Bốn Lần Gả

Chương 87



Tần Bồng nhìn Triệu Ngọc chạy như điên đến đây, cả người đều ngây ra.

Nàng nhịn không được vươn tay, Tần Thư Hoài giữ chặt lấy nàng, lạnh nhạt nói: “Hắn bố trí hai trăm người ở ngoài cửa vây quanh chúng ta, nàng có biết không?”

Khi nói chuyện, Triệu Ngọc đột nhiên nhảy về phía xe ngựa, một tay đã bắt được tấm gỗ của xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy trốn, Triệu Ngọc bị kéo về phía trước, nhưng mà hắn vẫn kiên trì kéo xe ngựa không chịu buông tay, cuối cùng Tần Bồng không nhịn được, vươn tay kéo Triệu Ngọc, thét chói tai lên: “Dừng lại! Dừng xe ngựa lại!”

Tần Thư Hoài túm chặt Tần Bồng, lạnh lùng nói với Triệu Ngọc: “Buông tay!”

Triệu Ngọc cắn răng không nói, tay hắn nhiều lần bởi vì xe ngựa tăng tốc mà trượt xuống, hắn lại liều mạng bắt lấy, xe ngựa kéo hắn đi về phía trước, miệng vết thương của hắn bị hở ra, mang theo máu tươi.

Nhưng mà hắn vẫn không buông tay, vết máu rơi một đường trên mặt đất, ở dưới ánh trăng phá lệ nhìn đáng sợ.

Rốt cuộc Tần Bồng không cách nào nhẫn nại, đột nhiên ra tay về phía Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài túm chặt cổ tay của nàng, đồng thời bổ về phía Triệu Ngọc, Tần Bồng nhấc chân đá vào khuỷu tay Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài đẩy Tần Bồng vào trong xe, đồng thời một chân đá vào trên người Triệu Ngọc.

“Cẩn thận Tần Thư Hoài!!”

Triệu Ngọc bị lực đạo đột ngột này đá bay ra ngoài, hắn gian nan bò dậy từ trên mặt đất, lảo đảo chạy đuổi theo xe ngựa, gào rống thành tiếng.

Động tác của hắn rất chậm, miệng vết thương trên bụng chảy máu, hắn che lại miệng vết thương, dùng sức lực của mình, gian nan đi về phía trước.

“Là hắn viết tin! Là hắn hạ độc!”

Hắn gào rống lên, vẻ mặt của Tần Thư Hoài sững sờ, quay về phía Tần Bồng đang giãy giụa đánh nhau với hắn nói: “Không phải ta!”

Tần Bồng không nói chuyện, nàng bị Tần Thư Hoài chế trụ, cắn răng nói: “Buông ta ra!”

“Không được.” Tần Thư Hoài lạnh giọng: “Nàng phải về Tuyên Kinh với ta.”

“Tần Thư Hoài!” Cuối cùng Tần Bồng chịu không nổi, cao giọng hơn: “Ta đồng ý với ngươi sẽ trở về, ngươi nói ta không tin ngươi ta không tin ngươi, ngươi đã từng tin ta sao?!”

“Ta tin nàng.” Tần Thư Hoài trở tay đem tay nàng vặn đến phía sau, giọng nói bình tĩnh: “Nhưng ta không tin Triệu Ngọc, nàng đi Bắc Yến, hắn sẽ thả nàng trở về sao?!”

Tần Bồng không nói lời nào, liều mạng giãy giụa. Tần Thư Hoài lấy dây thừng từ trong ngăn kéo cạnh vách xe ngựa, nhanh chóng trói tay Tần Bồng lại. Tần Bồng vừa đá vừa cắn, hắn hoàn toàn không màng tới, Tần Bồng dùng lực tàn nhẫn, cắn ở trên đùi hắn, dường như hắn không có cảm giác vậy, nhưng nàng vẫn gây rối.

Tính tình của nàng nổi lên, nghĩ đến dáng vẻ Triệu Ngọc khập khiễng đuổi theo xe ngựa, cắn xuống càng tàn nhẫn hơn, máu tươi tràn đầy khoang miệng nàng, Tần Thư Hoài trói nàng xong, cúi đầu nói: “Buông ra!”

Tần Bồng không nói lời nào, xe ngựa xóc nảy, mỗi một lần rung lên, đều sẽ làm Tần Thư Hoài cảm thấy đau đớn hơn một phần.

Hắn cau mày, nhìn Tần Bồng đang ghé vào trên người mình, trong lòng tức giận lại có chút bất đắc dĩ, hắn vì đau đớn mà lạnh mặt nói: “Nhanh buông ra!”

Tần Bồng cắn chết không bỏ, cuối cùng Tần Thư Hoài rống giận lên tiếng: “Tần Bồng!”

Tần Bồng biết Tần Thư Hoài đã thật sự khó chịu, hơn nữa cũng đúng là cắn không nổi nữa, nàng cũng không muốn thật sự phải cắn xuống một miếng thịt, cuối cùng cũng mở miệng.

Tần Thư Hoài rót nước từ bên cạnh, đưa đến miệng cho nàng uống, nàng ừng ực uống một ngụm nước, phun ra phía bên ngoài, lạnh lùng nói: “Ngươi thả ta trở về.”

“Nàng không hỏi xem đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không hỏi trước mặt A Ngọc, trắng đen gì không phải tùy ý ngươi nói?”

Tần Bồng cười lạnh: “Chén rượu ta uống cuối cùng trước khi té xỉu chính là của ngươi, cuối cùng là ngươi cướp ta đi còn A Ngọc thì đuổi theo, ta đã đồng ý với hắn sẽ đi Bắc Yến, A Ngọc không có lý do để động thủ, chẳng lẽ Tần Thư Hoài ngươi muốn nói cho ta, A Ngọc tính toán giết ta ư?”

Tần Thư Hoài không nói chuyện.

Trên thực tế, nếu không phải Triệu Ngọc phát hiện ra ý đồ động thủ tính toán ra tay trước của hắn, đúng là Triệu Ngọc không có lý do gì để động thủ. Muốn Tần Bồng tin tưởng Triệu Ngọc sẽ giết nàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không tin tưởng người thân của mình sẽ giết mình.

“Sự tin tưởng duy nhất đời này của nàng, nàng đã cho hắn.”

Tần Thư Hoài không kiềm chế được cười khổ, trong giọng nói mang theo chua xót và trào phúng.

Tần Bồng im lặng, một lát sau, nàng chậm rãi nói: “Ta đã từng cho ngươi.”

“Hiện tại thì sao?”

Tần Thư Hoài lẳng lặng nhìn nàng, Tần Bồng mím môi: “Thả ta trở về, ta đi xác nhận A Ngọc không có việc gì, ta sẽ tin ngươi.”

“Vậy vẫn là nàng đừng tin.” Tần Thư Hoài cười thành tiếng: “Chúng ta đã trải qua trăm cay ngàn đắng, nàng cho rằng ta sẽ để nàng trở về?”

“Tần Thư Hoài.” Tần Bồng dựa vào trên vách xe ngựa, trào phúng lên tiếng: “Ngươi nói ta đi Bắc Yến, A Ngọc sẽ không để ta trở về, ngươi của hiện tại và Triệu Ngọc mà ngươi lo lắng, có cái gì khác nhau? Ta đi nơi nào, không phải là nên để ta chọn sao?”

Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn rũ mắt.

Đạo lý Tần Bồng nói làm sao hắn lại không rõ?

Con người trước nay chính là như thế, Triệu Ngọc chưa bao giờ có được còn chấp nhất như thế, huống chi hắn đã mất mà tìm lại được?

Giang Xuân quất ngựa chạy thẳng như điên đến khi rời xa thành trì biên cảnh, ba người bọn họ cũng không thông báo cho quan phủ địa phương, Tần Thư Hoài và Giang Xuân đưa Tần Bồng ở lại một gian khách điếm, Giang Xuân đi bốc chút thuốc, tìm một đại phu để xem vết thương cho Tần Bồng và Tần Thư Hoài một chút, sau khi xác nhận thân thể của Tần Bồng không đáng ngại, Tần Thư Hoài chỉ là có chút ngoại thương thì để lại chút thuốc băng bó ngoại thương rồi cho đại phu rời đi.

Sau đó Giang Xuân bắt đầu liên lạc với Triệu Nhất và Lục Hữu, Triệu Nhất và Lục Hữu ở Từ Thành, Giang Xuân gửi tin tức cho bọn họ rồi chờ ở khách điếm.

Tần Thư Hoài không dám thả Tần Bồng, ngày đêm canh chừng. Tần Bồng chưa bao giờ là một người sẽ bạc đãi chính mình, cho dù giằng co với Tần Thư Hoài, cũng phải bảo đảm chính mình ăn ngon uống tốt được người cung phụng.

Mỗi ngày Tần Thư Hoài bưng cơm rót nước cho nàng, qua mấy ngày khi Triệu Nhất và Lục Hữu tìm tới, Lục Hữu nhìn thấy Tần Bồng nằm nghiêng ở trên giường, câu đầu tiên nói ra chính là: “Công chúa, sao người béo vậy?”

Tần Bồng: “…”

Triệu Nhất nhanh chóng nói: “Công chúa tu dưỡng mấy ngày, tinh thần càng tốt hơn, nhìn qua rạng rỡ hơn hẳn ấy.”

Tần Bồng không nói chuyện, uống một ngụm tổ yến mà Tần Thư Hoài đưa đến, sắc mặt bình tĩnh nói: “Lục Hữu, ngươi cũng là một thị vệ, sao mà còn không biết ăn nói bằng một ám vệ?”

Lục Hữu bị Tần Bồng làm cho nghẹn một chút, sờ sờ mũi, thối lui sang một bên.

Lục Hữu và Triệu Nhất mang theo thị vệ tới, Vệ Diễn đã biết được chuyện của bọn họ, Tần Thư Hoài đưa cho Tần Bồng xem sổ con mà Vệ Diễn viết chuẩn bị báo cáo cho triều đình, Tần Bồng xem rồi hiểu được, là Triệu Ngọc phái hai trăm người mai phục ở bên ngoài lều trại.

Sau đó Tần Thư Hoài cũng phái một trăm người mai phục ở bên ngoài, sau đó Triệu Ngọc vây khốn người bên trong, người của Tần Thư Hoài và người của Triệu Ngọc đánh lên, Vệ Diễn phát hiện rồi kịp thời cứu viện, nhưng khi đó Tần Thư Hoài đã mang theo Tần Bồng chạy rồi.

Mà Triệu Ngọc thân bị trọng thương, màn đêm buông xuống thì rút lui.

Chuyện này khiến Vệ Diễn có chút thấp thỏm, dò hỏi Tần Bồng và Tần Thư Hoài, đàm phán hòa bình thành công hay là thất bại, hắn có cần phải lập tức chuẩn bị trận chiến tiếp theo hay không.

Sổ con này làm Tần Bồng tin Tần Thư Hoài vài phần, nhưng trong lòng nàng trước sau vẫn có nghi ngờ. Triệu Ngọc có hai trăm người mai phục, Tần Thư Hoài có một trăm người mai phục, thật ra hai bên đều chuẩn bị động thủ, vậy rốt cuộc là ai động thủ trước?

Nếu là Triệu Ngọc, vì sao Triệu Ngọc muốn động thủ? Rõ ràng là nàng đã đồng ý theo hắn đi Bắc Yến.

Nếu không phải là Triệu Ngọc động thủ vì mang nàng về Bắc Yến, vậy hắn lại có mưu đồ gì? Theo sát mình và Tần Thư Hoài không bỏ.

Hơn nữa lời hắn nói cuối cùng…

Hắn biết lá thư kia tồn tại, hắn cũng biết nàng là bị độc chết. Hắn vẫn luôn ngăn cản Tần Thư Hoài tới gần nàng, như vậy Tần Thư Hoài…

Tần Bồng ngừng suy nghĩ của mình lại, nếu tiến thêm một bước trước khi có chứng cứ rõ ràng, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều.

Sau khi đoàn người đến đông đủ, tất cả mọi người cùng trở về Tuyên Kinh.

Tần Bồng nhớ mong Triệu Ngọc, nhưng cũng không dám tìm hiểu quá nhiều về Triệu Ngọc ở bên ngoài, chỉ có thể để cho Lục Hữu lén đi tra.

Nhưng mà tình trạng của Triệu Ngọc chính là cơ mật của Bắc Yến, Lục Hữu cũng không hỏi thăm được cái gì, tim Tần Bồng cũng chỉ có thể treo lên.

Sự thất thần của nàng dừng ở trong mắt Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài đoán ra tâm sự của nàng, đến giờ ăn cơm thì đè giọng nói: “Hiện giờ hắn không có việc gì.”

Tần Bồng không nói lời nào.

Hiện giờ nàng đều không nói chuyện với Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài đút cơm, nàng liền ăn. Tần Thư Hoài muốn tới trên giường nằm, vậy thì nằm.

Nàng coi như người này không tồn tại, lạnh lùng với hắn.

Trong lòng Tần Thư Hoài khó chịu, nhưng cũng hiểu được Tần Bồng làm được như vậy đã là cực kỳ khoan dung, chỉ có thể ở bên ôn tồn dỗ dành.

Đợi đến khi tới Tuyên Kinh, Tần Thư Hoài nói với Tần Bồng: “Nếu nàng không ở lại…”

Nói còn chưa dứt lời, Tần Bồng liền nhảy xuống từ trên xe ngựa, nói với Lục Hữu: “Hồi phủ.”

Tần Thư Hoài vội nói: “Bồng Bồng, ta đưa nàng trở về.”

Tần Bồng không để ý tới Tần thư hoài, để Lục Hữu đi tìm xe ngựa, nàng đứng ở ven đường chờ Lục Hữu tìm xe ngựa. Tần Thư Hoài liền đứng ở bên cạnh Tần Bồng, nhỏ giọng nói: “Nàng đừng giận dỗi với ta nữa, nàng đã giận cả đường đi rồi, nàng muốn thế nào mới nguôi giận, nàng nói với ta…”

“Vương gia?”

Khi Tần Thư Hoài nói chuyện, một âm thanh quen thuộc vang lên. Tần Thư Hoài và Tần Bồng đồng thời quay đầu lại, thấy Liễu Thi Vận yểu điệu lượn lờ đi xuống khỏi xe ngựa.

Trong mắt Liễu Thi Vận có vui sướng: “Vương gia mới hồi kinh?”

Một tiếng Vương gia này của nàng ta làm mọi người xung quanh đều nhìn qua đây, Tần Thư Hoài lạnh mặt, trực tiếp quay đầu đi, làm như không quen biết. Tần Bồng nhìn thấy nàng ta sẽ nhớ tới Liễu Thư Ngạn, nàng không biết nên đặt Liễu Thư Ngạn ở vị trí gì, nhưng mà vừa nhớ tới người này, nàng vẫn luôn cảm thấy, nếu không phải trời xui đất khiến, người kia là một người vô cùng tốt.

Vì thế nàng đem chút ấm áp này trả lại trên người Liễu Thi Vận, sợ nàng ta xấu hổ, cười nói: “Liễu tiểu thư.”

Tần Thư Hoài làm mất mặt mũi của Liễu Thi Vận, vốn là Liễu Thi Vận cũng xấu hổ, nhưng mà Tần Bồng vừa vặn đi lên giải vây, Liễu Thi Vận cũng không phải không hiểu chuyện, liền gật đầu, theo bậc thang xuống, hành lễ với Tần Bồng rồi nói: “Trưởng công chúa điện hạ cũng hồi kinh ư?”

“Ừ.”

Tần Bồng gật đầu, tùy ý hàn huyên cùng Liễu Thi Vận. Khi nói chuyện, Lục Hữu đã đánh xe ngựa đi tới, ngừng ở trước mặt Tần Bồng, Tần Bồng cười xin lỗi với Liễu Thi Vận, từ biệt xong lên xe ngựa.

Toàn bộ quá trình nàng đều coi Tần Thư Hoài như không tồn tại, Tần Thư Hoài có chút không nhịn được, Tần Bồng vừa lên xe ngựa, hắn liền muốn lên theo, kết quả hắn còn đang dẫm bậc thang của xe ngựa, Tần Bồng đột nhiên xoay người vung tay áo rộng!

Tay áo rộng kia mang theo làn gió sắc bén như lưỡi dao, buộc Tần Thư Hoài xoay người từ bậc thang rơi xuống, sau đó thì nghe Tần Bồng nói một tiếng “đi”, Lục Hữu rất là hiểu chuyện cho xe ngựa chạy.

Sắc mặt Tần Thư Hoài không quá tốt, Giang Xuân chần chờ tiến lên, nhỏ giọng nói: “Vương gia, vẫn nên trở về rồi mới ầm ĩ đi, ở đây trước công chúng, rất khó coi.”

Tần Thư Hoài không nói lời nào, mím môi, cũng bước lên xe ngựa.

Liễu Thi Vận mỉm cười nhìn Tần Thư Hoài lên xe ngựa, Tần Thư Hoài vừa đi, sắc mặt nàng ta lập tức lạnh xuống, xoay người nói: “Đi, tiến cung.”

Đầu tháng tám đối với Nam Tề mà nói còn là giữa hè, Lý Thục ngồi ở nhà thuỷ tạ, nằm nghiêng ăn quả nho, nhìn Tần Minh viết chữ, Trương Anh cũng nhìn chằm chằm Tần Minh nói: “Tuy Hoàng đế không phải đại gia thư pháp gì, nhưng vẫn phải có một tay chữ tốt, chữ tựa như thể diện của người, rất nhiều triều thần ngày thường cũng không thấy hoàng đế, thấy chữ sẽ nghĩ thiên gia như thế nào. Chữ không chỉ phải đẹp, còn phải uy nghiêm, phải doạ được người, Trương đại nhân, ngươi nói có phải hay không?”

Trương Anh rũ mắt nhìn chữ viết của Tần Minh, trên khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc mang theo vài phần ôn hoà hiếm thấy.

“Người nói có đạo lý, nhưng bệ hạ vẫn còn nhỏ, lực cổ tay không đủ, người bắt hắn cả đêm viết lại hai trăm tờ bảng chữ mẫu, có phải quá nhiều rồi hay không?”

“Không nhiều lắm.” Lý Thục ăn một quả nho, cười tủm tỉm nói: “So với ngươi năm đó, sao lại coi như nhiều? Ngươi nói có phải hay không?”