Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 59: Thế Giới Cổ Đại (29)



Lửa nhanh chóng lan ra, dù có tuyết cũng không thể làm dịu đi ngọn lửa đang nổi giận, nó cắn nuốt tất cả mọi thứ. Tiếng đao kiếm va chạm, tiếng khóc than oai oán, tiếng la hét thảm thiết. Một thôn trấn nhỏ yên bình xinh đẹp, trong phút chốc trở thành địa ngục trần gian.

Bạch Cảnh Từ sững sờ tại chỗ, cho dù biết thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ tan biến, điều cấm kị nhất của những người xuyên không như hắn chính là sinh ra tình cảm với thế giới bản thân làm nhiệm vụ... Cho dù vậy, nhìn khung cảnh trước mặt hắn vẫn bị hoảng hốt.

" Đừng nhìn... "

Bàn tay to rộng bao phủ lấy đôi mắt, cả người bị ôm vào trong lòng ngực. Bên tai là thanh âm trầm ấm quen thuộc, Bạch Cảnh Từ nắm lấy bàn tay kia kéo xuống.

Đột nhiên trong lòng hắn an tĩnh lại một cách kì lạ.

" Là ngươi để lộ tung tích cho bọn họ phải không? "

Bạch Cảnh Từ xoay người, ánh mắt không có chút cảm xúc, điềm tĩnh khiến nam nhân bất an.

Y tránh né ánh mắt của người trước mặt, cho dù biết sẽ bị đối phương chất vấn, sẽ thấy được ánh mắt thất vọng xa lạ của hắn. Nhưng tới lúc thật sự đối mặt, y lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

" Trả lời ta, Tán Cẩm. "

Đã lâu rồi Bạch Cảnh Từ mới gọi cả họ lẫn tên của chính mình, tay siết thật chặt. Tán Cẩm quay đầu, y mím môi, khó khăn mở miệng.

" Phải. "

" Việc Tô Tử Sâm có thể tìm tới chỗ này cũng là do ngươi để lộ. "

Không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định. Yết hầu phát nghẹn, Tán Cẩm gian nan đáp lời.

" Phải. "

" Người giúp Tô Tử Sâm áp chế độc tố cũng là ngươi, ngươi ở trong thuốc động tay động chân. Nhìn bề ngoài gọi là áp chế thật chất là nuôi cổ, cổ độc là loại độc đặc biệt luyện từ vạn cổ mà thành nếu nuôi trong cơ thể, cổ trùng sẽ chậm rãi gặm nhấm đục khoét, rút cạn máu vật chủ... "

" Tán Cẩm, ngươi thật ra là ai? "

Móng tay theo từng lời từng lời của đối phương càng ngày càng đâm sâu vào da thịt, máu tươi tràn qua kẽ tay tí tách nhỏ xuống bị nền tuyết nuốt chửng.

Y rũ mắt: " Cổ độc nuôi từ vạn cổ trùng độc nhất của tộc Tây Á, quá trình tạo ra cổ độc sẽ đem vạn con cổ trùng thả cùng một chỗ lấy máu kích thích để chúng nó cắn giết lẫn nhau. Con cổ trùng sống sót cuối cùng vì cắn nuốt đồng loại nên độc trong nó sẽ là loại độc nhất không thứ gì có thể giải được, đem cổ trùng cuối cùng đi luyện chế, lấy máu và da thịt của người luyện cổ độc nuôi cổ trùng, tới đêm trăng tròn thì cắt ra da thịt đem cổ trùng ra ép luyện thành thuốc. Thuốc thành công sẽ có màu đỏ, cổ trùng tạm thời ngủ đông đợi khi người luyện cổ dùng phương pháp đặc biệt kích phát nó sẽ tỉnh dậy, dựa vào vật chứa mới điên cuồng gặm nhấm máu thịt đến khi vật chứa chỉ còn một cái vỏ rỗng... "

Rõ ràng tỉ mỉ cách chế tạo được Tán Cẩm nói ra không sót, giống như bản thân y chính là người đã luyện ra loại cổ độc chết người kia.

" Cẩm... Ta... Chính là tiền nhiệm tộc trưởng của tộc Tây Á, kiếp trước ta bị tên phản đồ Tây Á Thành Phụng đánh lén, ám sát chết đi. Lúc tỉnh dậy ta có được thân thể mới nhưng thân phận thấp hèn và thời điểm đã là hàng trăm năm sau, ta lúc đó nghĩ có lẽ thiên đạo thương xót thấy mạng ta chưa tận mới cho ta cơ hội. Ta không muốn báo thù, cũng không quá chấp nhất với việc làm tộc trưởng cho nên an phận sống cuộc sống bình thường như vậy, cho tới khi ta được tộc trưởng hiện tại phái đi bảo vệ cho ngươi... "

Nghe, trong lòng Bạch Cảnh Từ đã rõ, có loại cảm giác "quả nhiên là thế".

Tán Cẩm không biết vì sao, có lẽ là dịch dung giả làm người khác giúp vai chính áp chế cổ độc, nói là giúp thật sự chính là ngụy trang để đánh thức cổ trùng. Cả việc nơi tách biệt, hẻo lánh ít ai biết đến bị vai chính và Kỷ Lập Doanh tìm ra được, tất cả mọi việc đều do người trước mặt này một tay làm ra...

Tôi f******!!! Thế hoá ra trùm cuối thật sự là Tán Cẩm mà không phải Kỷ Lập Doanh à?! Còn có thể chơi theo kiểu này sao?! Cái bug phá tới tan tành cái thế giới này cũng quá đáng sợ rồi!

" Thiếu chủ... "

" Đừng gọi ta là thiếu chủ, tiếng thiếu chủ này ta không dám nhận. "

Tay vươn ở không trung bắt vào khoảng không bởi vì đối phương đã lùi lại né tránh, Tán Cẩm tự giễu cười cười thu hồi tay.

" Khụ khụ khụ! "

Bạch Cảnh Từ giật mình quay đầu, lão bà bà khó khăn chống lấy thân cây liên tục ho khan. Cả người toàn vết trầy xước cùng tro bụi, hắn cũng mặc kệ Tán Cẩm đứng đó, vội vàng chạy tới đỡ lấy bà.

Lão bà bà tuổi đã cao, hiện tại còn gặp tình trạng như vậy cho nên đã suy yếu cực điểm. Vừa được đỡ lấy bà đã lung lay khụyu xuống.

" Bà bà! Bà cố lên! "

Bạch Cảnh Từ hốt hoảng đem lão bà bà cõng lên trên lưng né tránh cành cây bị lửa đốt gãy rơi xuống, hắn cắn chặt răng một bên cõng lão bà bà một bên nắm chặt kiếm chém xuống mấy mũi tên lao đến.

Cung thủ nhìn thấy vậy do dự ngừng tay, vương đã dặn không được để người kia bị thương. Tên thủ lĩnh cẩn thận nhìn sang nam nhân ung dung ngồi trên ngựa, thấy hình như hắn nhíu lại mày, gã liền sợ hãi.

" Bệ hạ... "

Kỷ Lập Doanh không thèm nghe tên thủ lĩnh nói, hắn kéo cương ngựa lao đến phía Bạch Cảnh Từ chặn ngang trước mặt đối phương, vung tay túm sau cổ áo của lão bà bà dễ dàng đem người cướp đi.

" Buông người ra! "

Bạch Cảnh Từ phẫn nộ, lần đầu tiên hắn vì một người khác tức giận đến như vậy. Nhìn biểu cảm tràn đầy giận dữ, ánh mắt bốc lên sát khí hừng hực chưa từng có. Xinh đẹp, kinh diễm đến Kỷ Lập Doanh ngẩn người.

Hắn rùng mình, đột nhiên cười lớn đầy hưng phấn. Hắn... Cứng rồi!

" Ngươi càng ngày càng cho quả nhân nhiều niềm vui bất ngờ! Thú vị, thật sự thú vị! "

" Thả. Người. Ra! "

Bạch Cảnh Từ lặp lại lần nữa, y nghiến răng gằn ra từng chữ.

Kỷ Lập Doanh nhướn lên một bên mày, tay nắm lão bà bà lắc lắc giống như cầm một món đồ mà không phải là con người.

" Theo quả nhân đi, quả nhân sẽ thả người. "

" Được, ta theo ngươi đi! "

Thấy đối phương không chần chừ đồng ý, Kỷ Lập Doanh đột nhiên thấy có chút không thú vị. Hắn nghiêng đầu nhìn bà cụ ốm yếu sắp kéo không nổi hơi tàn, tay rút ra kiếm.

Con ngươi loé lên một đường sáng, máu tươi văng lên gương mặt. Bạch Cảnh Từ cả người lạnh lẽo như ở trong hầm băng, Kỷ Lập Doanh ném thi thể, ghét bỏ rút ra khăn lau lau kiếm.

" Bẩn chết được. "

[ Cộng sự... ]

256 từ đầu tới cuối vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, tay Bạch Cảnh Từ siết chặt lại buông lỏng. Hắn nhẹ nhàng hít vào rồi thở ra một hơi, nhanh chóng chèn ép được gợn sóng trong lòng.

[ Bạch Cảnh Từ: Chuẩn bị đi. ]

Một câu không rõ đầu đuôi nhưng 256 hiểu, nó và cộng sự đã sớm bàn trước. Nó sẽ cùng với người trong cục cố gắng sửa lại máy truyền tống, chỉ cần một khi Bạch Cảnh Từ sẵn sàng rời khỏi sẽ nói với 256 chuẩn bị, lúc đó nó sẽ cùng với mọi người kích hoạt máy tránh gặp trục trặc lần nữa.

[ Được, thời gian đếm ngược là 30 giây. Bắt đầu đếm ngược... ]

[... 30... ]

" Ai da, quốc sư đại nhân máu lạnh quá đi. À không... Quả nhân nghe nói, tên hoàng đế mới kia đã phế ngươi rồi. Theo quả nhân về rồi, quả nhân sẽ phong cho ngươi làm vương hậu. Lúc đó so với chức vụ quốc sư cỏn con, còn hời gấp trăm lần. "

Lời nói cợt nhã khiến người khác nghe phải giận sôi, Bạch Cảnh Từ lại điềm tĩnh chỉ im lặng nhìn một bên thi thể đã không còn hơi thở rồi lại ngẩng đầu nhìn Kỷ Lập Doanh.

[... 29... ]

" Vui không? "

Kỷ Lập Doanh bật cười: " Đương nhiên là vui rồi, ngươi chịu theo quả nhân về Tây Thành Quốc. Quả nhân cũng trút hết giận mấy tháng này tên hoàng đế mới của Sở Quốc chèn ép binh sĩ của trẫm, giết một vài con dân của hắn xem như quả nhân vẫn còn rộng lượng lắm. "

[... 28... ]

" Đi thôi, ngươi không phải kẻ nuốt lời đúng chứ? "

[... 27... ]

Kỷ Lập Doanh tươi cười không giảm, lời nói ra lại đầy cảnh cáo cùng uy hiếp.

[... 26... ]

Bạch Cảnh Từ không đáp chỉ vươn tay, tay hắn cùng Kỷ Lập Doanh chỉ hơi chạm nhau, cả hai đã vội vàng thu hồi. Một cây dao bay đến cắm xuống nền tuyết, nếu ban nãy cả hai không thu hồi thì cây dao kia sẽ lấy đi ngón tay của Kỷ Lập Doanh!

[... 25... ]

" A Lập ngươi không thể theo hắn đi! "

[... 24... ]

Tán Cẩm tay siết chặt, ánh mắt u ám nhìn về phía hai người. Y làm sao để A Lập theo người khác chạy được chứ!

[... 23... ]

" Ruồi bọ mà cũng muốn cùng quả nhân giành người? Ha ha! Ngươi xứng sao?! "

[... 22... ]

Nói, Kỷ Lập Doanh nâng người đạp lên lưng ngựa lấy thế, mũi kiếm hướng Tán Cẩm đâm tới. Cả hai cứ vậy mà đánh nhau, Bạch Cảnh Từ không nói gì, hắn dùng tay đào tuyết sau đó đem thi thể của bà bà chôn.

[... 21... ]

Giữa khung cảnh hỗn loạn, ngọn lửa bùng cháy không ngừng. Bạch Cảnh Từ chậm rãi đem từng thi thể của thôn dân chôn xuống, bàn tay vì đào tuyết lạnh tới đông cứng, đầu ngón tay như ngọc không nhiễm bụi trần giờ phút này lấm lem bùn đất cùng máu, Bạch Cảnh Từ vẫn vô cảm chỉ chuyên tâm đem thi thể chôn cất, còn vái lạy mỗi cái mồ.

[... 20... ]

Đến thi thể cuối cùng, Bạch Cảnh Từ đứng dậy. Mắt đều hoa cả lên, cả người nặng nề như treo ngàn cân, hắn biết thân thể nguyên chủ chống đỡ không nổi nữa...

[... 19... ]

" A Lập là của ta... "

Quần áo đều bị chém ra mấy đường lớn, rách tả tơi không ra hình dạng, máu theo vết thương lớn nhỏ mà chảy ra. Mộ Thần Dật cũng bị thương không nhẹ, hắn chống kiếm xuống đất để ổn định, khoé môi tràn ra máu tươi, cười châm chọc.

" Đúng là điên không nhẹ! "

[... 18... ]

" A Lập... "

Đột nhiên Tô Tử Sâm không tiếp tục công kích nữa, ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía sau Mộ Thần Dật. Mộ Thần Dật hình như có cảm giác gì đó cũng quay đầu lại.

[... 17... ]

" A Lập! Ngươi làm gì?! "

Tán Cẩm kinh hoàng, một bên chống đỡ kiếm của Kỷ Lập Doanh chém tới một bên hướng về phía Bạch Cảnh Từ la lên.

[... 16... ]

Kỷ Lập Doanh dừng tấn công quay đầu, trong lòng hắn không ngừng dâng lên bất an, mãnh liệt đến khó thở.

[... 15... ]

Vừa nhìn, Kỷ Lập Doanh mở to mắt con ngươi cũng co rút lại. Hắn tức giận quát: " Ngươi làm gì! Mau qua đây cho quả nhân! Ngươi có nghe không hả! "

[... 14... ]

Bạch Cảnh Từ ánh mắt bình thản nhìn trước mặt bốn người, cơ thể hắn hơi run lên đột nhiên cong người kịch liệt ho khan máu từ kẻ ngón tay không ngừng trào ra nhiễm xuống nền tuyết một màu đỏ tươi.

[... 13... ]

Cả bốn người đều chấn động muốn tiến lên lại bị Bạch Cảnh Từ vươn kiếm ngăn lại.

[... 12... ]

" Đừng tiến lên! Các ngươi dám tiến lên thì không chỉ có cổ độc không đâu! "

Hắn ở chỗ Tán Cẩm trộm được một bình cổ độc, là trong lúc cùng Tán Cẩm nói chuyện hắn nhìn thấy cái bình nhỏ đó treo ở bên hông nơi khó thấy nhất trên eo bên ngoài của y.

[... 11... ]

" A Lập... Ngươi... Ngươi đừng như vậy, có gì có thể thương lượng được không? Là ta sai, ta không nên làm như vậy... A Lập. "

Tán Cẩm trong lòng ngực trái tim đã nhắc tới cổ họng, y nhẹ nhàng tiến tới muốn nói chuyện phân tán lực chú ý của đối phương.

[... 10... ]

[... 9... ]

Bạch Cảnh Từ trào phúng cười, lúc đó không phải hắn cố tình để Tán Cẩm tiếp cận mang hắn đi thì với cái trò mèo này hắn sẽ dễ dàng mất cảnh giác sao? Quá ngây thơ.

[... 8... ]

" Tô Tử Sâm. "

Bạch Cảnh Từ nghiêng đầu, Tô Tử Sâm nghe y gọi cả người đi theo run lên. Hắn cẩn thận dè dặt tiến lên một chút, cố gắng áp chế tinh thần không xong của chính mình, lên tiếng.

" A Lập... Ng...Ngươi lại đây. Có gì có thể từ từ nói... Ta... Những việc ta làm lúc đó... Ta đáng chết! "

[... 7... ]

Nói, Tô Tử Sâm nâng lên tay tự đánh vào mặt mình. Bạch Cảnh Từ chỉ lạnh nhạt nhìn, sau đó giống như nghe được cái gì đó rất buồn cười mà ngửa đầu lên cười, cười cười hắn lại lạnh mặt xuống.

" Phải, ngươi đáng chết! Cho dù ở kiếp trước hay kiếp này đều đáng chết! Nhưng mà ta không muốn để ngươi chết quá dễ dàng, ta muốn ngươi phải sống không bằng chết. Ta từng nghĩ, làm thế nào để ngươi có thể sống không bằng chết... Dằn vặt, đau khổ cả đời đây? "

[... 6... ]

Không những Tô Tử Sâm mà Mộ Thần Dật mặt cũng tái đi, A Lập hắn cũng trọng sinh?

" Sau đó ta phát hiện được hình như ta tìm ra cách rồi~. "

" Tô Tử Sâm, ngươi có yêu ta không? "

[... 5... ]

" Yêu! A Lập, ta yêu ngươi! Ta thật sự yêu ngươi! "

[... 4... ]

" Ha ha! Ngươi biết không, tình yêu của ngươi làm ta kinh tởm. Ngươi yêu ta đúng chứ? Không... Thứ ngươi yêu chỉ là thân thể của ta. Cho nên ta thật sự có cách rồi... Tô Tử Sâm, ta muốn ngươi tận mắt thấy người ngươi yêu chết trước mặt ngươi, mà cái chết này là do chính tay ngươi tạo thành. Ta muốn ngươi phải sống trong dằn vặt, đau khổ cả đời! "

[... 3... ]

" A Lập! "

Cả bốn người đều thất thanh kêu lên, muốn dùng khinh công phi thân đến nhưng đến cả một vạt áo cũng không bắt được, trơ mắt nhìn Bạch Cảnh Từ chậm rãi rơi xuống vực sâu vô tận.

[... 2... ]

Đối phương nhắm mắt, vẻ mặt thanh thản giống như được giải thoát.

[... 1... ]

[ Đếm ngược hoàn tất! Bắt đầu truyền tống về không gian của hệ thống!...Thành công kết nối... ]

[ Cảnh báo! Cảnh báo! Thế giới đang bắt đầu sụp đổ! Thế giới đang bắt đầu sụp đổ! ]

Rốt cuộc, thế giới này vẫn sụp đổ sao?

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới cổ đại hoàn thành!

Phần sau chính là phiên ngoại đặc biệt!

A Từ sau khi chôn cất xong đã tự mình leo lên vách núi cao, rốt cuộc nguyên chủ nỗi hận quá lớn, cậu cũng không phải người thuộc thế giới này. Bọn họ và cậu đều là những người của hai thế giới khác nhau, mỗi một lần ra đi A Từ không hề có gánh nặng, bởi vì theo A Từ thì người bọn họ để ý là nguyên chủ mà không phải A Từ.