Bổn Toạ Là Sát Thủ Lẫn Chưởng Môn

Chương 1: Hai người, hai thế giới



"Cạch cạch.." Tiếng mở két vang lên.

"Ha ha! Cuối cùng cũng lấy được rồi!" Một tiếng cười vang lanh lảnh khắp căn phòng tối tăm.

Két! Ối chết rồi. Một bóng đen trên ghế tụt xuống gầm bàn. Còn một cái nữa mở cửa ra, trên mặt nở một nụ cười nham hiểm rồi đóng cửa vào.

"Phù.. May quá, đi rồi. A! Tại sao.."

Xẹt! Tia máu phun tung tóe khắp phòng, nơi đâu cũng có máu của một ai đó. Thật không ngờ, cậu ta lại biết chỗ trú của người kia. Nhưng thật may, con người này, chính xác hơn là một nữ nhân tóc đỏ mê hoặc dân chúng, thông minh giấu vật đó bên trong ngực của mình, nơi mấy đám nam nhân không dám sờ mó lung tung khi phòng tối.

"Chậc, không thấy vật kia đâu cả. Mình đoán chắc rằng cô ta vẫn đang cầm mà."

Người sát thủ này tìm xung quanh người cô, trừ chỗ đó.

"Thôi, chẳng tìm nữa, hất xuống rồi gọi cho hội trưởng."

Anh ta kéo người kia lên thành cửa sổ. Và cậu ta đẩy cái xác xuống đường.

Thật dã man!

"Alo, Dung hội trưởng à, đã xử lí xong Độc y, tiền đâu?"

Bên đầu dây kia cười phá lên, trả lời:

"Ha ha! Cậu làm tốt lắm, tôi tin chắc cậu sẽ làm được mà. Bây giờ cậu đến nhà hàng Ánh sao trên trời, ở tầng cao nhất, cuối dãy của tầng đó tôi sẽ đưa cho cậu."

"Được, tôi sẽ đến ngay đây." Người kia nói.

Sau đó anh ta lái xe đến nhà hàng Ánh sao trên trời nhận tiền thưởng. Trong lòng anh cảm thấy vui sướng tuyệt độ vì nhận được tiền lại còn có thể giết được con người làm cho cậu ta không thể lên đỉnh cao được.

Ghíu ghìu! Gáo gào! Tiếng xe cảnh sát và cấp cứu bên tai của Độc y nhỏ dần. Trước khi chết, cô có một câu hỏi: Sự nghiệp, cơ đồ thời huy hoàng, đỉnh cao của mình đã chấm dứt rồi ư? Cô không tin, không tin rằng mình là sát thủ độc nhất vô nhị trên thế giới mà lại bị sát hại trong thời kì huy hoàng.. Thôi, nghĩ gì nữa, chết rồi thì thôi! Đôi mắt cô khép dần lại và hơi thở cũng không còn nữa..

Tại một không gian khác, thời điểm khác! Triều đình Đại Hòa, năm thứ 17..

"Này Lưu Ly, ngươi có biết tại sao ngươi ở đây không?"

Một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt thật dịu dàng! Nhưng ngoại hình lúc này lại không giống với cử chỉ hành động của cô ta. Đó là, nữ nhân này lại cầm một con dao rất sắc sảo.

Thật kinh người mà! Thật độc ác dã man mà!

Cô định đâm con dao vào nữ nhân trước mặt kia. Người tên Lưu Ly cự quậy thật mạnh để thoát khỏi sợi dây buộc tay mình để cắn, xé rách quần áo, cào cấu vào khuôn mặt của con yêu quái đội lốt người, kẻ ác đội lốt người hiền đấy. Hiểu được ý đó, cô ta - người cầm con dao ôn nhu bảo:

"Ha, con tiện nhân phế vật kia ngươi không thoát ra được đâu. Đừng cố gắng làm gì nữa cả. Vì nó là sợi dây ma thuật mà ngươi lại.. không có chứ. Ha ha ha.."

Mấy tên hạ nhân cũng cười thật khinh bỉ:

"Ha ha ha đồ phế vật! Con tiện nhân phế vật!"

Cảm thấy chưa đủ, cô ta lại sai mấy tên đó:

"Các ngươi cho cô ta vào cái bao dải dứa kia, buộc kín vào, thả xuống vách núi cho bổn tiểu thư để cô ta tiêu đời, mọi người trong nhà đều khỏi ngứa mắt."

Bọn hạ nhân nịnh hót rằng: "Tuân mệnh tiểu thư. Tiểu thư thật thông minh, đúng là tấm gương cho chúng tiểu nhân ngước lên nhìn mà học hỏi theo. Thật ngưỡng mộ nhị tiểu thư quá mất thôi!"

"Ha ha, các ngươi nịnh hót nhiều quá đấy. Nhưng, các ngươi không được nói là nhị tiểu thư mà phải nói là đại tiểu thư. Nghe rõ chưa?" Nữ nhân cười phá lên.

"Vâng ạ." Mấy tên hạ nhân lúi húi tên cầm bao, tên đút người bị trói bỏ nàng vào, buộc chặt, nhẹ nhàng đẩy cái bao xuống vách núi.

"Thôi, thế là được rồi. Chúng ta đi thôi. Con phế vật ngỏm rồi, bây giờ ta đã trở thành đại tiểu thư cao quý và không bị mọi người cười chê nữa. A ha ha.."

Tiếng cười vang cả khu rừng!