Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 795: Vậy trong tình huống nào chị sẽ chia tay với anh ta?



Bạch Tiểu Bạch càng thêm khó hiểu, theo bản năng trả lời.

Thấy trạng thái hiện tại của Bạch Tiểu Bạch, Erica đã rõ ràng Bạch Tiểu Bạch nhất định là rơi vào tình yêu.

"Vậy chị có thể chấp nhận chia tay với Bạch Hà không?"

Nói tới điều này, câu hỏi của Erica bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn.

Nhắc tới chia tay, trên mặt Bạch Tiểu Bạch rõ ràng lộ ra một sự kinh ngạc, ngại ngùng duy trì nụ cười trên mặt rồi nói.

"Bản thân tình yêu chính là chuyện của hai người, nếu thật sự đến mức chia tay, cũng không phải một người có thể nói trái phải, cho nên, cho dù không thể chấp nhận, cũng phải chấp nhận."

Tuy Bạch Tiểu Bạch vẫn đang ở trong giai đoạn yêu đương, nhưng câu trả lời cho những lời này coi như là lý trí.

"Vậy trong tình huống nào chị sẽ chia tay với anh ta?"

Liên tiếp hai vấn đề, Erica đều đang trò chuyện về chủ đề chia tay, Bạch Tiểu Bạch rõ ràng có chút không vui, nhưng bởi vì đối tượng trò chuyện là Erica, cho nên cô cũng không thể nói gì.

"Tại sao chị phải chia tay?"

Bạch Tiểu Bạch hỏi ngược lại một câu.

Những câu hỏi mà Erica thay thế đi vào hỏi làm cho Bạch Tiểu Bạch có chút mơ hồ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

"Bởi vì lừa dối, quá đáng hay có lí do khác?"

Erica có chút nghi hoặc dẫn dắt.

"Anh ấy không phải là người như em nói, anh ấy yêu chị, chị yêu anh ấy, đó là lý do tại sao hai bọn chị ở bên nhau."

Bạch Tiểu Bạch chắc chắn nhìn Erica, hít sâu một hơi, mới cùng Erica nói.

Erica nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tiểu Bạch, cũng không nói gì nữa, đứng dậy rời khỏi phòng, đi về phía sân.

Trong sân từng ánh sao buông xuống, sân vườn nhờ gió đêm truyền đến từng đợt thoang thoảng hương thơm.

Bạch Hà lúc này vừa lúc quay lưng về phía Erica, giống như đang thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp này.

Erica không nói một lời, nhìn bóng lưng Bạch Hà, đem ánh mắt từ bóng lưng chậm rãi di chuyển đến vành tai Bạch Hà, nhíu mày.

Tiếp theo Erica lại cẩn thận đi về phía trước hai bước, Bạch Hà bỗng nhiên cảnh giác nghiêng đầu một cái, nhưng rất nhanh lại quay đầu lại, cái nghiêng đầu vừa rồi chỉ là tùy ý vận động cổ một chút.

Thế nhưng, ánh mắt Erica dần dần âm trầm một chút, lại nhìn chằm chằm Bạch Hà hai lần.

Anh rất rõ ràng, vừa rồi rất cảnh giác, cũng không phải tùy tiện quay đầu.

Bỗng nhiên có một cảm giác mãnh liệt, Erica trực tiếp chạy ra ngoài, một tay túm lấy cánh tay Bạch Hà, trực tiếp đẩy anh ngã xuống đất.

Lại thật không ngờ, Bạch Hà cũng không có phản ứng lại, một chút cũng không động thủ.

"Á!"

Đột nhiên ngã xuống đất, Bạch Hà nhịn không được lớn tiếng kêu lên một tiếng.

Người đầu tiên chạy ra khỏi nhà là Bạch Tiểu Bạch, lúc cô đi ra Erica đang đè lên người Bạch Hà, hai tay cậu kẹp cứng hai tay Bạch Hà, thế bắt giữ tiêu chuẩn.

Nhìn thấy Bạch Hà ngã xuống đất, Bạch Tiểu Bạch vừa vặn nhìn thấy.

Hét lên: "Em đang làm gì vậy!"

Bạch Tiểu Bạch rất tức giận, nhưng lại không đành lòng nổi giận với Erica, vừa nói vừa nhanh chóng đỡ Bạch Hà ngã xuống đất.

"Bạch Hà, anh không sao chứ, bị thương ở đâu không?"

Bạch Tiểu Bạch đau lòng nhìn Bạch Hà, lo lắng nhìn lên người Bạch Hà.

"Anh không sao."

Bạch Hà cũng không so đo với Erica, từ trên mặt đất bò dậy, đầu tiên lại an ủi Bạch Tiểu Bạch một câu, điều này làm cho Bạch Tiểu Bạch càng thêm cảm động.

Nhìn Bạch Hà ở chỗ này không chấp nhất gì bày ra sự quan tâm đối với Bạch Tiểu Bạch, vô cùng ân ái, ánh mắt Erica thâm trầm, như đang suy nghĩ cái gì đó.

Anh đang suy nghĩ, trong phòng khách bỗng nhiên lại truyền đến tiếng mở cửa.

Giương mắt nhìn lại, Phó Vân Tiêu từ trong phòng đi ra.

"Con đi theo tôi vào nhà."

Ngữ khí Phó Vân Tiêu hơi nghiêm túc, nói xong câu này, xoay người lại trở về phòng.

Erica nhìn bóng lưng Bạch Hà một cái, vẫn lắc đầu, tiếp theo mặt không chút thay đổi đi theo Phó Vân Tiêu đi vào phòng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Phó Vân Tiêu đóng cửa lại, nhìn Erica nhíu mày, trực tiếp hỏi.

Phó Vân Tiêu rất thông minh, cũng rất hiểu rõ con trai của mình, anh tin tưởng con trai của mình cũng sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra những quyết định bất thường này, nhất định là khi không nguyên nhân gì.

"Tôi cảm thấy Bạch Hà có chút vấn đề, cho nên vừa rồi tôi mới thăm dò anh ta."

Erica do dự một chút, tiếp theo mới dùng giọng điệu không rõ ràng nói.

"Vấn đề gì?"

Ánh mắt Phó Vân Tiêu cũng trở nên thâm trầm.

"Vừa rồi, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy phía sau lỗ tai Bạch Hà có một hình xăm, loại hình xăm này là một loại hình xăm của một tổ chức bí mật ở nước ngoài, bên trong tổ chức đó đều là sát thủ đặc chủng được huấn luyện chuyên nghiệp."

Nói đến đây, Erica hơi dừng lại.

"Nhưng tôi không chắc chắn là tôi có nhầm lẫn không, bởi vì hình xăm là quá nhỏ, và đằng sau tai của tôi, nó không rõ ràng lắm."

Nghe Erica nói, lông mày Phó Vân Tiêu khẽ nhíu lại, ngón trỏ bỗng nhiên đặt trên bàn bắt đầu có tiết tấu nhẹ nhàng gõ nhẹ vào mặt bàn, giống như đang suy tư cái gì đó.

"Có phát hiện nào khác không?"

Dừng lại hồi lâu, Phó Vân Tiêu mới chậm rãi mở miệng, hỏi Erica một câu.

"Một sát thủ chuyên nghiệp trên tay nhất định sẽ loang lổ, phủ đầy vết chai sần trên tay, nhưng vào buổi tối ăn cơm, tôi quan sát thấy trên tay cậu ta không chỉ không có vết chai tay, ngược lại còn rất mềm mại giống như bàn tay của đứa bé mới sinh."

Nói xong, lông mày Của Erica cũng hơi nhíu lại.

"Cho nên, Bạch Hà một là ngụy trang, hai là tay anh thật sự như thế."

Phó Vân Tiêu nói thêm với Erica.

"Đúng vậy."

Erica cũng gật đầu.

"Vừa rồi lúc vật tay, tôi chỉ nhẹ nhàng quay lưng về phía anh ta đi về phía trước hai bước, anh ta giống như phát hiện ra tôi vậy, hơi nghiêng đầu xuống. Nhưng hành động của anh ta diễn ra rất ngắn, giống như đang xoay cổ. ”

Nói xong câu này, lông mày Erica nhíu chặt hơn.

"Tôi dễ dàng đẩy ngã anh ta xuống, quá trình này quá tự nhiên, giống như anh ta không có một chút sức lực, không có một chút phòng bị."

Erica vừa kể lại quá trình, não vừa nhanh chóng xoay chuyển rồi lắc đầu.

"Được, tôi biết rồi."

Nghe xong câu chuyện của Erica, Phó Vân Tiêu như có chút suy nghĩ gật đầu.

"Suy đoán của con, có bao nhiêu phần tram là chính xác?"

Sau đó, Phó Vân Tiêu nhìn về phía Erica, ánh mắt bình tĩnh hỏi một câu.

"Không dễ nói."

Erica lắc đầu một lần nữa.

Nói xong chuyện này, Erica tiếp theo liền rời khỏi phòng Phó Vân Tiêu.

Trong phòng lại chỉ còn lại một mình Phó Vân Tiêu, tần suất ngón trỏ của anh gõ lên mặt bàn dần dần tăng nhanh, tiếp theo cầm điện thoại di động gọi điện thoại.

"Giúp tôi điều tra một người, tên là Bạch Hà, mau chóng gửi cho tôi tất cả tin tức của anh ta."

"Tôi rõ rồi Phó tổng."

Giọng nói nhanh chông vang lên ở đầu kia của điện thoại.

Cúp điện thoại, Phó Vân Tiêu mở cửa phòng ra, chuẩn bị đi xem Bạch Hà.

Một lần nữa từ trong nhà đi ra, Bạch Tiểu Bạch và Bạch Hà đều không có ở đây, chỉ có Bạch Tô một mình ngồi trong phòng khách.

"Hai đứa nhỏ đi đâu rồi?"

Phó Vân Tiêu nhìn bên ngoài trống rỗng, nghi hoặc hỏi Bạch Tô một câu.

"Đi rồi, lo lắng thân thể Bạch Hà không thoải mái, Bạch Tiểu Bạch đưa cậu ấy đến bệnh viện."

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu giải thích một câu.