạ Vũ chắn trước mặt tôi, sắc mặt âm trầm, ánh mắt như mũi nhọn.

"Cô ấy có hẹn rồi."

Giọng nói lạnh băng của anh vang lên từ trong cuống họng, cất giấu sự tức giận.

Lục Xuyên ngước mắt nhìn anh, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng rơi trên người anh, không có chút cảm xúc nào.

"Tôi và cô ấy nói chuyện liên quan gì đến tên ẻo lả như cậu?"

Quả đ:ấm của Tạ Vũ nắm chặt, gân xanh nổi lên trên cánh tay trắng nõn.

Sao tôi lại không biết giữa hai người này lại có ân oán?

Tôi vàng vàng kéo Tạ Vũ qua, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay đang nắm chặt của anh, mười ngón tay đan vào nhau.

"Lục Xuyên, cháu với Tạ Vũ đã hẹn nhau cũng đi ăn cơm rồi. Lần sau chúng ta cùng đi chơi nhé."

Tôi lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, cười ngọt ngào với Lục Xuyên.

Bàn tay bị nắm chợt truyền đến một cơn đau, Tạ Vũ dùng 5 ngón tay siết lấy tay tôi.

Lục Xuyên nghe xong câu đó, lạnh lùng nhìn bàn tay đang nắm của chúng tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Em hẹn hò với nó, đồng chí Nghê Kiến Quốc đồng ý chưa?"

" Nghê Hảo Độc, nếu hôm nay con đi với nó thì tiền sinh hoạt phí tháng sau đừng xin của ba và Lục Xuyên, tự sinh tự diệt đi?"

Giọng nói hung ác của ba tôi truyền đến.

Tôi buông tay của Tạ Vũ ra ngay lập tức, đi đến trước mặt ba mẹ tôi, vẻ mặt tủi thân mà nhìn bọn họ.

Ba tôi không quay đầu cũng không nhìn tôi: "Đừng làm nũng, con cố ý muốn ở bên Tạ Vũ thì tiền sinh hoạt phí tháng sau của con ba sẽ dùng để mua MP3 cho Tình Tình."

Mẹ tôi vừa nghe đến MP3 thì ánh mắt sáng rực.

Ặc...

Tôi chỉ có thể đáng thương mà nhìn về phía người mẹ kiêm bạn thân Đỗ Tình của tôi: "Tình Tình, Tạ Vũ không phải là bạn thân của cậu sao?"

Mẹ tôi bất lực buông tay nói: "Tớ là người trọng sắc khinh bạn, xin lỗi nha."

Tôi có một câu mmp* không biết có nên nói hay không.

*Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Đây là một từ m:ắng ch:ửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.

Giờ phút này đây tôi đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu không có tiền tài của Nghê Kiến Quốc chèo chống, tôi ở thời đại này về cơ bản là không cách nào để sinh tồn cả.

Trong lúc rối rắm, tôi nhìn thấy sự lưu luyến cùng u buồn vô tận trong mắt phượng hẹp dài của Tạ Vũ.

Huhu, hoàng tử u buồn ai mà có thể không yêu chứ? Sao tôi lại nhẫn tâm để anh đẹp trai chịu dằn vặt chứ?

Mạng sống đúng là rất quý giá nhưng cái giá của tình yêu còn đắt hơn.

Tôi kiên định nói Tạ Vũ: "Tạ Vũ, em đi với anh."

Dưới ánh mắt của mọi người, chúng tôi tay trong tay xoay người rời đi.

Phía sau truyền đến giọng gào thét của ba tôi: "Nghê Hảo Độc, con có gan đi với tên tiểu này thì đừng ở bên chúng ta nữa."

Tạ Vũ nhìn tôi, khuôn mặt lộ ra vẻ tự trách.

Tôi mặc kệ mà buông tay, vỗ vỗ vai anh an ủi: "Không sao đâu, chờ ông ấy hết giận rồi, em làm nũng với ông ấy là được ấy mà."

Tôi hiểu rõ ông ba nhà mình hơn ai hết.

Chúng tôi sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ ở bóng rừng, ánh sáng nhạt xuyên qua lá cây miễn cưỡng chiếu lên mặt đất, người con trai ở bên cạnh mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh cúi đầu cười yếu ớt, tôi ngửi thấy trong gió thu có lẫn mùi hạt rẻ rang đường và kẹo hồ lô.

"Cảm ơn em, đây là lần đầu tiên anh được người khác kiên quyết lựa chọn."

Giọng nói của anh ấy như nỉ non rơi vào trong lòng tôi.

12. "Hảo Độc quan hệ của em với Nghê Kiến Quốc và Lục Xuyên là gì?"

Sau khi về nhà Tạ Vũ mặc tạp đề, thành thạo rửa rau và thái thức ăn.

Ánh chiều tà của hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên góc mặt tinh xảo của anh, dịu dàng mà kiều diễm.

Tôi vén lại mấy sợi tóc trên trán giúp anh, cười hì hì nói với anh: "Bọn họ là bạn tốt của em."

Bỗng nhiên anh không nói gì cả, bàn tay đang thái thức ăn cũng dừng lại theo.

"Nghê Hảo Độc."

Cảm giác sợ hãi khi bị gọi cả tên khiến tôi nhanh chóng thu hồi lại khuôn mặt tươi cười hihi haha lại.

Môi mỏng của anh khẽ mở, giọng nói lạnh lùng: "Giữa nam và nữ không hề tồn tại tình bạn đơn thuần."

Hả? Đại lão đang ghen với ba và chú của tôi ư?

Tôi ôm lấy cổ của anh, ý cười dịu dàng nhìn anh: "Nghê Kiến Quốc là ba em, Lục Xuyên là chú của em."

Anh kéo tay tôi ra, sắc mặt ủ dột: "Nói chuyện tử tế, lúc như này thì đừng nói đùa với anh."

Vẻ mặt của tôi cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của anh ấy, nói với anh: "Tạ Vũ, cho dù anh có tin hay không thì bọn họ thật sự là trưởng bối của em, tuyệt đối sẽ không có bất cứ khả năng gì với em."

Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn của tôi thì ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Anh tin em."

Màu mắt của anh thâm trầm như đêm tối, lông mi dài khẽ run, sâu trong đau mắt có một bóng mờ.

Lúc ăn cơm, tôi không nhịn được mà hỏi anh sao lại kết thù với Nghê Kiến Quốc và Lục Xuyên.

Thì ra ba tôi đúng thật là trùm trường của Đại học Bắc Kinh, không những thế, ông ấy còn là thái tử gia của hắc bang.

Mà ba của Tạ vũ thì bởi vì cứng đối chọi cứng mà ch:ết, mẹ bởi vì chồng ch:ết mà tâm th:ần phân l:iệt, không lâu sau đó thì cũng theo chồng mà đi, để lại Tạ Vũ chưa trưởng thành sống một mình trên đời.

Vì vậy Tạ Vũ vô cùng căm hận người của xã hội đen.

Tôi đau lòng ôm anh vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh.

Thì ra cho tới nay, anh lại sống vất vả như vậy.

Từ nhỏ tôi đã có ba mẹ yêu thương, lớn lên dưới sự chở che của mọi người, không có cách nào có thể tưởng tượng ra nếu chuyện như vậy xảy ra với tôi thì tôi phải một mình đối mặt với thế giới này như nào.

Tạ Vũ đang lâm vào tâm trạng bi thương sờ vành tai tôi, rất nhanh đã tiến vào giấc mơ đẹp.

Tôi nhìn sắc trời đã tối và Tạ Vũ đang ngủ say trong lòng.

Tôi nhẹ nhàng đặt anh xuống, sau khi đắp kín chăn cho anh, thì một thân một mình đi về kí túc xá.

Đúng 12h đêm, mẹ tôi vẫn chưa về.

Tôi lo lắng gọi điện thoại cho bà ấy, mãi đến khi điện thoại reo đến tiếng thứ năm bà ấy mới nghe máy.

Tôi đè nén lại lửa giận trong lòng: "Đỗ Tình, muộn như vậy rồi sao cậu chưa về?"

Bên kia đầu dây điện thoại, tiếng âm nhạc ồn ào, giọng nói của mẹ tôi truyền đến ngắt quãng: "Tớ về luôn đây, các cậu ngủ trước đi, tới trèo tường vào là được."

Tôi... rất muốn đ:ánh n:át cái đầu của bà ấy.

Muộn vậy rồi không sợ nguy hiểm sao?

"Sao có thể chứ? Có Quốc Quốc ở bên cạnh, anh ấy sẽ bảo vệ tớ, không sao đâu."

Đâu cái gì mà đâu, tôi thật sự tức giận, đ:iên cuồng dạy dỗ bà ấy.

Trong giọng nói của mẹ tôi tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn: "Nghê Hảo Độc, sao cậu giống mẹ tớ thế? Không nói nữa, tớ cúp máy đây."

Tôi bị bà ấy cúp điện thoại.

Tôi tức đến muốn n:ổ phổi.

Dạy dỗ người mẹ không hiểu chuyện của mình là trải nghiệm như thế nào?

Tôi nghĩ không ai có quyền lên tiếng hơn tôi hết.

Tôi mang theo một bụng lửa giận vẫn chờ mẹ tôi về kí túc xá.

Nhưng tôi thật sự đã quá mệt mỏi, chờ mãi, mí mắt của tôi cũng thi nhanh díu lại.

13. "A!"

Một tiếng thét truyền đến từ nhà vệ sinh khiến tôi sợ đến mức giật mình một cái, nhanh chóng bật dậy từ trên giường.

Cơ thể tính táo nhanh hơn não, tôi chạy vội vào nhà vệ sinh, ôm lấy mẹ tôi đang tay chân luống cuống.

"Có côn trùng sao? Đừng sợ, đừng sợ có tớ ở đây rồi."

Đỗ Tình khóc đến lê hoa đái vũ, hai mắt ngập nước.

"Hảo Độc, tớ xong rồi."

Hả, xong gì cơ?

Tôi lo lắng thúc giục bà ấy nói hết câu, bà ấy khóc thút thít, lời nói cũng không lưu loát.

"Tớ... tớ...tớ có."

Đỗ Tình của lúc này, nước mắt chảy ròng ròng, bờ vai nhỏ yếu khẽ run, không ngừng khóc thút thít.

Tôi của lúc này, CPU của não vì tiếp thu một lượng lớn tin tức mà không có cách nào hoạt động.

Tôi thử dò hỏi: "Cậu... có thai?"

Hai mắt cô ấy đỏ ửng đưa cho tôi xem que thử thai hai vạch.

Tôi khiếp sợ.

Sao có thể chứ?

Tôi chào đời năm 2004, bây giờ mới là năm 2002, cách thời gian tôi chào đời còn 2 năm!

Nhưng sự thật bày ra trước mắt tôi, tôi không tin cũng phải tin.

Tôi run rẩy vuốt ve bụng mẹ tôi, nước mắt chảy ròng ròng.

Chẳng lẽ bởi vì sự xuyên không của đã làm đảo lộn thời không, dẫn đến việc tôi ra đời sớm?

Vậy sau khi tôi ra đời có phải sẽ phải quay về thời đại ban không?

Thế Tạ Vũ thì phải làm sao?

Bí mật bố mẹ tôi giấu diếm thì phải làm sao? Không làm cho rõ ràng thì không có cách nào để ngăn cản bọn họ li hôn!

Lúc này tôi mới chợt ý thức được, tôi đã sống ở thời không này quá lâu rồi, lâu đến mức tôi sắp quên cả bản thân năm 2022 rồi.

Tôi và Đỗ Tình bởi vì "sự bất ngờ" mà ôm đầu khóc rống.

Bà ấy khóc bởi vì cảm thấy mình ch:ết chắc rồi, còn tôi khóc bởi vì tôi sắp chào đời sớm.

Tính toán thời gian, tôi còn ít nhất vài tháng.

Nhưng mà tôi nhìn thấy dáng vẻ mẹ tôi khóc đến tê tâm l:iệt phế thì bắt đầu nghi ngờ có khi nào bà ấy sẽ bỏ đứa bé đi không, có thể tôi không phải đứa trẻ này?

Mẹ tôi nghe thấy vậy thì bình tĩnh lại ngay lập tức, lau khô nước mắt nói với tôi: "Chuyện bỏ đứa trẻ này đi là không thể nào, nó là một sinh mệnh, cho dù tớ có ch:ết trước mặt ba mẹ tớ cũng phải bảo vệ nó."

Trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn của bà ấy, mắt hạnh ngập nước kiên định nhìn về nơi xa, ánh sáng của tình yêu của người mẹ bao phủ lấy cơ thể nhỏ yếu của bà ấy.

Cảm ơn mẹ đã cho con mạng sống.

Nếu đã như vậy, vậy tôi phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đã đặt ra.

Từ đó về sau, tôi không có việc gì làm sẽ chạy đến chỗ Tạ Vũ, hận không thể mỗi giờ mỗi phút đều bám lấy anh ấy.

Mặc dù Nghê Kiến Quốc thật sự không cho tôi tiền nữa nhưng vì Tạ Vũ, thắt lưng buộc bụng sống qua ngày thì có gì mà không thể chứ?

Tôi và anh ấy ở bên nhau, hai đưa thật sự là một đồng tiền cũng phải chia đôi để tiêu nhưng mà chính vì những ngày tháng kham khổ này lại khiến tôi cảm thấy cực kì hạnh phúc.

" Hảo Độc, khoảng thời gian này sao anh cảm thấy em có gì đó không đúng lắm."

Tạ Vũ há miệng ăn miếng trứng xào cà chua do tôi làm mà hỏi.

Thời gian của ta cũng không còn nhiều, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ biết chuyện này, thay vì đến lúc đó không từ mà biệt thì không bằng bây giờ xây dựng tâm lí sẵn cho anh ấy.

Tôi đặt đũa xuống, định hỏi một cách uyển chuyển chút.

"Tạ Vũ, nếu như có một ngày, anh mất đi em, anh định sẽ như nào?"

Con ngươi lạnh lùng của Tạ Vũ híp lại: "Tại sao lại mất đi em? Không thể nào."

Tôi cay mày nói: "Không có tại sao, chính là em rời khỏi anh."

Anh chau mày kiếm lại, liếc mắt nhìn tôi một cái, không đáp lại tôi.

Tôi sốt ruột: "Thế ví dụ, ví dụ em gả cho người khác, ví dụ em..."

"Vậy anh sẽ đợi em cả đời."

Bỗng nhiên anh ấy ngắt lời nói của rồi, ánh mắt sáng quắc: "Nếu em dám gả cho người khác, cả đời này anh sẽ không lấy vợ."

"Chờ khi em kết hôn, anh sẽ ẩn danh tặng em một món quà cười là cái lì xì còn to hơn em."

"Chờ khi em sinh con, sau khi mua đầy đủ đồ ăn, mặc, ở, đi lại cho đứa trẻ rồi ẩn danh gửi cho em."

"Chờ khi sau khi con em thi xong đại học, anh sẽ tất cả tài sản của anh cho con em."

"Hằng năm anh cũng sẽ ẩn danh viết một bức thư tình rồi gửi đến nhà em."

...

Ặc, sao càng nghe tôi càng thấy có gì đó không đúng.

Chiêu này sao mà quen tai vậy?

Tôi biết rồi!

Cmn đây chính là bí mật thời đi học của mẹ tôi.

Tôi từng nghe ba tôi nhắc qua, khi ba tôi kết hôn thì nhận được một khoản tiền ẩn danh cực lớn.

Lúc tôi vừa chào đời cũng có người tặng tôi sữa nhập khẩu, bỉm đi tiểu không bị ẩm các thứ đầy đủ, cũng là ẩn danh đưa tới.

Tôi đánh một cái lên đầu anh ấy, nổi giận nói: "Anh là biến thái sao? Tại sao muốn chia rẽ gia đình yên ổn của người ta?"

Anh ấy sáp lại gần tôi, bàn tay ôm chặt lấy eo tôi, mạnh mẽ dùng sức, khuôn mặt tinh xảo của anh ấy gần ngay trước mắt.

Đôi mắt của anh đen nhánh khiếp người, chiếc cằm căng cứng, lạnh lùng mở miệng: "Ý của em là muốn gả cho người khác?"

Bàn tay của anh ấy ở eo tôi lại tăng thêm mấy phần lực, tôi có chút không chịu nổi đau.

Anh ấy đúng là một chàng trai u ám lại hết sức cố chấp.

Tôi bất lực thở dài, dịu dàng sờ lên chân mày đang nhíu lại của anh ấy, muốn vuốt phẳng nó.

"Tạ Vũ, ngoài anh ra, em sẽ không gả cho ai khác."