Bọn Họ Đều Nói Trẫm Là Bạo Quân

Chương 4: Nếu chàng còn không dừng lại thì buổi chầu ngày mai...



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì thức dậy từ sáng sớm nên vừa tiễn Du Tuấn về phòng Du Ngạn đã nổi cơn buồn ngủ, bèn mặc kệ cần câu bị vứt bừa bên ao sen, chàng đi thẳng về phòng mình, chuẩn bị chợp mắt.

Thực ra Du Ngạn đã lâu không tuỳ ý như thế, chàng không thích dự chầu, cũng không ưa những đồng liêu lòng mang ý xấu ấy. Nhưng thân là thượng tướng quân, vẫn có một đống việc quân chất chứa lên đầu chàng. Huống hồ, chàng từng bước từ một công tử thế tộc tự do phóng khoáng trở thành Thượng tướng quân có vẻ uy quyền khiến vô số người kiêng dè như ngày hôm nay, có rất nhiều chuyện không đơn giản như bề ngoài.

Bởi vậy khi mơ mơ màng màng đổ ập xuống giường, chàng vẫn nhớ dặn dò Thụy Vân: "Một canh giờ nữa đánh thức ta, ta đã hứa hôm nay phải vào trong quân xem chút."

Dù Thụy Vân đã cẩn thận buông màn xuống cho chàng thì chung quy vẫn đang là ban ngày. Du Ngạn tuy thiếu ngủ đến cùng cực nhưng mãi không thể ngủ yên được, đương lúc nửa tỉnh nửa mê bỗng cảm thấy bên giường mình có một người ngồi, mí mắt chàng lại rất nặng, bất kể gắng sức thế nào cũng không mở ra được. Cứ giãy giụa như vậy trong cơn mộng mị không biết bao lâu, Du Ngạn mới từ từ lấy lại ý thức, chầm chậm mở mắt ra.

Trong tầm mắt vẫn là một mảnh mờ mịt, Du Ngạn trong khoảng thời gian ngắn không thể thoát ra khỏi giấc mộng, thậm chí không phân biệt được bây giờ đang là ban ngày hay đã chập tối. Chàng xoay người định bụng gọi Thụy Vân thì phát hiện bên giường thật sự có một người ngồi. Ánh sáng tuy ảm đạm, nhưng Du Ngạn đã quá quen thuộc người này, dụi mắt: "Sao chàng lại ở đây?"

Có lẽ là vì vừa tỉnh lại từ trong mộng, Du Ngạn quên mất lần trước gặp nhau mình còn chòng ghẹo người này, hơn nữa bởi vì cơn buồn ngủ còn chưa tiêu tan hoàn toàn, chàng còn mang theo vẻ thân mật mà người ngoài không thể thấy, khiến cho khuôn mặt vô cảm của Lận Sách dịu đi hơn, hắn chậm rãi trả lời: "Nghe em bị bệnh, mà người trong phủ em còn nói úp mở, ta thực sự không yên lòng nên tự mình đến xem."

Nói đoạn, Lận Sách đưa tay sờ trán Du Ngạn: "Ngự y đang đợi bên ngoài, gọi vào bắt mạch cho em nhé?"

Du Ngạn nâng mắt vừa lúc thấy được sự lo lắng trong mắt người ấy. Rõ ràng đã là vua một nước, triều chính như núi đè nặng trên người, mấy ngày trước còn mải phê duyệt tấu chương đến quên nghỉ ngơi, vậy mà người này vẫn như ngày đó vừa nghe chàng bị bệnh là phải bất chấp túc trực bên giường chàng.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Du Ngạn hoàn toàn biến mất. Dù rằng thân phận và địa vị của hai người đều thay đổi, song vẫn luôn có một số thứ từ đầu đến cuối không đổi thay, ví như tình cảm của người này đối với chàng bất kể qua bao lâu vẫn như trước.

Nghĩ vậy, đáy lòng Du Ngạn trỗi dậy sự mềm mại đã lâu không có, chàng kéo tay Lận Sách xuống, mười ngón tay đan nhau, cười nói: "Chỉ là đêm qua ta ngủ không được ngon nên nhất thời lười biếng không muốn vào chầu, thân thể không sao."

Lận Sách không nhịn được cúi đầu nhìn ngón tay quấn quýt cùng mình, nghe thấy người này nói gì thì không khỏi nhướng mày, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một ngón tay thon dài đã đặt lên môi hắn, Lận Sách cụp mắt nhìn thấy một đôi mắt cười. Du Ngạn nghiêng đầu: "Bây giờ ta đang có tâm trạng tốt hiếm thấy, chàng có chắc muốn nói ra những lời trách cứ ta không?"

Nếu là người khác, Lận Sách thế nào cũng phải xử đối phương tội danh khi quân võng thượng, nhưng đối mặt với người trước mắt này, hắn thật sự không thể nói ra lời trách cứ được. Hắn cùng Du Ngạn nhìn nhau một hồi, cuối cùng không nhịn được cong môi: "Sao ta dám trách cứ em? Chỉ là em đã mượn cớ bệnh thì hôm nay hãy ở trong phủ đừng nên đi đâu, nếu không truyền ra, tấu chương kể tội em e là sẽ chất đầy trên án ta mất."

"Vậy thần tạ ơn Bệ hạ thương yêu." Du Ngạn cười tủm tỉm thu về ngón tay đặt bên môi Lận Sách, bàn tay còn lại đang như vô tình hoặc cố ý vuốt ve mu bàn tay Lận Sách bằng ngón cái.

Yết hầu Lận Sách hơi run lên, cuối cùng không kiềm chế nổi mà cầm lấy ngón tay không an phận ấy, mắt dán trên mặt Du Ngạn, gằn từng chữ: "Em gọi ta là gì?"

Du Ngạn sửng sốt một chút, mới hiểu được người này vẫn cứ canh cánh trong lòng vì danh xưng này, chàng ngồi ngay ngắn lại, nhìn vào mắt Lận Sách, chậm rãi gọi: "Hoài Sính."

Đây là tên tự của Lận Sách, kể từ khi hắn đăng cơ đến nay, trong thiên hạ chỉ có người ấy còn dám gọi hai chữ này. Đối với Lận Sách mà nói, đó càng là minh chứng cho mối quan hệ của hai người. Trong mắt hắn vụt qua rất nhiều tâm tư, rồi lại chỉ dùng sức siết chặt tay Du Ngạn, kéo người này vào trong ngực mình không nói lời nào mà hôn xuống.

Không ngờ chỉ một xưng hô lại có thể khiến người này kích động như thế, Du Ngạn trong nháy mắt giật mình ngẩn ngơ, sau đó lập tức định thần lại vòng lấy eo Lận Sách, bắt đầu đáp lại nụ hôn ngày càng mãnh liệt.

Cả hai đã quá đỗi quen thuộc với thân thể của nhau, một nụ hôn dài kết thúc cũng khiến đối phương nổi lên cảm giác kích thích.

Đặc biệt là Lận Sách, bởi vì hai người đều có sự vụ nặng nề nên có thể có thời gian nói chuyện một hồi như vừa rồi đã là khó thấy. Thậm chí hắn không nhớ được lần cuối cả hai thân mật là lúc nào. Hắn tuy là vua một nước, ham muốn có chăng cũng chỉ là một người này mà thôi, một nụ hôn như vậy làm sao có thể thỏa mãn?

Đôi môi mỏng khô khốc của Du Ngạn trải qua sự dày vò trở nên hồng hào ướt át, Lận Sách gần như không có cách dời tầm nhìn khỏi bờ môi ấy. Hắn muốn áp đảo con người mặt mang ý cười này xuống giường, chiếm lấy hết thảy.

Hơi thở Du Ngạn vẫn chưa bình phục hẳn, nhìn ánh mắt không chút che giấu của Lận Sách, chàng không khỏi giơ tay nhẹ nhàng đặt lên mặt Lận Sách, sau đó chậm rãi trượt xuống dọc theo hai má, dừng lại nơi yết hầu giây lát, như vô tình hoặc cố ý vuốt nhẹ mấy lần. Tầm mắt Lận Sách cơ hồ hoàn toàn đi theo tay chàng, khi chàng thu tay lại, trên mặt hắn lộ rõ vẻ thất vọng.

Du Ngạn nở nụ cười, từ từ đến gần, môi lưỡi phủ lên vị trí mình vừa vuốt nhẹ, xúc cảm ướt át khiến bàn tay Lận Sách vòng qua hông chàng lập tức siết chặt.

Du Ngạn kề vào tai Lận Sách, hơi thở ấm áp phả vào cổ Lận Sách: "Trong lúc gấp gáp không có long sàng, chỉ đành để Bệ hạ hạ mình lăn trên chiếc giường chật hẹp này của Du phủ một chút vậy."

Lận Sách không kìm được nuốt nước miếng, một bàn tay siết chặt eo Du Ngạn, bàn tay kia từ từ đi lên, như vô tình cố ý nắn bóp đôi môi hồng hào của người trong lòng. Mà người này hiếm khi ngoan ngoãn thuận theo, mặc ý hắn hành động. Cũng giống như rất nhiều lần trước, trong chuyện tình cảm Du Ngạn luôn vô cùng thản nhiên, chưa bao giờ che giấu khao khát của mình với Lận Sách.

Du Ngạn như vậy làm cho Lận Sách không thể kiềm chế. Hắn đè người này xuống giường, ghé sát vào tai chàng cất tiếng trầm thấp: "Thế thì hôm nay, đành dựa vào chiếc giường chật hẹp này của Thượng tướng quân mà tính luôn hết cả thảy nợ nần mấy bận trước vậy."

Du Ngạn khẽ nhướng mày: "Tiếp tới cùng."

Mọi chuyện sau đó liền tiếp diễn thuận theo tự nhiên. Bọn họ vốn là đôi tình nhân thân thuộc nhất, dù có một quãng thời gian không gần gũi nhưng vẫn biết cơ thể đối phương rõ như lòng bàn tay. Nhất là Lận Sách, vô số lần thân mật trong quá khứ, hắn đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, quá biết cách làm sao để người dưới thân được hưởng thụ niềm vui sướng tột cùng, làm sao khiến người ấy trầm luân vì mình.

Chuyện tình qua đi luôn làm người ta mệt lử, hơn thế nữa một quãng thời gian trước đấy Lận Sách còn phải cực lực kìm nén, hắn hận không thể đòi lại toàn bộ những lần trong quá khứ, hết lần này đến lần khác đưa Du Ngạn tới giới hạn rồi lại không giải phóng. Khi cả hai cuối cùng cũng ra, Du Ngạn đã sức cùng lực kiệt.

Chàng dựa vào người Lận Sách, mái tóc dài buổi sáng buộc tuỳ tiện không chịu nổi dằn vặt mà xoã tung, tóc đen như mực càng làm tôn thêm nước da trắng ngần của chàng. Người con trai vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong dư vị, ngực không ngừng phập phồng. Một bàn tay màu da hơi đậm mơn trớn trên người chàng, khiến cơ thể đang trong trạng thái mẫn cảm của Du Ngạn không khỏi run rẩy.

Chàng rốt cuộc mở mắt ra, đè lại cái tay càng lúc càng quá phận ấy, nhướn hàng mày, khàn giọng nói: "Tuy ta hiểu chàng vì tiểu biệt thắng tân hôn mà xúc động, nhưng nếu chàng còn không dừng lại thì buổi chầu ngày mai có thể ta sẽ phải mượn cớ ốm thật đấy."

(Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.)

"Chỉ cần em không thực sự bị bệnh, dự chầu muốn đi hay không cũng được." Dẫu nói vậy, Lận Sách vẫn lưu luyến không rời mà thu tay về, kéo chăn mỏng đắp lên hai người, sáp lại đặt lên môi Du Ngạn một nụ hôn, "Em muốn ngủ thêm không?"

"Ta ban ngày không làm gì ngoài ngủ, hơn nữa chàng có chắc không muốn tranh thủ bây giờ nói chuyện với ta không?" Du Ngạn nâng mí mắt nhìn Lận Sách, kéo một cánh tay hắn qua gối lên, nghiêng người áp mặt tới, tay vòng lấy eo Lận Sách.

Đây là một tư thế cực kỳ thân mật tràn ngập ỷ lại. Thượng tướng quân anh dũng thiện chiến, là vũ khí huỷ diệt của triều Nam Ngụy, về đến trước mặt Lận Sách, lại chẳng giữ lại điều gì mà bày hết tất cả ra cho hắn.

Lận Sách không nhịn được giương khóe môi, cũng nghiêng người ôm Du Ngạn vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng Du Ngạn, nghe hô hấp người trong vòng tay đang dần dần dịu lại, hắn nhàn nhã cuốn lấy mái tóc dài của Du Ngạn: "Mặc dù mỗi ngày vào chầu có thể nhìn thấy em, nhưng có lẽ là vì đã lâu không cùng nhau dùng bữa, ta cứ cảm thấy thời gian này em gầy đi rất nhiều." Vừa nói, tay hắn chậm rãi đi dọc theo sống lưng Du Ngạn xuống, "Nuôi ở bên cạnh ta thì vẫn an tâm hơn."

Du Ngạn cong môi: "Vậy Bệ hạ định xây một toà kim ốc¹ trong hậu cung rồi giấu ta vào đó à?"

Lận Sách thuận theo lời chàng mà nói: "Nếu không phải biết em không muốn, có lẽ trong hoàng thành này đã có thêm một toà kim ốc như vậy từ lâu rồi." Lận Sách thở dài, "Tiếc là Thượng tướng quân của ta chí tại vạn dặm non sông, lòng ở muôn dân thiên hạ. Làm sao ta dám trói buộc em bên mình ta?"

"Sao chàng biết ta không muốn?" Du Ngạn cười, ngẩng đầu nhướng mi, "Thực ra, ta chưa từng có chí hướng cao cả gì. Chỉ muốn tìm một nơi non xanh nước biếc, dựng vài căn nhà, hằng ngày chăm sóc cỏ cây hoa lá, vui lòng khoái chí. Chàng nhìn cha ta xem, không biết bây giờ đang ở chốn nào nghỉ mát đây. Thế nào cũng sảng khoái hơn ta phải đối mặt với những thứ ngổn ngang, đủ loại suy đoán cùng buộc tội trong triều nhiều."

Lận Sách khẽ cau mày, sờ nhẹ lên khuôn mặt chàng: "Em phiền lòng vì việc trong triều mấy ngày trước? Dù bọn họ cứ thỉnh thoảng lại như thế nhưng đâu có ai thực sự dám đưa đàn bà vào trong cung? Em không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết."

Du Ngạn giương mắt nhìn hắn một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Thôi không đề cập tới chuyện này nữa, ta còn có chuyện khác muốn bàn với chàng. Thù Văn đã đến tuổi lấy vợ, mà sức khoẻ huynh trưởng ta chàng cũng biết đấy, cho nên ta khó tránh khỏi phải bận tâm đến hôn sự của nó, chỉ là ta nghĩ đến những người trong triều thì chẳng chọn được người phù hợp nào."

Lận Sách nở nụ cười: "Ta biết em coi thằng nhóc đó như con ruột nên chuyện của nó ta vẫn luôn để bụng. Dựa vào xuất thân và học thức của nó, khắp đô thành này có mấy ai xứng được với nó? Trái lại ta thấy có một người phù hợp, ta nghĩ bất kể là trong phủ của em hay là bản thân Du Lễ cũng sẽ rất vui mừng."

Du Ngạn nhíu mày, nghe Lận Sách chậm rãi nói: "Nhạc Xương Công chúa làm cháu dâu em, thế nào?"

Chú thích:

¹ "Kim ốc" là từ câu nói "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.

Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm

Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc



.