Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 864: Vay tiền



Dừng lại một lát, đối phương hỏi yêu cầu cầu Văn.

Điều chỉnh lại mạch suy nghĩ của mình, Văn lúc này mới trao đổi kế hoạch với anh ta.

“Được, tôi biết phải làm gì rồi.”

Nói chuyện đến tận nửa giờ, người trong điện thoại nhẹ gật đầu, cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tô cũng không có việc gì, đi theo Phó Vân Tiêu đến công ty đi làm.

Chỉ là lúc cô ta đi theo Phó Vân Tiêu vào trong văn phòng, liền phát hiện trên mặt bàn đặt một phần tài liệu, nhìn có vẻ như vừa đặt đấy không lâu.

Phó Vân Tiêu tất nhiên cũng nhìn thấy phần tư liệu này, hơi dừng lại, Phó Vân Tiêu đi về phía bàn làm việc, Bạch Tô cũng hiếu kì đi theo.

Trên phần văn kiện được đóng kỹ này viết mấy chữ to đùng, “Bản sửa chữa hiệp nghị trả nợ khoản cho vay.”

Nhìn thấy mấy chữ này, lông mày Bạch Tô hơi nhăn lại.

Cô lặng lẽ đánh giá một chút biểu cảm của Phó Vân Tiêu, chỉ thấy Phó Vân Tiêu mặt không biểu cảm, rất tùy ý mở ra phong bì, lấy ra phần văn kiện bên trong.

Nội dung văn kiện rất nhiều, một tài liệu tiêu chuẩn đến không tiêu chuẩn hơn được nữa.

Nhưng có mấy câu trọng điểm, nguyên nhân bởi vì vòng quay vốn của công ty, hiện hủy bỏ khoản vay của Tư bản Vân Thượng, chỉ cần Tư bản Vân Thượng hoàn trả số tiền đã vay là được, nếu như tập đoàn Tư bản Vân Thượng tiếp tục vay tiền, lãi suất khoản vay sẽ tăng lên 30%.”

Phần này hợp đồng này dụng ý rất rõ ràng, cùng với lãi suất khoản vay trước đó gộp vào nhau, lãi suất số tiền cần phải trả lên tới bốn mươi phần trăm.

Phó Vân Tiêu không nói gì, nhưng Bạch Tô trong mắt đã không che giấu được sự lo lắng.

“Làm sao lãi suất lại cao như vậy?”

Do dự một chút, Bạch Tô vẫn là không nhịn được nhìn Phó Vân Tiêu hỏi một câu.

“Không cần quan tâm đến nó.”

Từ đầu đến cuối Phó Vân Tiêu nhìn phần tài liệu này sắc mặt không thay đổi một chút nào, sau khi nhìn xong, tiện tay đem bản thông báo này vứt vào thùng rác.

Mặc dù Phó Vân Tiêu vẫn luôn bình tĩnh trước sau như một, nhưng Bạch Tô vẫn ít nhiều biết được sự vận hành kinh doanh thực tế của công ty bọn họ, trong lòng đã bắt đầu ẩn ẩn lo lắng cho Phó Vân Tiêu.

Đồng thời Bạch Tô luôn có một loại cảm giác kỳ diệu, từ đầu đến cuối cô cảm thấy chuyện này chỉ là vừa mới bắt đầu, đằng sau dường như sẽ còn càng nhiều chuyện phức tạp hơn nối đuôi nhau mà đến.

Nghĩ đến điều này, sự sầu lo trong mắt Bạch Tô càng ngày càng đậm.

“Sao vậy?”

Tựa hồ nhìn ra Bạch Tô không thích hợp, Phó Vân Tiêu kéo tay Bạch Tô, ôn nhu nhìn về phía Bạch Tô.

“A... Không có gì.”

Bạch Tô lúc này mới tự cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, vội vàng che giấu, sợ bị Phó Vân Tiêu phát hiện điều gì đó, càng thêm lo lắng.

“Không, em có tâm sự.”

Phó Vân Tiêu chăm chú nhìn vào mắt Bạch Tô, đôi con người thâm thúy tựa hồ muốn nhìn thấu đáy lòng Bạch Tô, Bạch Tô trong lòng giật mình, vội vàng tùy tiện tìm thứ gì đó dời đi ánh mắt, không nhìn vào mắt Phó Vân Tiêu nữa.

“A, cái ví tiền này của anh rất đẹp đó, rất có gu, là ai mua cho anh thế?”

Bạch Tô thuận tay cầm lên ví của Phó Vân Tiêu, cố ý dời đi chủ đề.

Cũng không định so đo với Bạch Tô, Phó Vân Tiêu bắt đầu thuận theo lời của Bạch Tô.

“Quên rồi, nhưng đây nhất định là một người phụ nữ rất tinh mắt chọn cho.”

“Oa, trong ví của anh còn có hình của phụ nữ nữa này, người phụ nữ này đẹp quá đi mất!”

Bạch Tô biểu cảm muốn bao nhiêu khoa trương có bấy nhiêu khoa trương, nhìn hình của mình trong ví tiền Phó Vân Tiêu, nhịn không được phát ra một tiếng tán thưởng.

Rốt cục, Phó Vân Tiêu diễn không nổi nữa.

“Hình này không phải của em sao hả?”

Lấy lại ví tiền từ trong tay Bạch Tô, Phó Vân Tiêu cũng định kết thúc cái màn biểu diễn này.

“Uây uây uây, anh vẫn luôn để hình của em trong ví tiền của anh sao, có phải anh yêu thầm em không vậy?”

Bạch Tô mặt dạn mày dày tiếp tục nghiêm túc truy vấn Phó Vân Tiêu.

Nhìn cũng không nhìn Bạch Tô, Phó Vân Tiêu ngồi lên trên ghế trước bàn làm việc, chuẩn bị làm việc.

“Trong lúc vô tình nhặt được đấy, cảm giác mang theo tấm hình này có thể trừ tà, nên không vứt đi.”

Lần này, Phó Vân Tiêu không muốn thuận theo lời của Bạch Tô, cố ý cười nhạo Bạch Tô một câu.

“Hừ.”

Trừng Phó Vân Tiêu một chút, biết anh muốn làm việc cũng không quấy rầy anh nữa.

Ngồi trong văn phòng thêm một lúc, trong lòng Bạch Tô vẫn là không thôi nghĩ về hợp đồng vừa mới nhìn thấy, thế là lấy đại lí do đi dạo phố để mua ví tiền rời khỏi chỗ này, trên thực tế nàng muốn đi quyên tiền giúp Phó Vân Tiêu đem phần này vay trả hết trước đã.

Đi ra khỏi cao ốc, Bạch Tô suy tư một chút, lật khắp toàn bộ số điện thoại, cô cảm thấy có khả năng giúp cô cũng chỉ có hai người.

Sau đó nghiêm túc suy nghĩ giữa hai người Long Diễn và Nghiêm Đình, cô vẫn là gọi điện cho Long Diễn trước, bởi vì việc làm ăn của Long Diễn hầu như đều ở nước ngoài, ảnh hưởng của sự xung kích của kinh tế thành phố A đối với anh nhỏ hơn chút.

Dù sao không phải số lượng nhỏ, gọi điện cho Long Diễn hỏi rõ địa điểm, Bạch Tô chuẩn bị nói một chút về chuyện này ngay trước mặt Long Diễn.

Tốc độ xe của Bạch Tô rất nhanh, một đường tâm sự nặng nề trực tiếp lái xe vào trang viên của Long Diễn.

Còn cách một đoạn Bạch Tô liền phát hiện Long Diễn, anh ta đang ngồi ở một bên hồ câu cá, đỉnh đầu có một cái dù che nắng to đùng, muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái.

Nhìn qua, trạng thái của Long Diễn rất tốt.

Bạch Tô lúc đầu chính không biết nên mở miệng như nào, thấy trạng thái của Long Diễn tốt như vậy, trong nội tâm cô cũng có thêm chút sức mạnh.

Dừng xe ở một bên, Bạch Tô xuống xe hướng đi về phía Long Diễn.

Tựa hồ là phát hiện Bạch Tô, để cần câu xuống, Long Diễn nhiệt tình đứng lên.

“Làm sao lại đột nhiên nhớ ra tìm tôi thế này? Đừng nói là muốn ôn chuyện cùng tôi.”

Trong không khí truyền đến tiếng cười cởi mở của Long Diễn, vừa nói, Long Diễn vừa đi về phía Bạch Tô

“Có chút việc cần anh hỗ trợ...”

Bạch Tô ấp a ấp úng, có chút xấu hổ.

“Hử? Chuyện gì?”

Quen biết Bạch Tô lâu như vậy rồi, rất ít thấy được Bạch Tô chủ động tìm đến nhờ giúp đỡ, lần này cô thẹn thùng mở miệng, khẳng định là gặp vấn đề khó giải quyết.

“Haiz, nói ra rất dài dòng.”

Bạch Tô thở dài, trong lúc nhất thời không biết bắt đầu nói từ chỗ nào.

“Không có việc gì, cô cứ từ từ nói, tôi không vội.”

Trấn an cảm xúc Bạch Tô, Long Diễn đưa một chiếc ghế cho cô ngồi xuống, để cô từ từ nói.

Long Diễn biết một chút chuyện liên quan đến Văn và Phó Vân Tiêu, nhưng nguyên nhân đằng sau nó, anh cũng không rõ cho lắm.

Im lặng nghe Bạch Tô kể xong, lông mày Long Diễn nhịn không được nhíu lại.

“Có chút khó khăn.”

Dừng một chút, Long Diễn mới khó xử nhìn xm Bạch Tô nói tiếp, “Trước đó mấy ngày tôi vừa mới đầu tư một hạng mục ở nước ngoài, bây giờ không rút vốn ra được.”

Long Diễn một bên giải thích, sợ Bạch Tô khổ sở, tranh thủ thời gian lại bổ sung một câu, “Một tháng sau là có thể rút vốn ra từ trong hạng mục rồi, cho cô mượn vài tỷ không thành vấn đề.”

Nói xong câu này, Long Diễn thăm dò nhìn Bạch Tô, anh đang quan sát phản ứng Bạch Tô.

“A, không có việc gì không có việc gì.”

Bạch Tô rất rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn như thế xuất ra như thế một số tiền lớn là việc không thể nào, cô vô cùng rõ ràng Long Diễn đã cố gắng hết sức.

“Vậy đến lúc đó nếu như vẫn còn cần số tiền đó tôi lại đến tìm anh nhé.”

Vì để không khiến cho bầu không khí xấu hổ, Bạch Tô vội vàng lại nói hai câu cảm ơn rồi mau chóng rời khỏi đây.

Vào lúc cô quay người, sắc mặt cô nháy mắt đã tràn đầy khổ sở.

Cũng không phải là trách Long Diễn, tương phản, cô sở dĩ rời khỏi đây là bởi sợ Long Diễn phát hiện sự khổ sở của cô.