Bốn Lần Gả

Chương 99



Tần Bồng không nói chuyện, lúc lâu sau, nàng cười khổ: “A Ngọc, nhà của ta, đã sớm không ở Bắc Yến nữa rồi.”

Nói rồi, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Ngọc, thở dài nói: “Trở về đi.”

Triệu Ngọc không nói gì, một lúc sau, hắn chậm rãi cười.

“Năm ấy ta bảo tỷ ở lại, tỷ không ở, ta thả tỷ đi.”

“Lúc này đây, cho ta tùy hứng một lần.” Triệu Ngọc nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh: “Ta đưa tỷ trở về.”

Nói xong, Triệu Ngọc xoay người rời đi.

Ngày hôm sau lâm triều, Tần Thư Hoài đi vào trong cung, đến trước cửa cung, xe ngựa dừng lại, Tần Thư Hoài cảm thấy không đúng, vén rèm lên, nhìn về phía bên ngoài.

Bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, Tần Thư Hoài nhíu nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Có một vài thư sinh.” Giang Xuân từ bên ngoài chạy về, sầu lo nói: “Bọn họ ngăn cản quan đạo, giơ tranh chữ yêu cầu trừng trị trưởng công chúa, cho Liễu Thi Vận một cái công đạo.”

Nghe được lời này, vẻ mặt Tần Thư Hoài liền trở nên lạnh lùng: “Đi tra xem, những người này làm sao mà biết được tin tức. Lập tức cho Thuận Thiên Phủ đến, nên bắt thì bắt giam.”

“Chuyện này…” Giang Xuân có chút chần chờ: “Sợ là có tổn hại đến danh tiếng?”

“Để cho bọn họ ngây ngốc đến hừng đông.” Tần Thư Hoài lạnh giọng nói: “Mới là chân chính tổn hại đến danh tiếng.”

Giang Xuân lập tức phản ứng lại ý của Tần Thư Hoài, càng nhiều người biết chuyện này, đối với danh tiếng của Tần Bồng càng kém, đến lúc đó mới là kích động sự phẫn nộ của dân chúng, sẽ xử lý không tốt.

Nhưng mà Tần Thư Hoài lúc biết rõ chuyện này đã chậm chút, thời điểm đến Thuận Thiên Phủ, trời đã sáng, ở ngoài cửa cung, quan viên xếp thành hàng dài, những thư sinh đó không biết lấy đâu ra dũng khí, trực tiếp đánh nhau với quan binh, quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, Tần Thư Hoài mơ hồ nghe thấy tiếng bên ngoài thư sinh gào rống:

“Thiên hạ này là của Tần Thư Hoài sao? Tĩnh đế khó khăn, Bắc Yến bị sỉ nhục, chư quân đã quên rồi sao?!”

“Hôm nay ta chờ không chỉ là muốn cho Liễu tiểu thư một cái công đạo, ta chờ còn là muốn triều dã này thanh minh, thiên hạ này công bằng!”

Giang Xuân nghe lời những thư sinh đó nói xong, sắc mặt càng ngày càng khó coi, người bên ngoài nghị luận sôi nổi, Giang Xuân thật sự không nhịn được nữa, đột nhiên đi ra ngoài, rống to ra tiếng: “Cái chó má nhà ngươi! Vụ án này liên quan gì đến vương gia bọn ta hả?!”

Giang Xuân cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, hiện giờ ở bên ngoài, Tần Thư Hoài và Tần Bồng thật sự không có quan hệ gì, những người này đi lên trực tiếp nhắc đến Tần Thư Hoài, có thể thấy được mục đích trực tiếp của bọn họ chính là Tần Thư Hoài chứ không phải là Tần Bồng.

Tần Thư Hoài không cãi cọ, nếu nói lâu rồi, chớ nói này vốn chính là sự thật, cho dù là giả thì cũng thành sự thật.

Một tiếng rống này của Giang Xuân, cũng làm mọi người thanh tỉnh lại hiểu rõ, vụ án này không có liên quan gì với Tần Thư Hoài.

“Ai mà không biết chuyện xấu xa giữa trưởng công chúa và Nhiếp Chính Vương kia chứ.” Thư sinh kia bị đè ép, cười lạnh: “Nếu trong lòng vương gia không có quỷ, vì sao không chịu mở phiên tòa thẩm án?!”

“Chứng cứ không đủ còn đang điều tra, ai một mực chắc chắn nói cho ngươi rằng trưởng công chúa chính là hung thủ?”

Giang Xuân lập tức truy vấn, thư sinh “xì” một tiếng nói: “Ngày đó trà lâu cháy, ta ở đó, chính tai nghe được tiếng Liễu tiểu thư kêu cứu, luôn mồm chỉ ra và xác nhận là trưởng công chúa, ta đã sớm xem xong khẩu cung, nhưng hôm nay vụ án lại bị dìm xuống, này không phải là có kẻ giở trò thì là cái gì?!”

“Ngươi…”

“Giang Xuân.”

Tần Thư Hoài bình tĩnh mở miệng, đánh gãy lời tranh chấp của Giang Xuân, nói thẳng: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, mở đường đi.”

Giang Xuân căm giận trở về xe ngựa, người của Thuận Thiên Phủ lục tục mang người đi, lúc này mới trở lại bình thường.

Nhưng mà giờ phút này mọi người đều nặng nề tâm sự, mọi người đều hiểu rõ, một tiếng kêu này của thư sinh, không thể nghi ngờ chính là đấm vào lòng mọi người.

Điều thư sinh này nói, trong lòng quan viên phần lớn đều hiểu rõ là sự thật, Tần Thư Hoài và hoàng đế muốn bảo vệ Tần Bồng, này vốn là vậy, nếu Liễu gia chịu nhường nhịn, vậy thì đại khái là chuyện này cũng sẽ thuận lợi bỏ qua.

Nhưng hôm nay Lục Tú lại cắn chết không bỏ, Liễu gia không chịu lui bước, cộng thêm chuyện của thư sinh, hiện giờ mà không rõ chuyện này là có người muốn dựa vào vụ án của Liễu Thi Vận cắn Tần Thư Hoài một cái, vậy thì thật sự là quá mức ngu xuẩn.

Mà trên triều đình, có gan trực diện cắn xé Tần Thư Hoài như thế, cũng chỉ có Trương Anh.

Trong lòng mọi người đều có tâm tư riêng, nhất thời không khí ngưng trọng hẳn lên.

Chờ đến sau khi thượng triều xong, mọi người mới đứng yên, khi Tần Minh theo lệ thường dò hỏi có việc gì cần thỉnh tấu hay không, ngự sử Vương Thịnh đột nhiên đứng dậy.

Vương Thịnh là nguyên lão tứ triều ở Ngự Sử Đài, là người cương trực ghét a dua nịnh hót, nhưng đông đảo học trò, từng là thầy của hai vị đế vương, cầm long tiên trong tay, trên đánh hôn quân dưới đánh gian thần, năm đó ngay cả bạo ngược như Tĩnh đế, cũng phải nhường nhịn ba phần.

Vương Thịnh vừa đứng ra, Tần Thư Hoài liền cảm thấy không tốt, nhíu mày. Quả nhiên, Vương Thịnh cầm hốt bản trong tay, cung kính nói: “Bệ hạ, thần có bản tấu.”

“Thần thỉnh tấu.” Vương Thịnh ngẩng đầu nhìn về phía Tần minh, đôi mắt sắc bén như chim ưng: “Mở điều tra vụ án trưởng công chúa giết Liễu Thi Vận.”

Ông ta nói vô cùng mạnh mẽ, Tần Minh nghe báo cáo và quyết định sự việc đã lâu, đã sớm hiểu rõ địa vị của Vương Thịnh. Hắn cuống quít quay đầu lại nhìn về phía Tần Thư Hoài, trong mắt tất cả đều là khẩn cầu. Vương Thịnh cũng biết Tần Minh không làm chủ được, trực tiếp nhìn Tần Thư Hoài nói: “Như thế nào, vương gia còn cảm thấy, không đủ chứng cứ sao?”

“Đúng vậy.”

“Lão thần đã tìm đọc hồ sơ thuộc vụ án này.” Vương Thịnh cao giọng: “Tần Thư Hoài ngươi nhìn ta đi, ngươi lặp lại lần nữa, không đủ chứng cứ sao?!”

Tần Thư Hoài không nói gì, Vương Thịnh lộ ra vẻ mặt thương tiếc, hấp tấp nói: “Tần Thư Hoài, tiên đế thương xót ngươi tài hoa, tin ngươi khác với Tĩnh đế, mới một tay bồi dưỡng ngươi đến hôm nay, nhưng ngươi hồi báo thế nào với tiên đế?”

“Ta cho ngươi ba phần thể diện, trước giờ vẫn luôn chưa từng mở miệng. Nhưng hôm nay sự việc trước cửa cung, ngươi hẳn là đã biết được. Vụ án này đã kích động sự phẫn nộ của dân chúng, nếu lại kéo dài, có tổn hại cũng chỉ là tổn hại đến uy tín của triều đình, danh tiếng của bệ hạ. Bệ hạ!”

Vương Thịnh quay đầu nhìn về phía Tần Minh, cung kính quỳ xuống đất, dập đầu hô to: “Lão thần khẩn cầu bệ hạ, cho Đại Lý Tự mở công đường thẩm án!”

“Bệ hạ.” Trương Anh nhìn về phía Tần Minh, thở dài nói: “Lão thần cho rằng, Vương đại nhân nói cực kỳ đúng, lão thần cũng khẩn cầu, mở công đường điều tra vụ án này!”

“Thần tán thành.”

“Thần tán thành!”

“Thần tán thành…”

Trong khoảng thời gian ngắn, trên đường có hơn phân nửa thần tử quỳ xuống.

Người trên triều vốn là lấy Trương Anh và Tần Thư Hoài chia làm hai phe, còn lại đó là các thế gia thanh lưu, hiện giờ nhân tâm sở hướng*, ngoại trừ người của Tần Thư Hoài, thế mà lại đều quỳ xuống.

*Nhân tâm sở hướng: Nơi lòng người hướng đến

Tần Minh rõ ràng là luống cuống, hắn vẫn luôn nhìn Tần Thư Hoài, nhỏ giọng nói: “Vương gia, nên làm gì bây giờ? Bây giờ nên làm gì mới tốt đây?”

Tần Thư Hoài không nói gì, ngay lúc này, Chu Ngọc đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bệ hạ, thần cũng tán thành, mở công đường thẩm án.”

Tuy Chu Ngọc nói chuyện với Tần Minh, nhưng ánh mắt lại vẫn luôn nhìn Tần Thư Hoài.

Tần Thư Hoài nhìn kỹ ánh mắt của Chu Ngọc, một lát sau, hắn nhìn thấy người của mình, từng bước từng bước đi ra, quỳ gối trong triều đình.

Từ trước đến nay Tần Thư Hoài hiểu rõ, đám người Chu Ngọc, Tào Nhiễm sở dĩ đi theo hắn, cầu chính là phân tiền đồ kia. Hắn cần thiết cho những người này nhìn thấy mình có năng lực cho bọn hắn phần tiền đồ này, mới có thể làm cho bọn họ vẫn luôn tin phục.

Nhưng mà hiện giờ trong lòng những người này, đại khái mình đang làm một người quá mức không có lý trí quyết định.

Hắn nhìn trên đường quỳ đầy người, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, gật đầu.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Tần Minh nhìn Tần Thư Hoài gật đầu, siết chặt nắm tay, run rẩy thân mình, sau một hồi, lại đột nhiên ngẩng đầu, tức giận nói: “Trẫm không đồng ý!”

“Bệ hạ!”

Trương Anh không thể tưởng tượng nổi mà ngẩng đầu: “Người nói cái gì?!”

“Trẫm… Trẫm…”

Cơ thể Tần Minh run rẩy, Tần Thư Hoài bình tĩnh tiếp nhận: “Nếu bệ hạ cũng nói không đồng ý, không bằng ta đây chờ ngày khác bàn lại. Hiện giờ Bắc Đế đã chờ ở bên ngoài, bệ hạ.” Tần Thư Hoài xoay người nhìn về phía Tần Minh: “Còn không tiếp kiến sao?”

“Đúng vậy.” Tần Minh vội vàng gật đầu, lập tức nói: “Vậy tiếp kiến Bắc Đế, mau mời Bắc Đế lên!”

“Bệ hạ.” Vương Thịnh sốt ruột tiến lên: “Người đây là…”

“Mời, Bắc Đế lên điện!”

Lúc này, đại thái giám bên người Tần Minh là Đổng Vưu cao giọng, đánh gãy lời nói của Vương Thịnh.

Bọn thái giám truyền tiếng tuyên triệu ra ngoài, một bóng dáng hồng y từ bên ngoài chậm rãi đi tới.

Xuất phát từ lễ độ, Tần Minh và Tần Thư Hoài cũng đi xuống bậc thang, chào đón người tới.

Trên thực tế, trước Triệu Ngọc, quân chủ một quốc gia đến một nước khác trước, bình thường là nước nhỏ tham gia đại quốc, mạnh yếu sớm đã quyết định thái độ. Nhưng mà Bắc Yến hiện giờ cân sức ngang tài với Nam Tề, ở dưới tình huống này, vua của một nước đến gặp mặt quân chủ một quốc gia khác, đây là một việc chưa bao giờ phát sinh.

Bởi vì chưa từng phát sinh, cho nên trong chuyện lễ nghĩa, Lễ Bộ tìm đọc điển tịch*, làm cho choáng váng cả đầu.

*Sổ sách ghi chép luật lệ phép tắc

Tần Minh dựa theo lời Lễ Bộ nói, hạ kim tòa, cung kính hành lễ với Triệu Ngọc, sau khi hành lễ xong, Tần Minh dùng giọng điệu non nớt quy củ mời Triệu Ngọc lên ghế ngồi.

Triệu Ngọc ngồi vào vị trí đối điện Tần Thư Hoài, hắn giương mắt nhìn Tần Thư Hoài phía sau rèm châu, Tần Minh chú ý đến tầm mắt của Triệu Ngọc, không nhịn được mà nói: “Bắc Đế có gì nghi hoặc sao?”

“Trẫm chỉ là nghĩ…” Triệu Ngọc nhìn rèm châu kia, tầm mắt nhu hòa hơn rất nhiều: “Sau rèm châu kia, hẳn là có giai nhân.”

Lời này vừa phát ra, trong lòng mọi người đều có tâm tư khác nhau.

Ý đồ của Triệu Ngọc khi đến đây mọi người nghiền ngẫm đã lâu, bởi vậy cũng tin tưởng, hiện giờ hắn ở trên triều đình nói mỗi một câu đều không nên là vô nghĩa. Hắn đột nhiên đề cập đến vị trưởng công chúa đã bị đưa vào ngục này, đây là có ý tứ gì?

Nhưng mà Tần Minh lại không kịp nghĩ đến việc chúng thần tử nghĩ, trên mặt mang theo chút chua xót nói: “Nơi này… vốn là vị trí của hoàng tỷ.”

Nghe được xưng hô “hoàng tỷ”này, vẻ mặt Triệu Ngọc trở nên u ám, phảng phất như một con rắn độc theo dõi con mồi, Tần Minh đột nhiên cảm thấy không khí quanh người lạnh xuống, hắn có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy Triệu Ngọc tươi cười như gió xuân.

“Nói ra mới thấy…” Triệu Ngọc nhìn Tần Minh, trông như một vị trưởng bối, trong mắt mang theo vẻ hoài niệm: “Nam Đế hiện giờ, có vài phần tương tự với trẫm khi còn nhỏ. Đáng tiếc hoàng tỷ của trẫm đi sớm, nếu còn sống, nhìn thấy Nam Đế, tất nhiên cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về.”

Lời này làm Tần Thư Hoài không nhịn được mà giương mắt nhìn Triệu Ngọc, hắn có chút bất đắc dĩ phát hiện, dục vọng chiếm hữu của Triệu Ngọc đối với Tần Bồng, không phải chỉ nhằm vào một mình hắn.

Tần Minh bị Triệu Ngọc nói đến ngẩn người, cũng không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ có thể gật đầu, hơi có chút tính trẻ con nói: “Vậy… vậy còn may, hoàng tỷ của ta còn sống…”

Lời này vừa nói ra, toàn hội trường im lặng, Chu Ngọc ngăn chặn ý cười, Tần Thư Hoài cũng không nhịn được mà nhếch khóe miệng. Sắc mặt Triệu Ngọc không thay đổi, vừa chuyển phong cách lại nói: “Thật ra, lần này trẫm tới Nam Tề, vì hai việc, chuyện thứ nhất đó là theo như lời trong thư, việc nghị hòa của hai nước.”

Nói đến chuyện này, tất cả mọi người đứng đắn lên, Tần Minh gật gật đầu, ý bảo đã biết.

“Chuyện thứ hai là…” Triệu Ngọc nghiêng nghiêng đầu, cong khóe miệng: “Trẫm vừa gặp đã thương trưởng công chúa của quý quốc, nguyện lấy vị trí hoàng hậu để nghênh thú, để thể hiện thành ý, tự mình tới đây cầu thân, mong rằng Nam Đế đáp ứng.”

Lời này vừa phát ra, toàn hội trường đều ngây người. Sắc mặt Tần Thư Hoài đột nhiên trở nên lạnh lẽo, gắt gao nhìn thẳng Triệu Ngọc.

Ánh mắt Triệu Ngọc dừng lại ở trên người Tần Minh, thành khẩn nói: “Nam Đế cứ yên tâm, trẫm đối với trưởng công chúa là thật lòng, thiên địa chứng giám. Trưởng công chúa gả đến Bắc Yến, trẫm bảo đảm sẽ toàn tâm toàn ý che chở nàng, cũng sẽ bảo đảm con nối dõi của nàng, vừa ra đời sẽ là thái tử của Bắc Yến.”

Sức nặng trong lời này, tất cả mọi người ở đây đều sáng tỏ.

Ý tứ của Triệu Ngọc đã vô cùng rõ ràng, các quốc gia giống nhau, đều phải đề phòng nữ tử của nước khác ở trong hậu cung sinh con nối dõi, để tránh quốc gia mình bị nước khác tham gia vào chính sự. Nhưng mà Triệu Ngọc lại trong lúc chưa nghênh thú đã ước định hài tử của Tần Bồng là thái đử.

Nếu ngay từ đầu mọi người ở đây cho rằng Triệu Ngọc là vì hai nước mới nghênh thú Tần Bồng, lúc này lại hiểu rõ, Triệu Ngọc là vì Tần Bồng mới cho Nam Tề mặt mũi.

Triệu Ngọc thấy Tần Minh do dự, tiếp tục nói: “Nếu Nam Đế còn không yên tâm, trẫm còn có thể hứa hẹn, trong hậu cung của trẫm, chỉ có một mình trưởng công chúa.”

Giờ này khắc này, các vị thần tử ở đây đều gần như cho rằng Triệu Ngọc điên rồi.

Mà sắc mặt Triệu Ngọc lại theo đó bất động, giống như là đã sớm biết quyết định của quân chủ.

Mà Tần Minh cũng bị Triệu Ngọc nói đến động lòng, nhưng hắn không dám quyết định chuyện hôn sự của Tần Bồng, chỉ có thể nói: “Trẫm… Trẫm phải hỏi hoàng tỷ đã.”

“Chờ tin lành.”

Triệu Ngọc cong mày, khuôn mày kia giống như là trăng non.

Triệu Ngọc và Tần Minh hiệp nghị vài vấn đề trên triều đình trong chốc lát, hiệp nghị là Tần Thư Hoài đã sớm ký kết xong với hắn, hiện giờ cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, cho người đọc nội dung hiệp nghị lên.

Sau khi đọc xong, Tần Minh cho Đổng Vưu thu hiệp nghị lại, nói một vài chuyện khác, sau đó hạ triều rời đi.

Triệu Ngọc đứng dậy chuẩn bị đi, Tần Thư Hoài đứng ở sau lưng hắn, đột nhiên lên tiếng: “Bắc Đế.”

Triệu Ngọc dừng chân lại, quay đầu lại nhìn về phía Tần Thư Hoài, nhướng mày: “Hoài An Vương có chuyện gì sao?”

“Ta đưa người đi ra ngoài.”

Sắc mặt Tần Thư Hoài bình tĩnh, cùng Triệu Ngọc đi xuống bậc thang.

Hai người cùng đi ra khỏi triều đình, đi bộ trên hành lang dài, người bên cạnh ít dần, sắc mặt Tần Thư Hoài bình tĩnh, nói: “Hôm nay ngươi làm chuyện này, Bồng Bồng biết không?”

“Thế nào?” Triệu Ngọc quay đầu lại, trong mắt mang theo chút châm biếm: “Hôm nay ngươi không tức giận với ta nữa sao?”

“Đối với một chuyện không có khả năng xảy ra…” Tần Thư Hoài vẫn luôn nhìn hành lang dài phía trước, ánh mắt hờ hững: “Ta có gì mà tức giận chứ?”

“Nhưng mà ngươi…” Đi đến cuối hành lang dài, Tần Thư Hoài dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Triệu Ngọc: “Chuẩn bị tốt làm sao để giải thích với Bồng Bồng đi.”

“Đây là điều mà ngươi muốn nói sao?”

Triệu Ngọc nhướng mày, Tần Thư Hoài gật đầu, đáp lời: “Trước khi nhận lửa giận, nên chuẩn bị chút gì đi.”

Nói xong, Tần Thư Hoài đi xuống bậc thang, cũng mặc kệ Triệu Ngọc mà rời đi trước. Triệu Ngọc đứng ở phía sau lưng hắn, nhíu mày, trong lòng chợt có chút hoảng loạn.

Hắn cảm nhận được trong thời gian hắn không ở đây, Tần Thư Hoài và Tần Bồng dường như đã xảy ra chuyện gì, trong quá khứ Tần Thư Hoài luôn là lo được lo mất, có thể dễ dàng bị hắn chọc giận, hiện giờ tình cảm của Tần Thư Hoài với Tần Bồng, dường như là đã được xác nhận, vô cùng khẳng định yên ổn.

“Tần Thư Hoài!”

Hắn không nhịn được mà gọi hắn lại, siết chặt nắm tay: “Ngươi đã làm gì với tỷ tỷ của ta?”

“Ta có thể làm cái gì chứ?”

Tần Thư Hoài quay đầu lại nhìn hắn, có chút không rõ.

Triệu Ngọc mím môi, ngăn chặn sự sợ hãi trong lòng, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ của ta đã hứa hẹn gì với ngươi?”

“Nàng ấy à?” Nghe được lời này, Tần Thư Hoài chậm rãi giãn mày ra, trong mắt mang theo ôn nhu: “Đương nhiên là, cho phép ta cả đời.”

“Nàng sẽ sinh cho ta một tiểu thế tử, cháu trai của ngươi, Triệu Ngọc…” Tần Thư Hoài không hề có tâm tư chọc giận Triệu Ngọc, giọng điệu và vẻ mặt đều vô cùng bình tĩnh: “Đừng náo loạn.”

Triệu Ngọc nghe ba chữ nhẹ nhàng này, siết chặt nắm tay, liếc mắt nhìn hắn.

Tần Thư Hoài xoay người rời đi, Giang Xuân đi theo ở phía sau, mới vừa đi ra khỏi cửa cung, Giang Xuân tiến lên nói: “Đỉnh! Vương gia, người lần này vậy mà lại không tức giận đánh tên nhãi ranh này, người quả nhiên là đã trầm ổn lại rất nhiều!”

Tần Thư Hoài không nói chuyện, lên xe ngựa, buông mành. Giang Xuân xoay người lên ngựa, ngay lúc lên ngựa kia, đột nhiên nghe được bên trong có một tiếng vang lớn.

Tần Thư Hoài ném cái bàn nhỏ trong xe ngựa của hắn đi.

“Chủ tử à!” Giang Xuân nhấc màn xe lên, hơi do dự nói: “Nếu không ta dạy người mắng chửi người khác nhé, làm bản thân tức điên, không tốt đâu.”

Tần Thư Hoài ngồi ở trong xe ngựa giương mắt lên, lạnh lùng nói: “Cút!”

Giang Xuân nhanh chóng buông mành xuống, rời đi. Chờ đến khi đến vương phủ, lúc Tần Thư Hoài đang xuống xe ngựa, đột nhiên nói: “Dạy hai câu đi.”

“Dạy cái gì ạ?” Giang Xuân ngẩng đầu, có chút mờ mịt, Tần Thư Hoài liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Giang Xuân lập tức nghĩ đến, vội nói: “Nhãi ranh!”

Tần Thư Hoài gật đầu, mắng một câu: “Nhãi ranh!”

Tần Thư Hoài chưa từng mắng người nào, chợt mắng như vậy, Giang Xuân lại cảm thấy…

Con mẹ nó lại rất dễ nghe?!

Giang Xuân cho rằng nhất định là đầu óc của mình đã bị lừa đá rồi.

Ngẫm lại Giang Xuân còn rất đồng tình với Tần Thư Hoài, có tiểu cữu tử như vậy, ai mà không sốt ruột?

Sau khi mắng Triệu Ngọc xong, Tần Thư Hoài cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, ở trong phòng phê sổ con. Mà thời điểm Tần Thư Hoài đang phê sổ con, Tần Bồng đọc thoại bản* nhỏ trong phòng giam, cười đến không dừng được.

*Là một cách gọi khác của tiểu thuyết

Ngồi tù mấy ngày nay, ngoại trừ hoàn cảnh nhà tù chẳng ra gì ra, Tần Bồng cảm thấy bản thân sống rất không tồi, gần như mỗi ngày Tần Thư Hoài đều sẽ tới thăm nàng, thiếu cái gì cho cái đó, bình thường Tả Dao sẽ đến hội báo một chút tình hình điều tra gần đây, Tần Bồng biết tình thế không thích hợp để lạc quan, nhưng mà nàng cũng không cảm giác có gì.

Suy cho cùng, đối với một người đã từng chết ba lần mà nói, đúng là không có gì quá sợ hãi.

Có đôi khi Tần Bồng sẽ cảm thấy, dường như là mình có được sinh mệnh vô hạn, cả đời này, nàng xác nhận được tâm ý của Tần Thư Hoài, nàng nghĩ, nếu nàng đã chết, lại lần nữa trọng sinh, nàng nhất định có thể sống rất khá.

Chỉ là nói một người có thể bất tử thì đừng chết, ai mà biết sau khi chết còn có thể có kiếp sau hay không?

Tần Bồng xem thoại bản, chờ Tần Thư Hoài, nhưng mà ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên nhìn, lại là

Lục Tú mang người đi tới.

Nàng nhíu mày, trong lòng cảnh giác, Khổng Thiên đến trước cửa nhà tù, cung kính khoanh tay nói: “Tham kiến công chúa.”

“Khổng thượng thư tới đây làm gì?”

Tần Bông khép thoại bản lại, đứng dậy, Khổng Thiên cười cười nói: “Vi thần hôm nay đến mời công chúa giúp đỡ một chút.”

“Hả?” Tần Bồng có hơi kinh ngạc: “Bản cung đã được rửa sạch tội danh rồi sao?”

“Cũng không phải.” Khổng Thiên lắc đầu, lại nói tiếp: “Ngày hôm trước sứ đoàn Bắc Yến đến thăm, Bắc Đế cũng đi theo, công chúa cũng biết là vì chuyện gì chứ?”

“Chuyện gì?” Tần Bồng có chút bất an, nhớ tới lời nói trước kia của Triệu Ngọc, dù sao nàng vẫn cảm thấy Triệu Ngọc sẽ làm ra chuyện gì đó.

Khổng Thiên lộ ra nụ cười: “Bắc Đế đến đây là muốn cầu thân công chúa!”

Nghe vậy, Tần Bồng lộ ra biểu cảm khiếp sợ, Khổng Thiên cho rằng Tần Bồng bởi vì Triệu Ngọc cầu thân mới cảm thấy kinh ngạc, nhưng không biết rằng, trong lòng Tần Bồng vừa sợ vừa giận.

Nghĩ ra biện pháp đưa nàng đi như vậy, Triệu Ngọc điên rồi sao?!

Tần Bồng không nói chuyện, Khổng Thiên tiếp tục nói: “Bắc Đế cho phép công chúa làm hoàng hậu, cũng đồng ý cho nhi tử của công chúa sẽ là thái tử của Bắc Yến, thậm chí còn đồng ý, chỉ cần công chúa đồng ý, bên trong hậu cung của Bắc Đế, cũng chỉ có một mình công chúa! Tình cảm tình nghĩa thắm thiết như vậy, nữ tử khắp thiên hạ, ai mà không rơi vào say mê?”

“Cho nên…” Tần Bồng hiểu được ý tứ của Khổng Thiên, giương mắt nhìn về phía Khổng Thiên: “Khổng đại nhân tới đây làm thuyết khách sao?”

“Chuyện này không phải là việc lão thần có khả năng xen vào, hôn sự của công chúa, đương nhiên phải là bệ hạ, thái hậu, công chúa tự mình quyết định. Hôm nay lão thần đến đây, chính là hy vọng tối nay công chúa có thể chào đón tiệc rượu của Bắc Đế.”

“Bây giờ ta vẫn còn tội danh ở trên người.” Tần Bồng trào phúng mở miệng: “Làm sao có thể tiếp rượu.”

“Về chuyện này, công chúa đừng lo lắng.” Khổng Thiên cười nói: “Theo luật, đối với những vấn đề liên quan đến lợi ích của hai quốc gia, đều có quyền đại xá, ân xá, hiện giờ Bắc Đế đối với công chúa có lòng, rõ ràng công chúa không thể mang tội danh xuất hiện.”

“Hiện giờ lão thần đã được Trương đại nhân thông qua, cũng lấy được thánh dụ của bệ hạ, đặc biệt tới đón công chúa ra khỏi thiên lao tiếp tiệc rượu.”

Nghe được Khổng Thiên nói vậy, thật ra cũng không khó suy đoán ra, trên dưới triều đình có bao nhiêu chờ mong với chuyện Tần Bồng gả cho Triệu Ngọc.

Tần Bồng trào phúng bật cười, nhìn về phía Lục Tú nói: “Lục đại nhân cũng không có ý kiến gì sao?”

“Theo luật thì không sao cả, hạ quan cũng không can thiệp.”

Lục Tú nói đâu ra đấy, Tần Bồng cười nhạo, cầm thoại bản bỏ lên trên bàn, sắc mặt hờ hững nói: “Vậy đi thôi.”

Hai người đưa Tần Bồng đi ra ngoài, cưỡi xe ngựa dẫn tới một tòa trạch viện, Tần Bồng giương mắt nhìn về phía Khổng Thiên, mang theo ý lạnh: “Vì sao không trở về Vệ phủ?”

“Đưa công chúa ra ngoài, đã là đặc xá, vì để tránh gây trở ngại cho tiến triển tiếp theo của vụ án, công chúa hãy cứ ở lại chỗ này qua lại.”

Tần Bồng gật đầu, hỏi Khổng Thiên một chút về thời gian bắt đầu tiệc rượu, sau đó Khổng Thiên thuận tiện nói tạm biệt. Lục Tú đang chuẩn bị rời đi, Tần Bồng gọi Lục Tú lại nói: “Lục đại nhân, dừng bước.”

Lục Tú dừng bước, bình tĩnh nói: “Công chúa có chuyện gì sao?”

“Trương đại nhân thế nào rồi?”

Tần Bổng mỉm cười nhìn hắn, Lục Tú không nói chuyện, giương mắt nhìn về phía Tần Bồng, cũng nói: “Ý của người là?”

“Nghe nói Lục đại nhân từ khi tự ra làm quan thì do Trương đại nhân chỉ điểm, chắc hẳn rất quen thuộc với Trương đại nhân.”

“Công chúa muốn hỏi cái gì?”

“Các ngươi muốn cái gì?” Trong mắt Tần Bồng mang theo ý lạnh: “Một vụ án mạng như vậy đã muốn đẩy ngã được ta, đơn giản chỉ là lãng phí sức lực thôi.”

Nghe nói như thế, Lục Tú không nhịn được nở nụ cười: “Vì sao công chúa lại cảm thấy, một vụ án như vậy, không thể đẩy ngã công chúa?”

“Công chúa là trưởng công chúa Trấn Quốc, nhưng Liễu tiểu thư cũng là một thế gia nhất đẳng. Theo luật, kẻ nào phạm tội chung thân, sẽ kết án tử hình. Tám người thân phạm tội này, có đặc quyền xét giảm hình phạt. Nếu án tử này tuyên án công khai, thì kết cục sẽ như thế nào, trong lòng công chúa không rõ sao?”

“Hay là nói, công chúa cảm thấy, ngài cũng giỏi hơn luật pháp vương quyền phía trên, không sợ Ngự Sử Đài vạch trần, chẳng sợ Đại Lý Tự xét xử, không sợ lời nói của dân chúng, không sợ cơn lửa giận của thế gia, đừng nói là nói người, ngay cả Nhiếp Chính Vương, cũng không làm được đúng không?”

“Nếu án này được phán quyết xong, người chỉ có hai con đường.” Lục Tú tiến lên một bước, trong mắt mang theo thương hại: “Hoặc là theo luật làm việc, hoặc là mang binh phản loạn. Người cho rằng, Vệ Diễn sẽ vì người, ở lúc thái bình hưng thịnh sẽ xuất binh sao?”

“Sẽ không.” Tần Bồng bình tĩnh mở miệng, nói tiếp: “Thậm chí, Tần Thư Hoài cũng sẽ không.”

“Vậy…” Lục Tú nghiêng đầu: “Công chúa, vì sao người không sợ?”

“Sợ?” Tần Bồng nhịn không được bật cười: “Lục Tú, ta và ngươi đánh cược đi.”

“Án tử này, không xét hỏi được.”

Lục Tú không nói chuyện, hắn nhìn Tần Bồng chằm chằm, Tần Bồng ung dung đứng dậy, quay người rời đi.

Đến ban đêm, Tần Bồng đã thay quần áo xong, sau đó xuất hiện ở bữa tiệc trong cung.

Vị trí của nàng và Triệu Ngọc ngồi song song, Tần Bồng sau khi ngồi xuống, không bao lâu thì Triệu Ngọc cũng đi tiến đến.

Triệu Ngọc thấy Tần Bồng, ánh mắt lập tức sáng lên, hắn khắc chế động tác của mình, tận lực giữ bình tĩnh đi đến bên cạnh Tần Bồng, nhưng lúc nhìn thấy Tần Bồng, ánh mắt lại vẫn không kiềm chế được mà nhu hòa lại, dịu dàng nói: “Trưởng công chúa, đã lâu không gặp.”

Trước khi nhìn thấy Triệu Ngọc, Tần Bồng vốn còn đang buồn bực, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Triệu Ngọc, nàng đột nhiên cảm thấy một chút buồn bực cũng bay sạch không còn, chỉ có thể cứng đờ cong lên khóe miệng, nói: “Bắc Đế, đã lâu không gặp.”

Hai người chào hỏi nhau xong, đều tự mình ngồi xuống.

Không bao lâu sau, Tần Thư Hoài và Tần Minh cũng một trước một sau đi tới.

Tần Thư Hoài ngồi xuống đối diện Triệu Ngọc, hắn không chút dấu vết liếc nhìn Triệu Ngọc và Tần Bồng, sau đó giống như thường không có gì mà thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói chuyện với các đại thần khác.

“Hắn hiện giờ trầm ổn hơn nhiều.”

Triệu Ngọc đong đưa chén rượu, nghiêng người nói ở bên tai Tần Bồng.

Tần Bồng dịch sang bên cạnh, bình tĩnh nói: “Đệ cách xa ta một chút.”

Triệu Ngọc ngẩn người, trong mắt hiện lên chút khổ sở, nhưng vẫn ngồi thẳng dậy, cách Tần Bồng xa một chút.

Hắn không nhìn Tần Bồng nữa, nhìn các vũ nữ trong tiệc rượu, uống rượu nói: “Rất nhiều năm trước, ta cho là ta chính là người thân cận với tỷ nhất, không ngờ đến có một ngày, tỷ sẽ bảo ta cách xa tỷ một chút.”

Trong lòng Tần Bồng có chút khó chịu, nhưng nhìn người thanh niên đang ngồi đối diện bọn họ, Tần Bồng vẫn nhịn xuống xúc động muốn vuốt vẻ trán hắn như ngày trước, lạnh nhạt lên tiếng: “Chúng ta đã trưởng thành rồi.”

“Đúng vậy.” Triệu Ngọc khẽ cười: “Trưởng thành, tỷ sẽ không còn là của ta.”

Tần Bồng nhíu mày, quay đầu lại nhìn hắn, qua hồi lâu, nàng nói: “Ta nghe nói, đệ mang xác của ta vào hoàng lăng.”

Nghe vậy, động tác của Triệu Ngọc cứng đờ, sau đó lại thoải mái, quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt mang theo tĩnh mịch: “Đúng, ta đưa thi thể của tỷ đưa vào hoàng lăng của ta.”

“A Ngọc!” Tần Bồng mím môi: “Hậu cung của đệ, có nạp phi không?”

Nghe như thế, trong mắt Triệu Ngọc đầy thê lương chua xót, hắn nhìn nàng, tươi cười quật cường nói: “Không có.”

“Cung nữ thị tẩm…”

“Không có.”

Triệu Ngọc đánh gãy lời của nàng, quyết đoán nói ra đáp án mà Tần Bồng không muốn nghe: “Ta không có thị tẩm cung nữ, cũng không có phi tử, không có hoàng hậu, Tần Bồng…” Bắn bình tĩnh nói: “Bên người ta ngoại trừ tỷ, không có nữ nhân thứ hai. Quá khứ như vậy, hiện tại cũng như vậy.”

“Vậy…” Tần Bồng thở dài: “Sau này đệ nên lập hậu đi.”

Triệu Ngọc xiết chặt chén rượu, cong khóe môi: “Như thế nào, tỷ mới vừa quen biết ta, đã muốn quản chuyện hôn sự của ta.”

“Chuyện đệ cầu thân, ta đã biết.” Tần Bồng mở miệng, Triệu Ngọc rũ mắt, che giấu sự căng thẳng của mình.

“Ta…” Tần Bồng còn muốn nói nữa, Triệu Ngọc chợt đứng dậy: “Đi ra ngoài nói đi.”

Chờ đi đến trong viện, Triệu Ngọc xoay người lại, bình tĩnh nói: “Tỷ không đồng ý?”

“A Ngọc!” Tần Bồng thở dài: “Ta không thể gả cho đệ.”

“Hiện tại tỷ là trưởng công chúa Trấn Quốc của Tề Quốc, đây là phương pháp duy nhất để ta có thể đưa tỷ đi.”

Triệu Ngọc lạnh lùng nói ra: “Hiện tại tỷ bị cuốn vào vụ án Liễu Thi Vận, bọn họ bắt tỷ để kiềm chế Tần Thư Hoài, án tử này chính là Trương Anh dùng để bẫy các người.” Triệu Ngọc giương mắt nhìn nàng: “Trương Anh liên hợp với Liễu gia cùng các đại thế gia khác, binh lính trong phủ các đại thế gia ở Nam Tề có gần hai mươi vạn, tài lực hùng hậu, mà quan hệ trong triều cũng rắc rối khó gỡ, hiện tại bọn họ nắm được nhược điểm của tỷ, sẽ không dễ dàng buông tay.”

“Vệ Diễn sẽ không vì tỷ mà nhìn Nam Tề nội loạn, Tần Thư Hoài cũng sẽ không vì tỷ làm cho Nam Tề lâm vào nội loạn. Bọn họ đã nhìn thấu điểm này, tỷ còn không hiểu sao?!”

“Tỷ ở lại, chính là trói buộc của Tần Thư Hoài.”

Lời này đánh thẳng vào lòng Tần Bồng, sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng vẫn như cũ quật cường chống đỡ chính mình, bình tĩnh nói: “Nếu ta gả cho đệ, tương lai của ta nên làm thế nào?”

“Nếu sau này, đệ sống chết muốn lấy thê tử, ta phải làm sao?” Tần Bồng cười khổ: “Chẳng lẽ muốn ta mang danh hoàng hậu Bắc Yến gả cho Tần Thư Hoài?”

Triệu Ngọc không nói chuyện, một lát sau, hắn nắm chặt tay, chậm rãi nói: “Nếu Tần Hoài Thư có bản lĩnh che chở cho tỷ, vậy tủ có thể giả chết, ta sẽ sắp xếp cho tỷ một thân phận khác, đưa tỷ trở về.”

“A Ngọc!” Nghe được lời này của Triệu Ngọc, Tần Bồng cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Người thanh niên trước mặt này, cho dù cố chấp quật cường cỡ nào, nhưng lại vẫn làm cho nàng cảm thấy, giữa trời đất này, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, nàng vẫn có một nơi để đi. Nàng đi về phía trước, ôm lấy Triệu Ngọc, tựa đầu vào ngực Triệu Ngọc, ôn hòa nói: “Cảm ơn đệ.”

Lời này làm mũi Triệu Ngọc chua xót, còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy phía sau cánh cành cây có tiếng động.

Hắn mặc một thân áo bào đen tuyền đai lưng đỏ, ánh mắt bình tĩnh thong dong, nhìn hai người ôm nay, hắn lạnh nhạt nói: “Các ngươi rời khỏi Tịch Lâu đã lâu, nên ta đến xem.”

“Bồng Bồng.” Hắn vẫy tay, giọng nói không tự giác dịu dàng hơn: “Lại đây.”

Tần Bồng không chút do dự cất bước, đi đến trước mặt Tần Thư Hoài. Tư thái quyết đoán như vậy, làm Tần Thư Hoài không nhịn được trong mắt hiện lên ý cười.

Hắn gật đầu với Triệu Ngọc, giọng điệu bình thản: “Ta đưa nàng trở lại trước.”

Triệu Ngọc không nói gì, Tần Bồng theo kịp Tần Thư Hoài, trong lòng có chút thấp thỏm.

Hai người rẽ vào góc, đi ở trên hành lang dài, Tần Thư Hoài chợt nắm lấy tay Tần Bồng, bình tĩnh nói: “Nàng đừng lo lắng.”

Tần Bồng giương mắt nhìn hắn, nghe hắn nói: “Nàng chưa bao giờ là sự trói buộc của ta. Nàng ở đây, mặc kệ phía trước có điều gì, ta đều dám đi. Nàng không ở đây…”

Nói tới đây, Tần Thư Hoài mím môi, Tần Bồng dừng chân lại, ngửa đầu nhìn hắn: “Ta không ở đây, sẽ như thế nào?”

Mắt nàng sáng lấp lánh, mang theo ý cười, tựa hồ như những chuyện gần đây chưa từng quấy nhiễu nàng nửa phần. Tần Thư Hoài nhìn ánh mắt của nàng, một hồi sau, cúi đầu in đôi môi mềm mại lên trên trán của nàng.

“Nàng không ở đây, mặc kệ phía trước có cái gì, ta đều không muốn đi.”

Hắn nói rất nhẹ, không có nửa phần tức giận, bình thản lại mềm mại. Nhưng mà Tần Bồng lại cảm thấy, chuyện này lại nặng hơn rất nhiều bất cứ lần tranh chấp nào trong quá khứ.

Nàng không nhịn được mà nắm lấy tay hắn, dùng sức nắm lấy, cúi đầu nói: “Ta ở đây.” Nàng hắng giọng: “Ta vẫn luôn ở đây.”

Tần Thư Hoài cười, nắm tay nàng trở về đại điện.

Mà Triệu Ngọc ở bên ngoài chốc lát, lúc này mới trở lại.

Chờ đến khi trở lại, không bao lâu sau, yến hội tan.

Mọi người từng người trở về, Tần Bồng lại đuổi kịp Trương Anh.

Trương Anh vừa đi không đến vài bước, đã nhận ra sự tồn tại của Tần Bồng, hắn quay đầu lại, cau mày nói: “Công chúa đi theo lão thần làm chi?”

“Có chút lời muốn nói với Trương đại nhân.” Tần Bồng nhếch khóe miệng: “Không biết Trương đại nhân, có tiện hay không?”

Trương Anh xoay người lại, nhìn Tần Bồng, trong ánh mắt mang theo xem xét, sau khi hắn trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cũng nói: “Mời.”

Mà bên kia, Tần Thư Hoài xem xong tin tức thám tử mang đến, nhướng mắt lên nói: “Ngươi xác nhận, cùng ngồi ở vị trí của ta, Liễu Thi Vận chỉ tiếp xúc Trương Anh sao?”

“Đúng vậy, thuộc hạ đã tra xét nhiều lần, chỉ có Trương đại nhân.”

Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài giao tin tức giao cho Giang Xuân ở phía sau, nói thẳng: “Đi uy hiếp Lục Tú.”

Trên thực tế, chuyện đối phương là Trương Anh này, trong lòng Tần Thư Hoài đã sớm có dự tính. Chỉ là hắn có chút không thể tin nổi, tính tình Liễu Thi Vận như vậy, sẽ ủy thân cho người như Trương Anh.

Nhưng nếu là Trương Anh, trong lòng hắn liền có tính toán, tính tình Trương Anh như thế nào, có át chủ bài như thế nào, trong lòng hắn đều rõ ràng.

Hắn mang theo người đi ra ngoài cung, Giang Xuân vẫn không yên tâm, sốt ruột nói: “Vương gia, cứ như vậy ra tay có phải quá mức lỗ mãng hay không?”

“Yên tâm đi.” Tần Thư Hoài bình tĩnh nói: “Làm sạch sẽ là được rồi, thông báo cho Chu Ngọc chuẩn bị cho tốt.”

Tần Thư Hoài đã quyết định, cho dù Giang Xuân có chút không yên tâm, cũng chỉ có thể vâng theo. Hắn nhanh chóng thông báo cho Chu Ngọc, mà Triệu Nhất trực tiếp mang theo sát thủ, trực tiếp vọt tới con đường Lục Tú nhất định phải đi qua để mai phục.

Ban đêm Lục Tú uống xong rượu, đã có hơi say, gần đây hắn sợ xảy ra chuyện, mang theo rất nhiều người, cho nên vô cùng yên tâm.

Hắn nằm ở trong xe ngựa, mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên bên ngoài có tiếng quân lính đánh nhau, Lục Tú đột nhiên trợn mắt, phóng đao ra ngoài! Chỉ là hắn mới vừa ló đầu ra, lưỡi dao sắc bén từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cắt đứt đầu hắn.

Rồi không lâu sau đó, đất đổ tứ tung ngang dọc đầy ngõ nhỏ, không còn tiếng động. Người đến sau lưng, nhanh chóng rời đi, chỉ chừa lại ánh trăng rơi trên nơi giết người này, chiếu lên màu đỏ của máu đầy mặt đất.

Mà bên kia, Tần Bồng đi ở trên hành lang dài, ôn hòa nói: “Trương đại nhân, ta lén tìm ngài, thật ra chính là muốn xác nhận một việc.”

“Lục Tú này.” Tần Bồng mỉm cười nhướng mắt: “Ngươi rốt cuộc là cần, hay là không cần?”

[Chuyện ngoài lề giải thích Nam Tề xây dựng chính trị một chút.]

Triều đình Nam Tề đã xây dựng sự cân đối trong chính trị rất tốt.

Ba người Tần Thư Hoài, Trương Anh, Tần Bồng là đại thần phụ tá, ba người có bình quyền, có thể cho nhau quyết định can thiệp, trong phạm vi quyền lợi, là có thể can thiệp tất cả mọi chuyện, tương đương với ở trên những vị ở sáu bộ. Nhưng bọn họ chủ yếu là giám sát, quyết định, cũng không phải làm làm việc kỹ càng tỉ mỉ như những vị kia, cho nên thực quyền để làm việc thật sự ở trong tay đại thần của sáu bộ, mà mạnh yếu của ba vị đại thần phụ tá, thì tại với thủ hạ của mình làm thực quyền rốt cuộc có bao nhiêu người.

Đám người Tần Thư Hoài tính cả sáu bộ, tương đương với cơ quan hành chính.

Mà cùng với độc lập, còn lại là cơ quan tư pháp, trong cơ quan tư pháp, Ngự Sử Đài giám sát đại thần cùng hoàng đế, Hình Bộ xử lý án kiện bình thường, Đại Lý Tự cùng loại với Tông Nhân Phủ, xử lý án kiện của hoàng thân quốc thích.

Bởi vậy, sau khi xảy ra chuyện, giống nhau là từ ba người Tần Thư Hoài ra quyết định, sau đó sáu bộ chấp hành, nếu quyết định này không thỏa đáng, Ngự Sử Đài buộc tội có thể đệ trình trình tự phúc thẩm để bác bỏ quyết định, cũng quyết định điều tra người đó.

Đây là nguyên nhân vì sao Tần Thư Hoài và Tần Bồng không thể muốn làm gì thì làm, tất cả đều lấy pháp luật làm tiêu chuẩn. Nếu bọn họ nắm quyền, Hình Bộ Đại Lý Tự đều là người của bọn họ, đương nhiên có thể lén dùng quan hệ để giải quyết vấn đề, nhưng mà ở bên ngoài thì không thể xằng bậy. Một khi xằng bậy, liền liên quan đến binh biến.

Cái này là triều đình xây dựng chính trị. Trừ cái này ra, Nam Tề còn xếp theo đắt rẻ sang hèn, đại khái là hoàng tộc, thế gia, bá tính. Tần Bồng giết Liễu Thi Vận, có thể giảm hình phạt, nhưng không có khả năng miễn hình phạt.