Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 877: Quan tâm



"Hù..."

Vừa trôi đến mặt nước Bạch Tô nhanh chóng há mồm ra muốn thở thì nước lại tiếp tục rót vào cô tiếp tục lại chìm xuống.

Từ trên xuống dưới, Bạch Tô không biết là cứ lặp lại như thế bao nhiêu lần.

Mãi cho đến khi cô kiệt sức một lần cuối cùng khi nhìn về phía bờ, tổ đạo diễn và công ty Thạch Đông vẫn không phát hiện ra tình huống này ở đây.

Trên mặt nước cuộn lên bọng nước của Bạch Tô giãy dụa, chỉ là những bọt nước này ở trong hồ thì có vẻ là bé nhỏ không đáng kể.

Dần dần bọt nước vắng lặng.

Bạch Tô cảm thấy mình cũng không uống thêm nước nữa ý thức của cô ngày càng mơ hồ, mí mắt cô càng ngày càng nặng xuống.

Cuối cùng cô nặng nề nhắm hai mặt lại cả người không còn chút sức lực và chìm xuống nước.

Cũng không biết có phải là khơi dậy ý muốn sống cuối cùng của cô hay không, vào khoảnh khắc cuối cùng cô nhắm mắt lại cô mơ hồ nhìn thấy bóng một người hướng tới cô bơi đến.

Chỉ là cô lại không thể mở mắt ra, cả người nặng nề chìm xuống dưới.

Hình như trôi ở dưới nước rất lâu rất lâu cũng không biết là đang mở hay là chân thực. Bên tai dường như có giọng nói quen thuộc không ngừng kêu tên Bạch Tô, cô muốn trả lời nhưng không ngừng há mồm ra lại không nói ra được câu gì.

Dần dần cô cảm giác mình cuối cùng cũng thoát khỏi mặt nước cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng không ít.

"Bạch Tô."

"Bạch Tô."

Một tiếng hai tiếng gọi gấp gáp lại không ngừng vang bên tai của Bạch Tô, cô cảm thấy âm thanh này càng ngày càng chân thực, cuối cùng cô mới nặng nề mở mí mắt.

Cũng không biết bản thân mình nằm ở trạng thái này giằng co bao lâu chờ khi cô mở mắt ra thì vừa vặn một luồng ánh sáng bắn ra, Bạch Tô không nhịn được liền đưa tay ra chắn mắt lại.

"Đây là ở đâu?"

Bạch Tô tay phải che ở trước mắt, theo bản năng liền hỏi một đâu về địa điểm.

"Cô Bạch của tôi, em cuối cùng coi là tỉnh rồi."

Giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, Bạch Tô lúc này mới quay đầu nhìn bên cạnh, chỉ nhìn không biết lúc nào, Nghiêm Đình vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi cạnh Bạch Tô, thấy Bạch Tô tỉnh lại, khóe miệng lộ ra ý cười từ nội tâm.

"Sao anh lại ở đây? Đây là đâu?"

Bạch Tô nhìn bốn phía xung quanh, ký ức hiện lên đứt đoạn, không nhịn được liền hỏi.

"Đây đương nhiên là bệnh viện."

Nghiêm Đình có chút không muốn nói gì, trong lời nói dường như ý rất ghét bỏ Bạch Tô.

"Cho tới nguyên nhân tôi ở đây, tôi thực không muốn trả lời cô"

Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, đồng thời không trực tiếp trả lời câu hỏi của Bạch Tô.

"Tại sao không muốn trả lời?"

Vừa tỉnh lại, trong đầu Bạch Tô vẫn chưa thể bình thường được, nhất thời không thích ứng được tiết tấu của cuộc nói chuyện với Nghiêm Đình.

"Bởi vì dựa theo logic thông thường, giống như ân nhân cứu mạng như tôi đều phải là lấy thân báo đáp, thế nhưng cô, lại ngay cả nhớ đến cũng không nhớ nổi."

Trong lời nói, ngữ khí của Nghiêm Đình dường như còn chút oan ức, hình như Bạch Tô tội ác tày đình, không thể tha thức.

"Được, được, được. Tôi sai rồi."

Nhìn thấy Nghiêm Định lập tức sắp đùa theo, Bạch Tô mau chóng nhận sai.

"Tôi nhớ là tôi đi quay phim, sau đó cần quay một cảnh dưới nước, tôi xuống dưới hồ..."

Bạch Tô cố gắng nhớ lại, muốn nhớ rõ lại xảy ra chuyện gì.

"Sau đó thì sao?"

Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, ra hiệu cô tiếp tục nói.

"Sau đó đạo diễn nói bảo tôi đợi một chút, sau đó tôi cảm thấy dưới nước hình như có người kéo tôi, kéo tôi đi về khu vực lặn, ta kêu cứu lớn tiếng nhưng đạo diễn bọn họ lại đi chuẩn bị đạo cụ rồi."

Cho tới bây giờ, Bạch Tô cũng không hề hoài nghĩ đạo diễn bọn họ.

"Tôi nhớ trong nháy mắt cuối cùng chính là cảm giác anh bơi về hướng tôi nhưng tôi lại không thể thấy rõ khuôn mặt của anh."

Tiếp tục rồi lại tiếp tục giải thích, hoàn chỉnh thuật lại quá trình một lần nữa.

:Thế nhưng cô vừa rồi không phải nói như vậy.”

Hoàn toàn không nể mặt Bạch Tô, Nghiêm Đình không chút nương tình vạch trần cô, thậm chí còn vì Bạch Tô nôn oẹ ra, anh còn cười Bạch Tô một cái.

"Này, tôi vừa nãy cũng là ý này, chỉ là tôi không diễn đạt hết thôi?"

Bạch Tii không chút yếu thế cũng trừng mắt nhìn Nghiêm Đình, có chút đành chịu nói.

"Được được được, cô giỏi nhất, tôi không biết là ai uống mấy lít nước đâu khi được kéo lên bờ cái bụng đều to như cái trống rồi."

Trêu đùa Bạch Tô, Nghiêm Đình còn cố ý nhìn lại cái bụng Bạch Tô một cái.

Như vậy dường như còn chưa đủ, sau đó Nghiêm Đình tiếp tục trêu "Hơn nữa, anh lại không nhìn thấy người khác, anh chỉ là biết giữa hồ hình như có một vật giống như con cá lớn bay nhảy vừa lúc anh đang đi câu cá, nhất thời không nhịn được liền muốn mò bắt về."

Nói xong khóe miệng Nghiêm Đình ý tứ cười nhạo càng nhiều, đành lắc đầu.

"Không ngờ mà thật không ngờ được cá lớn không bắt được, lại chỉ mò được một Bạch Tô."

Nghiêm Đình ngay sau đó thở dài hình như vô cùng tiếc nuối.

"Anh thực sự không chú ý đến những người khác?"

Bạch Tô lông mày cau lại hơi nghi hoặc một chút dĩ nhiên cũng không phân tích ra được mình có phải thực sự là nhớ sai không.

"Động não đi nào."

Cuối cùng bắt được cơ hội, Nghiêm Đình liền cười nhạo Bạch Tô.

"Nếu như thực sự là có người kéo cô xuống nước, cô cho rằng cô còn có cơ hội giãy dụa sao? Tôi làm sao lại xem cô là con cá lớn mà cứu lên đây chứ?"

Nghiêm Đình bắt đầu phân tích cho Bạch Tô.

"Có thể đừng nói cá lớn cá lớn nữa được không nghe rất kỳ lạ."

Bạch Tô cuối cùng không nhịn được oán trách nói một câu, từ khi tỉnh lại đến bây giờ, cô vẫn luôn nhịn sự cười nhạo của Nghiêm Đình.

"Ừ... vậy gọi cô là mỹ nhân ngư đang múa dưới nước?"

Trong giọng nói của Nghiêm Đình vẫn là có ý trêu chọc, không đứng đắn chút nào.

"Haiz, thôi bỏ đi."

Bạch Tô thở dài một cái không muốn tiếp tục tính toán với Nghiêm Đình, chậm rãi ngồi dậy muốn xuống giường đi đến.

"Đừng động đậy, em muốn đi đâu?"

Thấy Bạch Tô đứng dậy muốn bước xuống Nghiêm Đình lúc này mới thu hồi vẻ mặt vui cười, mau chóng ngăn cản Bạch Tô.

"Bác sĩ đã dặn dò rồi, giống như cô não ngâm ở trong nước lâu quá có tổn thương mơ mộng hão huyền cần phải nghỉ ngơi."

Nghiêm Đình lại cười chế giạo Bạch Tô sau đó lại bắt Bạch Tô nằm xuống.

"Mời anh rời đi, hoặc là cô rời đi."

Thực sự không chịu nổi Nghiêm Đình được nữa rồi, Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình đành hạ lệnh đuổi khách.

"Được được được, cô chịu khó nghỉ ngơi, tôi về."

Nghiêm Đình lập tức lại thay đổi dáng vẻ cợt nhả chắp tay trước ngực nhìn Bạch Tô chầm chậm rời khỏi phòng bệnh.

Chỉ là sau khi anh rời khỏi phòng bệnh sắc mặt lập tức chìm xuống.

Anh ta bình thường có đôi mắt sáng ôn hòa lúc này lại sắc bén đáng sợ hình như giống như con thú hoang trong bóng tối bị đụng vào mà chống lại, tìm kiếm con mồi ở bốn phía xung quanh sau đó lại tấn công chắc chắn sẽ chết.

Tay phải của anh ta chăm chú nắm chặt điện thoại di động, bởi vì dùng sức quá mức, gân xanh nổi lên dường như muốn bóp nát điện thoại di động.

Vào lúc này điện thoại di động của anh ta rung lên, Nghiêm Đình tay siết chặt điện thoại di động lúc này mới thả lỏng ra.

"Tổng giám đốc Nghiêm, đã điều tra rồi, Văn hôm nay lại không có bất kỳ động tĩnh gì."

Trong điện thoại, thư ký thành thật báo cáo điều tra.

"Hiện tài điều tra nhóm người hẹn Bạch Tô đi quay phim, từ đạo diễn đến công ty, tôi cần biết thông tin chi tiết của tất cả những người này."

Giọng nói của Nghiêm Đình nghe thấ vẫn có thể coi là bình tĩnh nhưng người quen biết với Nghiêm Đình đều sẽ biết, ngữ khí này thể hiện anh đã đến sát mép mức tức giận rồi.

"Đã nhận."

Thư ký mau chóng trả lời.

Cúp điện thoại, Nghiêm Đình lúc này mới đi ra bên ngoài bệnh viện.

Phàm là người uy hiếp đến sinh mạng của Bạch Tô, anh cho dù phải liều mạng cũng nhất định sẽ không bỏ qua.