Bốn Lần Gả

Chương 97



Mặt Tần Bồng đầy vô tội chớp chớp mắt: “Vương gia, ta làm cái gì?”

Tần Thư Hoài giương mắt nhìn nàng, trong ánh mắt rất có ý nghĩa sâu xa. Vừa thấy ánh mắt này Tần Bồng liền hiểu, trước kia khi mà Tần Thư Hoài nhìn nàng như vậy, ngày hôm sau nàng sẽ không cần dậy nữa.

“Đừng có gấp.” Hắn chậm rãi nói: “Rất nhanh nàng sẽ được ra.”

Lần này Tần Bồng không đùa nữa, nàng đứng đắn lên, nói: “Nếu chứng cứ của vụ án này vô cùng xác thực và nhận định đó là ta, đại khái ta sẽ bị phán như thế nào?”

“Sẽ không có kết quả này.”

“Nếu có thì sao?”

Tần Thư Hoài nhìn nàng, hắn biết nàng vẫn luôn không thích người khác lừa nàng, vì thế hắn trầm mặc một lát rồi nói thật: “Lấy thân phận của nàng, nếu mà suôn sẻ, đại khái là tước phong hào công chúa, trở thành thứ dân.”

“Nếu không suôn sẻ thì sao?”

Tần Bồng tiếp tục truy hỏi, Tần Thư Hoài nhíu mày: “Nàng nhất định phải hỏi kết quả tệ nhất ư?”

“Ta phải có chuẩn bị.”

Ánh mắt Tần Bồng bình tĩnh: “Nếu bọn họ động thủ, không có khả năng chỉ là vì bắt ta vào đây, nhất định bọn họ đã có chuẩn bị đầy đủ.”

Tần Thư Hoài không đáp lời.

Thật ra Tần Bồng đoán gần đúng, hiện giờ có một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, động cơ, thời gian, địa điểm, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, đối phương đã sớm chuẩn bị âm mưu mà đến, từ khi Liễu Thi Vận và Tần Bồng bắt đầu xung đột, cũng đã chuẩn bị xong.

Hiện giờ người khắp thiên hạ đều biết khúc mắc giữa Tần Bồng và Liễu Thi Vận, cho dù chứng minh được Tần Bồng không phải hung thủ, trừ khi là có bằng chứng, nếu không dân chúng đều sẽ càng thêm tin tưởng, Tần Bồng đúng là người giết Liễu Thi Vận, chỉ là thông qua quyền thế để tẩy trắng thoát tội.

Đối diện với ánh mắt của Tần Bồng, một lúc lâu sau, cuối cùng Tần Thư Hoài nói: “Nếu là tệ nhất, vậy sẽ là ở tù chung thân.”

Tần Bồng gật đầu: “Còn sống thì còn có thể lật lại, cũng không tồi.”

Nói xong Tần Bồng ngẩng đầu lên, đôi tay ôm lấy khuôn mặt của Tần Thư Hoài, cười nói: “Đồng ý với ta một việc.”

“Không đồng ý.”

“Từ chối nhanh như vậy?” Tần Bồng rất là kinh ngạc: “Ngươi cũng chưa nghe ta nói là chuyện gì mà.”

“Ép ta nóng lòng ta sẽ trực tiếp phế đi Lục Tú, để cho người khắp thiên hạ biết ta bất công, như thế nào?”

Trong ánh mắt của Tần Thư Hoài đều là kiên định: “Bọn họ lại có thể làm như thế nào?”

Tần Bồng có chút bất đắc dĩ: “Lỡ như Liễu gia phản thì sao?”

“Vậy diệt bọn hắn.”

“Lỡ như Trương Anh và Liễu gia liên hợp tập hợp thế gia phản loạn, Vệ Diễn ngồi yên không nhìn đến thì sao?”

“Chỉ dựa vào bọn họ?” Tần Thư Hoài trào phúng lên tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường.

“Lỡ như bọn họ bán nước cầu vinh hợp tác cùng Triệu Ngọc, dẫn Bắc Yến xâm lấn thì sao?”

Tần Thư Hoài không nói chuyện nữa, trong mắt Tần Bồng mang theo mềm mại.

Hắn từng nói cả đời mình chỉ có nàng, nhưng mà lại quên, là một người thì sẽ có nguyên tắc có giới hạn.

“Thư Hoài, đấu với người không có điểm mấu chốt không có giới hạn, ngươi đấu không lại.”

Nàng dịu dàng và bình tĩnh: “Án oan luôn có một ngày được sửa lại án xử sai, chỉ cần ta sống thật tốt, tất cả đều không phải chuyện to tát gì, ta hy vọng ta ở bên cạnh ngươi, là tốt với ngươi chứ không phải liên lụy ngươi.”

Tần Thư Hoài im lặng không nói, hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại xác nhận không sao mới nói: “Còn thiếu gì thì nói với ta, nếu không có việc gì nữa, ta đi về trước.”

“Còn một chuyện nữa.”

Tần Bồng cười, nàng nhón mũi chân lên hôn hắn. Tần Thư Hoài ngẩn người, Tần Bồng lui lại: “Bây giờ chẳng thiếu gì nữa, ngươi trở về đi.”

Tần Thư Hoài chậm rãi cười, hắn đáp lại một tiếng, xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, khi Tần Thư Hoài còn đang suy tư sau khi tìm được người sau lưng Liễu Thi Vận kia rồi nên nói chuyện như thế nào, thì Lục Tú đột nhiên đệ trình công khai xét xử Tần Bồng.

Lục Tú là bẩm báo với Tần Minh, hắn bình tĩnh nói: “Bệ hạ, án về Liễu tiểu thư, chứng cứ đều đã đầy đủ hết, lại bị Nhiếp Chính Vương đè ép mãi, thần thỉnh tấu, chọn một ngày để bệ hạ giám sát thẩm vấn. Khai đường xét xử công khai án này, chớ kéo dài nữa, sẽ làm trễ thời cơ tốt nhất để thẩm án.”

Chuyện như vậy đương nhiên là Tần Minh không dám làm chủ, hắn nhìn về phía Tần Thư Hoài, ánh mắt tràn ngập khẩn cầu.

Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tú, ánh mắt hắn rất bình tĩnh, lại có cảm giác áp bách vô hình lan tràn ra.

Trương Anh tiến lên một bước, chậm rãi nói: “Bệ hạ, lão thần cảm thấy Lục đại nhân nói rất đúng. Quốc có quốc pháp, nếu đã lập quy củ, vậy nên tuân thủ, nếu lập quy củ lại không tuân thủ, chẳng phải sẽ rối loạn sao? Nhiếp Chính Vương…” Trương Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thư Hoài: “Ngươi nói đúng không?”

“Lục đại nhân nói chọn ngày tuyên án.” Tần Thư Hoài bình tĩnh nói: “Ngày mà ngươi nói chọn, không biết là ngày nào?”

“Ti chức cảm thấy, càng nhanh càng tốt. Bệ hạ cảm thấy, ngày kia như thế nào?”

“Ngày kia…” Tần Minh yếu ớt mở miệng: “Có phải quá vội vàng hay không?”

“Hiện giờ chứng cứ đã đầy đủ hết, bệ hạ còn cần chuẩn bị cái gì?”

Lục Tú ngẩng đầu nhìn về phía Tần Minh, ngữ điệu khẩn thiết: “Bệ hạ, thần biết được bệ hạ và trưởng công chúa tỷ đệ tình thâm. Nhưng Liễu tiểu thư là đích nữ Liễu gia, chỉ vì chuyện tình cảm mà một thi hai mệnh bỏ mạng, nếu không có kết quả, sợ là lòng người trong thiên hạ sẽ rét lạnh.”

Đương nhiên lời Lục Tú nói là khuếch đại, người trong thiên hạ chưa chắc đã lạnh lòng, nhưng mà trong lòng thế gia, vậy tất nhiên là sẽ lạnh.

Lời này là nhắc nhở, cũng là uy hiếp, Tần Minh quay đầu nhìn Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài gật đầu, quay đầu thong thả ung dung nói: “Lục đại nhân nói chứng cứ đầy đủ hết, nhưng bổn vương lại cảm thấy còn thiếu một ít, vẫn là thỉnh cầu Lục đại nhân tìm được rồi bàn lại việc này.”

“Thần cảm thấy vương gia thiên vị, vương gia cảm thấy thần không làm hết trách nhiệm, vậy chi bằng mời Ngự Sử Đài giám sát điều tra, xem xem là hạ quan không làm hết trách nhiệm, hay là vương gia không đủ công chính.”

Lục Tú ngẩng đầu nhìn về phía Tần Minh, đè lại giận dữ nói: “Bệ hạ, mong người phân xử!”

“Lục đại nhân không cần tức giận.” Trương Anh chậm rãi mở miệng, thở dài nói: “Con người đối mặt với chí thân chí ái, khó tránh khỏi mất lý trí. Chuyện vương gia và trưởng công chúa…” Trương Anh dừng lại, ho khan vài tiếng, dừng lại ở chỗ này, tuy rằng chưa nói, nhưng trong lòng mọi người đều đã biết rõ ràng.

Chu Ngọc liều mạng ra hiệu với Tần Thư Hoài bằng ánh mắt, Tần Minh vẫn luôn nhìn về phía Tần Thư Hoài, nhưng mà Tần Thư Hoài ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, vẻ mặt tự nhiên, nói: “Chứng cứ không đủ, không thích hợp thì không thể phê duyệt. Lục đại nhân cảm thấy bất công, vậy thì để Tạ đại nhân giám sát điều tra.”

Nói xong Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn về phía ngự sử đại phu Tạ Cốc: “Tạ đại nhân nghĩ như thế nào?”

“Ngự Sử Đài có quy định của Ngự Sử Đài.” Tạ Cốc bình tĩnh nói: “Nên buộc tội, ai cũng chạy không được. Không cần thiết, ai cũng không thúc giục được, hết thảy đều làm việc theo quy định.”

“Được được được.” Lục Tú cười lạnh thành tiếng: “Vương gia, người cứ kéo dài đi. Dù sao mệnh của người khác không phải mệnh, cũng chỉ là một đích nữ của quý tộc mà thôi, không phải sao?”

Lời này nói ra khiến thế gia ở đây đều có chút xúc động, tuy rằng mọi người không nói gì, ít nhiều trong lòng cũng có chút không thoải mái.

Tần Thư Hoài không bị lời này chọc giận, sắc mặt bình tĩnh đáp: “Việc này cứ quyết định như vậy, các vị còn có chuyện khác cần phải thương nghị không?”

Toàn hội trường là một mảnh yên tĩnh, không có người nói thêm câu nào.

Tần Thư Hoài dẫn sang một đề tài khác, thương nghị cả buổi sáng, sau khi triều sớm xong, mọi người mới bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Thành Quốc công theo lên, đuổi theo Tần Thư Hoài nói: “Vương gia, án này thật sự không thể thẩm sao?”

“Còn phải kéo dài thêm mấy ngày.”

“Hôm nay thế gia có bất mãn nhiều…” Thành Quốc công mím môi nói: “Hiện giờ Chu Ngọc cũng không thể ra mặt được, nếu để người ta phát hiện giờ hắn và người còn lui tới thân cận, có thể sẽ khiến cho những quý tộc khác sẽ không qua lại với hắn.”

Tần Thư Hoài gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Thành Quốc công đi theo sau Tần Thư Hoài, rất là do dự nói: “Vương gia, nếu thật sự xác nhận là trưởng công chúa, người phải làm sao bây giờ?”

Tần Thư Hoài nghe ra ý nghĩa sâu xa trong lời Thành Quốc công, giương mắt nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy nên làm gì bây giờ?”

“Từ từ mưu tính, để Đông Sơn tái khởi.”

Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài nhìn hắn thật sâu, nói tiếp: “Chu Ngọc bảo ngươi tới nói như vậy với ta?”

“Vì một nữ nhân…” Thành Quốc công gian nan mở miệng: “Không đáng.”

“Đó không phải nữ nhân.” Tần Thư Hoài bình tĩnh mở miệng: “Đó là thê tử của ta.”

Thành Quốc công nghẹn lời, bỗng dưng có một cung nhân vội vàng tiến lên.

“Vương gia.” Giọng cung nhân kia rất là nôn nóng: “Sứ đoàn Bắc Yến tới rồi.”

Tần Thư Hoài và Thành Quốc công đột nhiên quay đầu lại.

Cung nhân thấy Tần Thư Hoài xoay người, quỳ xuống nói: “Vương gia, sứ đoàn Bắc Yến đã đến cửa thành!”