Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 876: Sắp đặt



Ở bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói của người đàn ông vô cùng thâm trầm, bài vở nói chuyện với cái người mà hai hôm nay gọi điện nói chuyện bài vở với Bạch Tô đều giống nhau, Bạch Tô thậm chí đều rõ ràng những người này sẽ nói gì.

"Xin lỗi, tôi không có ý định tham gia biểu diễn, tôi chỉ có thể chăm chỉ đi làm."

Không đợi người này nói xong Bạch Tô đã mất đi hứng thú để nghe tiếp trực tiếp phản hồi lời thỉnh cầu của mình, từ chối bọn họ.

"Tại sao vậy chứ? Giá tiền có thể tùy ý nói."

Người đàn ông trong điện thoại nói vô cùng phung phí, cho rằng Bạch Tô là vì vấn đề tiền.

"Xin lỗi, tôi thực sự không có hứng thú diễn bộ phim này, huống hồ tôi cũng không có thực lực."

Bạch Tô lại nhấn mạnh cái lý do của mình.

Nói thật, Bạch Tô không muốn diễn nhất nguyên nhân chính là cô cảm thấy mình không thích hợp làm diễn viên.

Nói xong chuyện nghệ thuật biểu diễn, Bạch Tô chuẩn bị cúp điện thoại, tiếp tục làm công việc của mình.

"Đợi đã."

Ngay khi cô chuẩn bị để điện thoại xuống người đàn ông trong điện thoại bình tĩnh gọi lại Bạch Tô một tiếng.

"Nếu như cô Bạch không có hứng thú với tiền vậy thì Phó Vân Tiêu thì sao? Không biết Bạch Tô có nể gương mặt này không?"

Lần đầu tiên có người trong điện thoại nhắc đến cái tên Phó Vân Tiêu.

Bạch Tô tay đang chuẩn bị cúp điện thoại thì bỗng nhiên dừng ở giữa không khung phản ứng lại nhanh chóng đưa điện thoại lên.

"Anh lời vừa nói là có ý gì? Anh làm sao lại biết Phó Vân Tiêu?"

Giọng nói của Bạch Tô dần trở lên không có thiện chí, ngữ khí cứng ngắc hướng về bên kia điện thoại ép hỏi.

"Cô Bạch thực là quý nhân hay quên chuyện rồi."

Người đàn ông trong điện thoại bỗng nhiên nở nụ cười.

"Nói đến chúng ta cũng có duyên gặp nhau mấy lần rồi, tôi là nhà cung cấp hàng đầu của tổng giám đốc Phó Vân Tiêu. Chúng ta trước đây chắc cũng gặp nhau trong một số bữa tiệc rồi."

Ngữ khí của người đàn ông trong điện thoại vô cùng bình tĩnh dường như là sợ Bạch Tô không tin, dừng lại một chút, người đàn ông này sau đó lại nói ra tên của mấy dự án mà Phó Vân Tiêu làm trước đó.

Tuy không nhớ được nhà cung cấp hàng đầu của Phó Vân Tiêu là những nhà nào thế nhưng dự án của Phó Vân Tiêu Bạch Tô lại hoàn toàn nắm rõ.

Người đàn ông trong điện thoại này khi nói xong tên của một số dự án, Bạch Tô lúc này mới tin người đàn ông này.

"Xin chào, xưng hô với anh thế nào đây."

Biết Phó Vân Tiêu công ty hiện giờ đang thời kỳ khó khăn, cho nên Bạch Tô cũng không dám đắc tội với những người này, chỉ có thể là nhẫn nhịn nói chuyện với đối phương.

"Thạch Đông."

Đi đôi với việc nói tên ra còn kèm theo một chuỗi tiếng cười vui vẻ.

"Cô Bạch, nếu đều là người một nhà, vậy chuyện này quyết định như vậy đi."

Nghe Thạch Đông lần nữa nhắc đến chuyện quay phim, Bạch Tô lông mi hơi rủ xuống, rơi vào suy nghĩ.

"Nếu như cô Bạch không đồng ý, vậy tôi chỉ có thể mời Phó Vân Tiêu đến nói giúp tôi."

Đã nghĩ xong cách rồi khi mà Bạch Tô còn trong lúc do dự, Thạch Đông lại bắt đầu quấy rầy hỏi.

Bạch Tô sở dĩ cảm thấy thực sự gây khó dễ toàn bộ đều là vì Phó Vân Tiêu.

Không rõ người này có quan hệ đến mức nào với Phó Vân Tiêu, cho nên Bạch Tô mới không dễ từ chối.

Một nguyên nhân khác, Bạch Tô còn không muốn cho Phó Vân Tiêu biết chuyện cô lén lút làm việc, nếu như nhà cung cấp hàng đầu Thạch Đầu này mà nói chuyện này với Phó Vân Tiêu, vậy chuyện này cũng phiền phức.

"Tôi đồng ý với anh."

Cuối cùng Bạch Tô vẫn là gật đầu nhận lời.

"Cảm ơn cô Bạch, biết là cô Bạch sẽ không từ chối."

Giọng trong điện thoại mang theo chút đắc ý cũng không nói chuyện phiếm nữa liền nói với Bạch Tô thời gian địa chỉ xong sau đó liền tắt điện thoại.

Quay phim định là ngày thứ hai, tổ ống kính đầu tiên chọn một bên hồ của thành phố A.

Bạch Tô một mình đến đây đợi khi cô đến, đoàn phim và công ty đã phái người đến chờ ở đây rồi.

"Cô Bạch, tôi là Thạch Đông, có thể mời được cô thực sự rất vui mừng."

Người đàn ông đeo một cặp kính vuông, râu quai nón chủ động đưa tay ra hướng về phía Bạch Tô.

"Xin chào."

Bạch Tô lễ phép mỉm cười, lịch sự bắt tay với người đàn ông trước mặt.

Lúc này, một người đàn ông có mái tóc dài tự xưng là đạo diễn cùng đi tới.

"Cô Bạch, trước tiên tôi muốn nói chuyện với cô về nội dung của phim, lát nữa chúng ta sẽ quay một video bơi trong hồ, cô cần xuống nước nhưng không cần cô đi với khu vực lặn, cô chỉ cần bơi ở khu nước cạn là được."

Nhìn thấy Bạch Tô đến trường quay, đạo diễn liền qua để nói về nội dung buổi quay với Bạch Tô.

"Chuyện này..."

Tuy rằng đồng ý tới quay phim nhưng trước đó cũng không nói với Bạch Tô là sẽ có cảnh bơi lội này.

Lúc này nghe đạo diễn nói như vậy Bạch Tô có chút do dự.

"Cô yên tâm cô Bạch, cảnh quay này chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành quay."

Nhìn thấy Bạch Tô chần chừ, đạo diễn tiếp theo lại nói một câu đảm bảo với Bạch Tô, muốn tháo bỏ cảnh giác của Bạch Tô.

Cho dù là có chút không bằng lòng nhưng đến cũng đã đến rồi, Bạch Tô cuối cùng vẫn gật đầu không từ chối nữa.

Buổi sáng hồ nước còn có chút lạnh, Bạch Tô dọc theo bên hồ từng bước từng bước hướng chỗ xa thăm dò, chỉ nhìn thấy hồ nước chậm rãi không quá mắt cá chân của cô, cô hướng về chỗ sâu hơn đi tìm.

"Ở đây có được không?"

Nước ở trong hồ đã không tới cổ của Bạch Tô, lúc này cô mới quay đầu nhìn đạo diễn hô một câu.

"Được rồi, cô Bạch xin chờ một chút."

Đạo diễn ra hiệu Bạch Tô chờ đợi chốc lát tiếp theo lại bắt đầu bày ra máy móc trước mặt anh ta.

Bóng cây thấp thoáng dưới hồ, nước màu xanh lá cây.

Bỗng nhiên có hai gợn sóng hướng về Bạch Tô trào đến, Bạch Tô còn chưa kịp phản ứng lại thì cảm giác dưới nước dường như có tay ai đó bắt được chân cô ngay sau đó đem cô hướng khu vực lặn.

Trong nháy mắt Bạch Tô liền hoảng hốt.

"Là sao?"

Bạch Tô kinh hoàng hô to một tiếng.

Thế nhưng đôi tay dưới chân vẫn kéo cô về khu vực lặn.

"Cứu mạng với!"

Bạch Tô hoảng hốt lo sợ, hướng về bên bờ hô to lên.

Thế nhưng cũng là khi cô la lên lúc này đạo diễn ở trên bờ và Thạch Đông công ty dường như cũng là không nghe thấy, lại còn đồng thời đứng dậy đi tới xe đạo cụ bắt đầu chuẩn bị đạo cụ.

"A..."

Nước đã tràn qua miệng của Bạch Tô, cô uống mấy hụm nước.

"Cứu..."

Thậm chí cũng không kịp để mà kêu cứu nữa rồi, sau đấy cả người bị kéo đi.

Tuy rằng Bạch Tô vẫn còn đang kịch liệt giãy dụa nhưng ở dưới nước, sự giãy dụa của cô chẳng còn hiệu quả nào trái lại cô càng giãy dụa thì chìm xuống càng nhanh.

Cảm giác mình đã đến khu vực trung của hồ dưới chân tự nhiên trống trơn, đôi tay cầm lấy chân cô lúc này mới buông ra thế nhưng cùng lúc Bạch Tô đã không cần người khác lôi bởi vì cô không biết bơi liền chìm xuống đáy hồ.

Bạch Tô chú ý nín thở, kìm nén một hơi cả khuôn mặt liền đỏ lên.

Bởi vì sợ hãi mà tay tay của cô kịch liệt giãy dụa nhưng cô càng giãy dụa thì ở trên mặt hồ chuyển động chìm xuống.

"Cứu mạng..."

Bạch Tô cố gắng kêu cứu chỉ là mỗi lần cô mở miệng hô lên thì nước đều sẽ chảy vào miệng cô tiếp sau đó cô liền chìm xuống đáy hồ.

Cô tiếp tục giãy dụa mới có thể chậm rãi mà trôi đi.