Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 776: Anh đi ra



Lại uống tiếp hai chén rượu, Văn thực sự không nhịn được nữa rồi, cô ta thậm chí còn đã nghe không rõ An Đạt bọn họ đang nói cái gì.

"Rất xin lỗi, tôi có chút chuyện, tôi về trước đây."

Văn kiên trì để cho bản thân mình nhìn ra bình thường nhất có thể, từ trong mồm phun ra mấy câu nói này.

Không đợi bọn An Đạt trả lời Văn đã rất khó chịu không kìm chế được nữa rồi, trực tiếp quay đầu rời khỏi vị trí.

Một bước.

Hai bước

Văn cắn chặt răng vào, đột nhiên cô cảm thấy khoảng cách từ bàn đến cửa sao mà xa xôi quá vậy.

Cảnh tượng trước mắt càng ngày càng một mơ hồ thế nhưng Văn vẫn là gắng gượng đi tới cửa.

Từ khi bắt đầu ý thức được sự thay đổi mơ hồ, Văn nỗ lực tổ chức lại tâm tưởng, hồi tưởng lại cảnh tưởng từ sau khi từ phòng vệ sinh trở về, cô mới cảm thấy bản thân mình là bị bỏ thuốc vào rồi.

Thế nhưng Văn không thể xác định đến cuối cùng có phải là An Đạt bỏ thuốc hay là một người khác bỏ cho nên cô không dám bại lộ trước mắt người khác chỉ có thể gắng gượng quay về xe.

Nhưng cô ấy lúc này cũng là không thể kìm chế được.

Chầm chậm lại Văn cảm thấy bản thân mình trước mắt càng ngày càng tối, cả người không còn chút khí lực nào.

Ngay khi cô lập tức chuẩn bị té xỉu trong chớp mắt trong lúc hoảng hốt cô cảm giác được có một người đàn ông đi tới sau đó đỡ cô.

Người đàn ông này khóe miệng lộ ra một vệt cười không có ý tốt.

Nhưng là Văn đã không còn sức lực mà giãy dụa.

Nếu như Văn lúc này ý thức vẫn còn tỉnh táo cô sẽ phát hiện ra người đàn ông này chính là trợ thủ của An Đạt.

Thế nhưng Văn lúc này đã hoàn toàn hôn mê rồi chỉ có thể để mặc cho người khác ôm cô sau đó đưa cô mang về khách sạn.

Đêm khuya An Đạt đem tổng giám đốc Lục của tập đoàn An Đạt sau khi đưa về khách sạn.

Đẩy cửa phòng khách sạn ra, một luồng mùi rượu nồng nặc từ trong phòng truyền đến An Đạt không nhịn được nhíu mày lại mở đèn hành lang đi vào phòng ngủ.

Đèn bàn mờ nhạt trong phòng ngủ vẫn còn mở, tiếp sau đó An Đạt liền nhìn thấy một người phụ nữ nằm ở trên giường, người phụ nữ này không phải là người khác, chính là Văn đã rời đi từ trước.

Trạng thái hiện tại của Văn đã rất rõ ràng rồi, bởi vì khô nóng Văn không biết lúc nào đã đem áo sơ mi kéo hướng về một bên, lúc này Văn để lộ ra tảng thịt lớn ra bên ngoài, vô cùng mê người.

Trong tình hình thực tế không khí mịt mờ ám muội, sắc mặt của Văn đỏ hồng, hô hấp dồn dập, nhẹ nhàng nhắm mắt lại phảng phất như cừu con đang đợi làm thịt rồi lại đang chờ đợi thú hoang nhiệt liệt đưa nàng nuốt chừng.

Nhìn người rõ ràng nằm trên giường, An Đạt lông mày lại nhíu mày càng chặt.

"Văn?"

An Đạt nhẹ nhàng khẽ kêu một tiếng đi tới bên người Văn, đưa tay chạm da thịt bên ngoài lộ ra của Văn muốn đem quần áo giúp nàng mặc lại một lần nữa.

Chỉ là An Đạt tay vừa chạm vào Văn, thân thể nóng bỏng của Văn trực tiếp run lên một cái ngay sau đó trong miệng của Văn không nhịn được khẽ hừ một tiếng.

Mỗi Văn khẽ mở lông mi vụt sáng nỗ lực mở mắt ra.

Rốt cục cũng thấy rõ tình cảnh của mình cùng với người đàn ông này thế nhưng Văn đã không còn dư thừa chút khí lực cô chỉ có thể miễn cưỡng đẩy tay An Đạt ra.

"Anh đi ra!"

Hai chữ này từ trong kẽ răng của Văn nhả ra hình như là tiêu tốn hết khí lực của cô.

An Đạt nhìn Văn trước mắt mê người, vừa cự tuyệt xong dưới tác dụng của thuốc trái lại càng giống như khiêu khíc, lúc này anh cũng không nhịn được nữa, tim đập nhanh hơn.

Hít một hơi thật sâu, An Đạt vẫn không chạm vào Văn, quay người rời khỏi phòng.

"Ầm."

Bóng người của An Đạt mơ hồ biến mất ở trước mắt Văn tiếp theo nghe được một tiếng đóng cửa nặng nề, Văn cuối cùng cũng không nhịn được nhắm hai mắt lại.

Từ phòng ngủ rời đi, An Đạt đã biết Văn đã bị bỏ thuốc rồi.

Lại liên tưởng tới biểu hiện khi Văn ở khách sạn ăn cơm và thời gian trạng thái hiện tại, anh ta đại thể đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Nếu như là An Đạt của trước đây, khi nhìn thấy Văn đang nằm trên giường anh ta chắc chắn đã ra tay rồi con mồi dâng đến tận cửa làm gì có đạo lý nào mà bỏ qua chứ.

Thế nhưng An Đạt của hiện tại không giống với lúc trước, anh ây cũng không vội vã ăn con mồi mà muốn nhận được sự tín nhiệm của con mồi liền cho anh lợi ích tốt nhất.

Từ khách sạn đi ra, An Đạt lại suy nghĩ một lúc, bấm nút gọi điện thoại cho trợ lý.

"Sự việc tối ngày hôm nay là cậu làm đúng không?"

An Đạt ngữ khí bình tĩnh, nghe không ra là đang vui vẻ hay là tức giận, trực tiếp hỏi trợ lý một câu.

Trợ lý khi nhận được điện thoại của An Đạt thì vô cùng bất ngờ, dựa theo tình hình thông thường, An Đạt lúc này nên là đang tận hưởng bữa ăn ngon trên giường mới đúng, hoàn toàn không có thời gian gọi điện thoại.

Trừ phi An Đạt đối với sự sắp xếp của anh không hài lòng.

"Đúng vậy, tôi nghĩ muốn..."

Trợ lý nơm nớp lo sợ, muốn giải thích.

Chỉ là lời nói của anh ta mới nói tới một nửa trực tiếp bị An Đạt chặn lại.

"Không cần giải thích, anh làm rất tốt, bây giờ tìm cho tôi một bác sĩ đến đây."

"Dạ."

Sau khi dặn dò xong, An Đạt trực tiếp tắt điện thoại.

Sau hai mươi phút, một bác sĩ mặc áo bờ lu trắng theo An Đạt đã trở lại phòng.

"Cô ấy hiện tại cả người tỏa nhiệt, có biện pháp gì không?"

Sau khi bác sĩ này kiểm tra xong An Đạt nhìn bác sĩ hỏi một câu.

"Cô gái này uống thuốc quá nhiều rồi, hơn nữa loại thuốc này chỉ có thể chờ đợi phát huy hết tác dụng tự nhiên sẽ không sao, không có biện pháp khác."

Bác sĩ dùng một loại ánh mắt kỳ lạ đánh giá nhìn An Đạt nhưng vẫn nghiêm túc giải thích.

"Tôi biết rồi."

An Đạt vung vung tay ra hiệu cho bác sĩ có thể rời đi rồi.

Lúc này Văn đã hoàn toàn ngất đi bởi vì tác dụng của thuốc quá lớn, da thịt lộ ra bên ngoài của Văn càng ngày càng bỏng đã bắt đầu ửng hổng lên.

Càng ngày càng nóng Văn lại không nhìn được mà vô ý thức bắt đầu cởi quần áo ra.

Lần này An Đạt thực sự không có ngăn cản, anh hơi cúi đầu xuống suy tư một lúc sau đó gọi điện thoại cho lễ tân khách sạn, bảo nhân viên của khách sạn mang tới một lượng đá lớn.

Cuối cùng Văn cũng không cởi quần áo ra chỉ là để lộ hơi nhiều da thịt ra bên ngoài mà thôi.

Sau khi nhân viên khách sạn mang đá đến An Đạt lại đi lấy khăn mặt đem tảng đá bao lấy bắt đầu xoa vào trán của Văn chuẩn bị làm hạ nhiệt độ cho cô bằng vật lý.

Bởi vì khô nóng, Văn vẫn như cũ theo bản năng mà vặn vẹo thân thể, An Đạt liền cầm khăn mặt thoa lên bên ngoài ở trên người cô giúp cô bình tĩnh.

Dần dần ảnh hưởng khi xoa băng đá, dược hiệu cũng tiêu tán một ít Văn thân thể cũng yên tĩnh lại nhiệt độ cũng từ từ hạ nhiệt.

Thế nhưng bởi vì bỏ thuốc quá mạnh rồi cô ấy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại An Đạt không thể làm gì khác hơn vẫn lấy đá xoa vào người cho cô mãi cho đến tận khi tất cả khối đá cũng dùng hết rồi.

Trời cũng dần dần sáng lên An Đạt ở bên cạnh Văn cả một đêm dài ròng rã.

Lông mi của Văn chợt nháy hai lần, tiếp theo đó cô dùng tay nâng lên nặng nề sờ vào tán lúc này mới mở được hai mắt ra.

Tuy rằng vào buổi tối mắt của Văn vẫn luôn nhắm lại ở trạng thái hôn mê, thế nhưng kể từ khi An Đạt gọi bác sĩ đến lần nữa cô thực sự đều có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và An Đạt đồng thời cô còn biết được An Đạt lấy đá xoa cho cô nhưng chính là mắt không thể mở nổi.

"Đỡ hơn chưa?"

Nhìn thấy Văn từ từ chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng An Đạt lộ ra nụ cười mỉm nhìn Văn nhẹ giọng hỏi

"Ừm."

Văn gật đầu ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng y như vậy.

An Đạt cũng không nói gì thêm, lấy khăn mặt lạnh trên trán của Văn lột xuống, chuẩn bị thay cái mới cho cô.

Văn đưa tay ngăn An Đạt lại.

"Tôi không sao nữa rồi."

Văn nhìn An Đạt nhẹ nhàng nói một câu.

Nghe Văn nói không sao nữa rồi, An Đạt ý cười trên môi càng tăng lên, đứng dậy chuẩn bị đem khăn mặt trả lại chỗ cũ.

Nhìn độc tác của An Đạt, khéo miệng giật giật muốn nói nhưng lại thôi dường như có điều gì muốn nói.

"Anh tại sao phải làm như vậy?"