Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 61: Bug Thứ Ba: Thế Giới Tu Tiên (1)



[... Tích... ]

[ Thành công trở lại không gian hệ thống! Xin chào ngài Bạch, chào mừng ngài đã quay trở lại! ]

Chất giọng máy móc của nữ quen thuộc vang lên, Bạch Cảnh Từ chậm rãi mở mắt.

Ánh vào trong mắt là bày trí điện tử và một màu quen thuộc, chỉ mới ngồi dậy được phân nửa thì trong lòng ngực đã bị đâm tới, khiến gắn lảo đảo nằm lại tại chỗ.

Bạch Cảnh Từ đau hít hà một hơi, nề hà hung thủ đâm hắn vẫn đang rất vui sướng cọ tới cọ lui trong lòng.

" Cộng sự! Nhớ cậu chết đi được! "

Eo bị vòng lấy, Bạch Cảnh Từ lúc này mới giật mình nhận ra nhìn xuống thiếu niên đang ôm mình cứng ngắc.

Hắn ngơ ra, thử gọi: " 256? "

Thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, gương mặt tròn tròn mũm mĩm đáng yêu vẫn còn nét trẻ con, đôi mắt màu xanh lục như viên ngọc sáng lấp lánh nhìn hắn.

" Cộng sự, là tôi đây! Sao vậy? "

" Sao cậu... "

Thiếu niên nhận ra Bạch Cảnh Từ muốn nói cái gì, cậu buông hắn ra hơi lùi ra sau một chút để Bạch Cảnh Từ ngồi dậy. Thiếu niên thích thú ở trước mặt hắn xoay quanh một vòng, hai tay chấp ở sau người hơi hơi nghiêng đầu cười tít mắt.

" Thời gian này bản nâng cấp mới mà Cục đang nghiên cứu thành công rồi, cho nên tôi được nâng cấp rồi này. Thế nào? Có phải lão tử nhìn rất đẹp trai không?~ "

Nói, 256 hai tay chống nạnh hất mặt lên cao tràn đây tự tin.

Bạch Cảnh Từ liếc mắt nhìn nó từ trên xuống dưới, thiếu niên mặc một cái áo sơ mi trắng, ở cổ thắt một chiếc nơ nhỏ, quần short đen ngang đầu gối lộ ra cặp chân ngắn trắng nõn đáng yêu, chân trần không chạm tới mặt đất. Mái tóc vàng bồng bềnh hơi xoăn xoăn còn cột một chùm nho nhỏ bên trái, hai cái tai hồ ly và cái đuôi nhỏ không ngừng cử động.

Nhìn như thế nào cũng cực kì đáng yêu, Bạch Cảnh Từ hai tay đều ngứa. Hắn không nói gì chỉ đứng lên đi tới, vươn tay sờ sờ đuôi của thiếu niên sau đó còn bóp bóp vài cái.

" Ngao!! Cộng sự, đuôi và tai của tôi đều rất nhạy cảm! Cậu đừng có quậy!! "

256 xù lông, nó ôm lấy đuôi của mình bay xa Bạch Cảnh Từ mấy mét, gương mặt nhỏ đều đỏ ao.

Bạch Cảnh Từ phì cười: " Không tệ, bộ dạng này của cậu rất đáng yêu. "

256 được khen đã bắt đầu hất cằm, nó ngồi xếp bằng lơ lửng trên không, một tay đặt ở đầu gối, tay còn lại xoa xoa cái mũi, đuôi cũng vẫy không ngừng.

" Đương nhiên rồi, 256 tôi là hệ thống đáng yêu nhất Cục Thời Không! (⁠≧⁠▽⁠≦⁠) "

" Được rồi, vào chuyện chính đi. "

Bạch Cảnh Từ ngồi xuống ghế sofa gần đó, người máy giúp việc đã tự động đi tới giúp hắn rót trà, còn tri kỉ chuẩn bị một dĩa bánh ngọt bên cạnh.

256 bay lại nhìn chằm chằm vào dĩa bánh ngọt trên bàn, đáp lại: " Từ khi hệ thống truyền tống bị gặp trục trặc làm cậu tiến vào thế giới kia xong thì liên tục bị mất liên lạc, hoặc bị cắt đứt liên lạc với cậu. Cục và một số nhân viên khác có nghiên cứu điều tra thử thì phát hiện có thứ gì đó cố tình làm cản trở... "

Bạch Cảnh Từ chậm rãi nhấp một ngụm trà, tay đẩy dĩa bánh ngọt qua cho 256.

256 mắt sáng lên cầm lấy dĩa bánh, tiếp tục nói.

" Thứ đó có lực lượng rất mạnh, chúng tôi phát hiện nó cũng chính là thứ làm bug phát tán trong các thế giới. Giống như virus vậy, nhưng nó chỉ chọn thế giới có cỗ lực lượng từ khí vận chi tử mạnh nhất để xâm nhập vào. Còn việc kẻ ngoại lai là do bug phá hoại gây ra lỗ hỏng, mới tạo cơ hội cho bọn họ. Hiện tại bug của mấy thế giới nhỏ đã được giải quyết phần nào rồi, chủ yếu còn vài thế giới lớn chưa được giải quyết. "

" Nhân viên của ban chúng ta có thử nhiều lần muốn đi vào đều bị thứ vô hình chặn lại, đưa ngược trở về không gian hệ thống, tới ý chí thế giới cũng không biết tung tích ở đâu. "

256 một bên vừa ăn bánh ngọt một bên nói, Bạch Cảnh Từ chăm chú lắng nghe. Hắn đặt tách trà xuống bàn rồi đứng dậy, hơi hơi xoa xoa hai cổ tay một chút.

" Được rồi, tôi hiểu rồi. Thế giới mà người khác không tiến vào được là thế giới nào, cậu cứ dịch chuyển tôi tới đó là được. Nhiệm vụ sửa bug của thế giới đó giao cho tôi đi. "

" Nhưng mà cộng sự, lỡ như nó lại gặp trục trặc nữa thì sao? Tôi không muốn giống thế giới trước đâu! QAQ "

256 bánh ngọt cũng không thèm ăn tiếp lập tức bay lại Bạch Cảnh Từ, tay chân như một con bạch tuộc câu chặt người hắn.

Bạch Cảnh Từ khoé môi giật giật hạ giọng: " Đi xuống, cậu còn chậm trễ tôi làm nhiệm vụ đánh mất thời gian nghỉ ngơi dài hạn quý giá của tôi thì tôi sẽ giao cậu cho bên nghiên cứu viên của Cục đấy. "

256 đáng thương buông ra, nó biết Bạch Cảnh Từ trước giờ nói được sẽ làm được...

Cộng sự độc ác! Uổng công mấy thế giới trước nó còn lo lắng cho cúc hoa của hắn! QAQ ( Mặc dù toàn bị quăng vào phòng tối.)

" Được rồi, không gian hệ thống cũng được nâng cấp lên một chút... Chắc không sao đâu. "

256 cúi đầu ủy khuất lầm bầm tự an ủi chính mình, sau đó nó bay đến trung tâm. Giống như mọi lần ấn ở không trung mở ra hệ thống dịch chuyển.

Một luồng sáng bao phủ lấy cả căn phòng sau đó chậm rãi biến mất, hai bóng người cũng đi theo biến mất.

" A Từ!! "

Khu rừng đang yên tĩnh trong phút chốc bị tiếng hét rung chuyển trời đất làm chim chóc bay loạn xạ, thiếu nữ mặc y phục màu hồng phấn, tà áo phết đất uyển chuyển lay động theo bước chân của nàng, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, ôn nhu. Nhưng đâu ai ngờ, nàng là chủ nhân của tiếng hét ban nãy.

Thiếu niên đang nằm ngủ trên cây bị tiếng hét của nàng ta làm cho giật bắn người xém nữa trượt té xuống dưới, cũng may hắn kịp ổn định lại thân thể.

" A Từ! Đệ lại dám trốn tu luyện!! "

Thiếu nữ đã đi tới bên dưới tán cây, nàng ngẩng đầu nhìn thiếu niên, hai tay chống nạnh tức giận lườm hắn.

Bạch Cảnh Từ dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai nhẹ nhàng phi thân đáp xuống, tươi cười lấy lòng.

" Đại sư tỷ đệ sao dám trốn tu luyện, đệ chỉ là tu luyện xong thấy mệt nên định chợp mắt một lát... Au au au!! "

Tai bị xách lên, thiếu niên đau đến la oai oái. Thiếu nữ phấn y vẫn còn tức giận, một đôi mắt hạnh trợn to trừng hắn.

" Đệ nói hay quá nhỉ? Vậy mau cho ta xem xem đệ tu luyện được gì, sai một kiếm thì sẽ bị cấm túc ba ngày! "

Nước mắt sinh lý đều tràn ra tới, thiếu niên xuýt xoa vành tai được buông tha đã đỏ lên. Nghe đại sư tỷ nói sẽ cấm túc bản thân ba ngày giống như nghe được gì đó cực hình, tinh thần đều đi xuống.

" Không được! Đại sư tỷ, tỷ làm như vậy thà bắt ta quỳ hai ba ngày gì đó còn hơn!... Cũng không được, cái đó cũng chẳng khá hơn bị cấm túc là bao... Không được, nói chung là không được! "

" Đại sư tỷ, hay là... Đ... Được rồi, đệ luyện.. "

Vừa bị ánh mắt như sắp giết người của đại sư tỷ nhìn đến, thiếu niên rén... Hắn hơi rụt rụt cổ, đáng thương lấy ra cây kiếm gỗ dắt ở bên hông bắt đầu vung kiếm.

Tuy là kiếm gỗ nhưng theo tư thế vung kiếm của thiếu niên, kiếm gỗ giống như hoá thành kiếm thật. Mỗi cái vung kiếm đều cắt ra đường cong giữa không trung, nhất kiếm hoá trăm kiếm thật giả khó phân biệt.

Lá cây ở trên cao bay lượn, theo động tác vung kiếm của thiếu niên vẽ ra nhiều đường kiếm đẹp mắt. Kết thúc chiêu kiếm, chỉ thấy một đường tàn ảnh cắt qua, tất cả lá cây ban nãy còn bay múa trong gió giờ phút này chia thành mảnh vụn lả tả rơi xuống đầy đất.

Thiếu niên thu kiếm hướng đại sư tỷ nhe răng cười.

" Thế nào, đệ đã nói đệ không có lười biếng mà! "

" Hừ! Xem như đệ giỏi. Có điều tư thế cầm và vung kiếm vẫn có sai sót, nhưng chiêu thức trọng ảnh đã luyện được tới tầng thứ tư trong ba ngày vẫn là không tệ. "

" Đệ đấy, bớt ham chơi lại. Chuyên tâm tu luyện cho ta đi, có kiếm tu nào như đệ không chứ. "

Ngón tay điểm điểm trán đối phương, đại sư tỷ bất đắc dĩ trách cứ hắn.

Thiếu niên xoa xoa trán lè lưỡi nghịch ngợm cười.

" Đúng rồi, hôm nay Huyền Thanh Phái chúng ta sẽ tham gia đại hội tuyển chọn đệ tử. Đệ không được vắng mặt, không được viện cớ! "

Miệng chỉ kịp há ra một nửa đã bị đại sư tỷ cảnh cáo chặn lại, thiếu niên chỉ đành ủy khuất nhận mệnh lẽo đẽo đi theo sau đại sư tỷ rời đi.

Hai người vừa rời khỏi, vốn dĩ là khu rừng nằm trong một phái tiên môn, xung quanh có pháp trận đặc chế chỉ có người của Huyền Thanh Phái mới được tiến vào giờ phút này đột nhiên dày đặc ma khí. Một đoàn khói đen xuất hiện sau đó chậm rãi tản đi lộ ra một người mặc áo choàng đen, mũ áo choàng kéo quá thấp không thấy rõ được dung mạo của người kia, chỉ thấy khoé môi hắn hơi cong lên giống như rất thích thú.

Người mặc áo choàng đen ở trong không khí hoá thành làn khói bay đi biến mất vô tung vô ảnh.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Xin chào, tôi trở lại rồi đây! Thế giới tu tiên cũng tới đây!