Bố Tôi Mất Trí Rồi

Chương 5



9.

Sau buổi họp lớp, Hồng Phi lại gọi điện cho tôi nhưng tôi chặn anh ta trên mọi mặt trận.

Lớp trưởng nói với tôi rằng Hồng Phi không thể liên lạc với tôi và quay lại gặp Tinh Tinh, cô ả giới thiệu anh ta vào công ty của bố tôi với tư cách là một thực tập sinh.

Ngoài trừ việc không muốn tiêu tiền, bố tôi rất quý Từ Tinh Tinh, chỉ với một lời nói của cô ta, ông đã cho hai học sinh mới tốt nghiệp cấp 3 vào khoa kinh doanh làm thực tập sinh.

Tôi nói với mẹ rằng tôi cũng sắp đi thực tập.

Chủ yếu là vì muốn xem kịch hay, bác tôi nói hai ngày tới sẽ tấn công công ty của bố tôi.

Mẹ tôi kéo bố tôi ra khỏi danh sách đen và gọi điện thoại: "Đưa Kỳ Kỳ vào công ty."

Bố tôi không vui: “Sao cô lại ra lệnh cho tôi?”

Mẹ tôi cười khẩy: “Vì tôi là cổ đông lớn, anh phải làm việc cho tôi!”

Bố tôi im lặng.

Mấy ngày nay sau khi mất trí nhớ, ông ít nhiều tiếp xúc với công việc kinh doanh của công ty, dần dần ông ấy hiểu ra mẹ tôi không phải là người nội trợ ỷ chỉ biết đến ngoại hình.

Dù ông có muốn hay không thì mẹ tôi vẫn ép tôi vào công ty bằng cách dọa bán cổ phần của bà.

Vào ngày đầu tiên tôi bước vào, khuôn mặt của Từ Tinh Tinh đã thay đổi khi nhìn thấy tôi: "Sao cô lại đến công ty của bố tôi?"

Tôi chớp mắt: “Mẹ tôi là cổ đông lớn ở đây, sao tôi không thể tới?”

Từ Tinh Tinh xám mặti: "Tôi không tin, đây là công ty của bố tôi! Tôi phải đi hỏi bố tôi!"

Cô ta quay lại tìm bố tôi, nhưng chưa kịp bước được vài bước thì người quản lý bộ phận kinh doanh đã cười ngặt nghẽo đi đến.

Nháy mắt: "Kỳ Kỳ đến rồi! Thay mặt tôi và bác cả chăm sóc cô ấy!"

Từ Tinh Tinh: “Sao bác của cậu lại ở khắp mọi nơi thế?”

Tôi chịu trách nhiệm chạy các công việc lặt vặt trong bộ phận bán hàng, giúp in ấn và scan, gửi và nhận chuyển phát nhanh, v.v.

Tôi là người siêng năng nên các anh chị em trong bộ phận kinh doanh đều thích tôi.

Từ Tinh Tinh không hề vui khi thấy tôi nổi tiếng nên dùng những cách khác để nói xấu tôi, đáng tiếc khoa kinh doanh do bác tôi làm chủ nên không ai để ý đến cô ấy.

Cô ả tức tối mà không cách nào bộc phát ra ngoài.

Một ngày nọ, Hồng Phi đến gặp tôi, không biết anh ta muốn nói gì, chưa kịp nói gì thì Từ Tinh Tinh đã nhìn thấy, nổi giận: “Chị ơi, sao chị lại đến đây cướp bạn trai em?”

Cô giống như mẹ mình, lúc nào cũng muốn khóc: “Mẹ chị đã chia cắt bố mẹ tôi hơn mười năm, bây giờ chị lại làm như vậy nữa à? Bởi vì bác của chị giàu có sao? Nếu chị không có quyền lực, chị có thể bắt nạt người khác như thế này không?”

Cô ta khóc rất nhiều nhưng không ai trong văn phòng nói thay cô ấy, cô ta bối rối nhìn chằm chằm vào máy tính mà không quay đầu lại về phía tôi.

Nhìn cô ả khóc hồi lâu, có người nói: "Tôi nói này, nếu thực sự là tình nhân chân chính, sao có thể dễ dàng mà chia cắt? Chẳng lẽ không biết tự vệ ư?”

“Đúng vậy, nếu nhà họ Vương chia cắt bố mẹ cô, vì cái gì bố cô không oán một lời, vẫn dựa vào ngài Vương kiếm tiền?”

Từ Tinh Tinh lau nước mắt: “Thật sự là mẹ cô ấy đã chia cắt cha mẹ tôi. Hãy tin tôi! Mẹ cô ấy không thể đường đường chính chính nên mới dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy - AAAAAA!!! ”

Cùng với tiếng hét ấy là một cái tát giòn giã vào mặt Từ Tinh Tinh, khiến cô ta ngậm miệng.

Cô ta che mặt, không thể tin được nhìn tôi chằm chằm: "Cô dám đánh tôi?”

Tôi lắc tay vì đánh mạnh đến nỗi lòng bàn tay đau nhức.

Vậy là tôi đổi tay, đốp thêm một cái tát nữa.

"Khi nói chuyện phải lịch sự và nhã nhặn, biết không?" Tôi xua tay còn lại, càng đau hơn.

Hai cái tát quá mạnh khiến Từ Tinh Tinh bắt đầu khóc thật.

Cô ả nhìn chằm chằm vào Hồng Phi: "Sao anh chỉ đứng đó nhìn?"

Hồng Phi thì thầm: "Tinh Tinh, bình tĩnh lại, ba người chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ. Cô ấy là chị ruột của em…”

"Ai là chị ruột cơ?"

Tôi và Từ Tinh Tinh đồng thanh nói.

Từ Tinh Tinh đẩy Hồng Phi ra, tức giận nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học, anh đừng hòng đến công ty của bố tôi!”

Cô ấy chạy vào phòng làm việc của bố tôi, vài phút sau, tôi nghe thấy bố tôi giận dữ hét lên: “Sao nó dám đ.--/ánh con?”

Sau đó bố tôi sải bước đi ra: "Lý Kỳ Kỳ! Lại đây!"

Chỉ có kẻ ngốc mới nghe lời.

Tôi vừa chạy vừa gọi bác cả: “Bác ơi, bố con đ///ánh con!”

Bác cả nói: “Ta sẽ nhờ chú Nguỵ đến đón con. Đừng sợ, ông ta sẽ sớm không có tâm trạng đ//ánh con.”

Tôi cân nhắc: “Con có thể chạy ít nhất mười phút, nhanh lên bác ơi!”

Bác ấy cười và nói: “Chỉ mất mười giây thôi.”

Mười giây sau, bố tôi nhấc máy, lập tức cứng người tại chỗ, trán đổ mồ hôi, xoay người đi về phòng làm việc.

Ông đi loanh quanh trong phòng, bỏ quên tôi.

Từ Tinh Tinh kéo ông lại: “Bố, bố không dạy cho cô ta một bài học à?”

Bố tôi kéo cô ta đi, phớt lờ.

Thấy vây, tôi đi theo bố tôi về hướng ngược lại và đi theo ông từ sau.

Tôi rón rén đến cửa văn phòng để xem chuyện gì đã xảy ra với ông ấy.

Bố tôi không buồn khóa cửa, cửa mở hé, tôi nghe thấy giọng nói của ông: “Ông Trần, lô nguyên liệu này đã hứa sẽ cung cấp cho tôi, sao giờ lại đổi ý? Chỉ có nhà anh mới có loại nguyên liệu này, nếu anh không cung cấp cho tôi, nhà máy sẽ hết hàng! Tất cả các đơn hàng của tôi sẽ bị huỷ mất..."

Nửa phút sau, bên kia lại có một giọng nói vang lên: "Anh Lý, chúng ta hợp tác đang tốt đẹp, nhưng sao tự dưng anh lên cơn động kinh vậy? Anh lại đi đắc tội với Anh vợ của anh? Tôi hợp tác với anh là vì nể mặt anh ấy! Bây giờ anh ấy không nhận anh, tại sao tôi vẫn phải làm vậy? Sao tôi phải cấp hàng cho anh?”

Trán bố tôi nổi gân xanh, nhưng ông vẫn nuốt cơn giận và nói: "Ông Trần, ông có thể cho tôi chút mặt mũi được không? Vợ chồng tôi vẫn chưa ly hôn!"

"Không, ngài Vương đã nói, hợp tác với anh là x///úc phạm anh ấy. Anh nghĩ tôi nên chọn ai đây, anh hay anh Vương?"

Nói xong, ông ấy ngừng trả lời WeChat của bố tôi.

Bố tôi cứ đi lại một lúc lâu nhưng không có động tĩnh gì.

Ông ấy lo lắng đến mức gọi điện cho mẹ tôi bị bà ấy chặn.

Ông cũng gọi cho bác tôi nhưng bác ấy không hề trả lời điện thoại.

Bố tôi bồn chồn trong văn phòng, đi đi lại lại như một con thú bị mắc bẫy.

Tôi lặng lẽ bước đi, ngân nga một bài hát và đi đến phòng kinh doanh.

Từ Tinh Tinh đang khóc trong văn phòng, Hồng Phi đang dỗ dành cô ấy.

Khi nhìn thấy tôi, Từ Tinh Tinh nói với ánh mắt đầy hận thù: "Cứ đợi đi, sớm muộn gì cô cũng sẽ phải khóc!"

Tôi cười: "À, đúng, đúng, đúng…Sớm muộn gì tôi cũng phải rơi nước mắt vì cô."

Chưa đầy một tuần sau khi trở thành công chúa chính thức của nhà họ Lý, cô ta bị đ//ánh trở về nguyên dạng, khổ thật đấy, hehe.