Bổn Toạ Là Sát Thủ Lẫn Chưởng Môn

Chương 18: Thử kiếm



Từ chỗ thanh kiếm tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lục rồi biến mất vào hư không, khi đó, Lưu Ly nhấc chiếc kiếm lên. Thật dễ dàng! Cô không phải chật vật như trước nữa. Vừa cầm cây Sinh Tử kiếm, rút ra, đột nhiên nó tách thành hai cây kiếm như lão Kiếm Đế vừa nói. Lưu Ly múa thử vài đường kiếm, sử dụng tuyệt chiêu "Tứ phong lôi thuật" để thử đồ vật này.

Thuận!

Thuận cả tay lẫn mắt!

"Sụp", "Rầm". Một cây cột sụp đổ. May, cô và Thiên Tiên không có trong phạm vi mà cây cột đổ xuống nên không sao cả. Thật hù dọa người! Vẫn phải thử thêm phát nữa!

Rầm, rầm, rầm. Lại đổ tiếp vài cột. Hình như Lưu Ly đang muốn phá nhà của người nào đó..

"Được đấy, rất được, rất lợi hại. Bản Độc Y rất thích." Lưu Ly mắt sáng quắc lên, vỗ vào cây kiếm, tán thưởng.

"Chưởng môn, đây là vũ khí Thánh phẩm Cao giai." Lúc nãy, Thiên Tiên im lặng không nói một lời nào, bây giờ mới cất tiếng.

"Ổ, lợi hại vậy sao?" Tuy ở ngoài nói rất chi là thản nhiên, tưởng như nó không có quý giá lắm, chỉ bình thường thôi. Đi vào sâu bên trong Lưu Ly, thì lại khác. Cô cười há há há vì số của mình đỏ quá, đến thế giới này được có vài tuần mà xích cổ được bao nhiêu của quý, đồ nghịch thiên. Hay là đại lục này nhiều quá nên mình mới có thể có được số lượng kha khá như vậy? Trời ơi, mong chờ đến nhặt được một bé bửu bối nữa quá đi! Là lá la. Các bé ơi, ra đây bổn tọa cưng chiều nào!

Mà khoan hẵn. Lòng cô thắt lại, ngẫm ngợi suy nghĩ. Nếu đó là một cái bẫy của thế giới quái quỷ này dành cho những người xuyên không như mình thì làm sao? Chả lẽ lại phải đi dọn một đống đầy rắc rối mà vướng víu kia? Hờ ờ ờ, lão Thiên Đế lại cho mình đi làm mấy cái nhiệm vụ cỏn con không đáng để vào mắt này, bất lực thật sự. Lão được đấy, đợi bổn Độc Y ta đến xử lão, lúc đó mới biết tay thánh sát thủ hay tay thiên đế mạnh hơn. Hừ.

"Chưởng môn này, ngươi có đủ ngân lượng để xây dựng môn phái chưa?" Thiên Tiên nói, ngắn gọn xúc tích, đủ để làm Lưu Ly cảm thấy đời bất lực thêm và thấy mình sương sương rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.

Á á á! Cô thật sự rơi từ thiên giới xuống âm phủ rồi sao! Ma đâu, quỷ đâu, lão Diêm Vương đâu? Các ngươi mau hiện ra nhanh không bổn tọa phanh thây vạn đoạn tất cả bây giờ.

Nói nhỏ xíu, đi lang thang vài ngày nên hiện giờ Lưu Ly chỉ còn cái nịt, hình như lại mất rồi hay sao, thế thì lấy đâu ra ngân lượng để trả lời Thiên Tiên? Ôi, khổ quá mờ. Muốn khóc.

Anh chàng hệ thống xuất hiện rất kịp thời, kéo Lưu Ly ra khỏi giấc mộng mù mịt mà đen tối:

"Kí chủ, ngài không ở dưới âm phủ mà là ngài ở.."

"Tinh! Hoàn thành nhiệm vụ bí mật: Lấy được Sinh Tử Kiếm từ Kiếm Đế- Độc Kiếm Đế, được nhận 30 điểm hoàn thành nhiệm vụ, một viên Hồi Sinh đan, một lọ dung dịch cải tạo linh căn Linh phẩm. Tinh! Các vật phẩm đã chuyển vào không gian."

"Oá, mé ra bổn tọa không vào đây thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ này sao?" Lưu Ly hỏi.

"Chín mươi chín phẩy chín phần trăm là vậy." Hệ thống đáp trả.

"Cút đ.. Mà cho bổn tọa hỏi Hồi Sinh đan là gì, dung dịch cải tạo linh căn là gì? Không hiểu." Lưu Ly lắc đầu tỏ ra không biết, khiến Thiên Tiên tưởng cô bị làm sao.

"Hồi Sinh đan là đan dược có thể phục hồi nhanh chóng thân thể bị thương, chỉ cần người đó vẫn còn sức sống dù chỉ một hơi. Còn lọ dung dịch kia có thể nâng cao trình độ địa chất của người khi uống vào, tức là tăng linh căn của người đó từ Trung phẩm lên Linh phẩm, khi đó người ấy sẽ hấp thụ linh lực mạnh hơn so với những người Trung phẩm." Hệ thống giảng giải cặn kẽ, Lưu Ly chăm chú nghe. Thấy, hắn cười gở trong lòng, tưởng mình là giáo viên dạy Mầm non, vì kí chủ bây giờ giống hệt đứa trẻ lớp 4 tuổi: Chăm chú nghe, ngoan ngoãn như một chú gà con.

"Oầy, lợi hại ghê!" Lưu Ly vỗ tay, đôi mắt mở to nhìn vào hệ thống chứa đầy sự cảm thán.

Hệ thống trả lời cô đầy vẻ tự tin:

"Tất nhiên rồi. Đồ của hệ thống mà. Rất xịn xò đúng không?"

"Đúng đúng." Lưu Ly gật đầu liên tục.

"Hí hí, vậy thì các lần sau còn chất hơn nữa. Nhưng phải dựa vào vận may của kí chủ rồi. Nếu không, dù nhiều điểm hoàn thành nhiệm vụ đi chăng nữa, mà vận may ít, nhất là người cứ thích khịa hay rủa hoặc nói xấu sau lưng người khác, thì, chậc chậc, không có cửa đâu." Hệ thống làm điệu bộ khinh người, liếc qua liếc lại rồi đảo mắt nhìn xung quanh khiến Lưu Ly giận tức sôi máu, hét lên:

"Mi nói ai đấy hả?"

"Nói ai tự người ấy biết." Hệ thống huýt sáo.

"Hửm, chả nhẽ mi nói ta thích khịa hay rủa hoặc nói xấu sau lưng người khác?"

"Ủa, ta nói kí chủ như thế bao giờ nhở, sao mình không biết nhở? Ủa ủa, hỏi chấm con người. Kí chủ tự nhận mình thích khịa hay rủa hoặc nói xấu sau lưng người khác hả?" Hệ thống đưa ra hàng loạt câu hỏi châm chọc Lưu Ly, lòng thấy hả người.

"Ngươi.. Hứ, không thèm nói chuyện với mi nữa." Biết không làm gì được, Lưu Ly tức tối, thầm chửi hệ thống trong người.

"Ôi con sông quê, con sông quê. Ôi con sông quê con sông quê.." Hệ thống nói nốt câu này rồi tắt máy vì không thấy giọng của Lưu Ly cất lên nữa.

"Thiên Tiên, chúng ta đi thôi." Nói rồi cùng Thiên Tiên đi ra ngoài.

Không ngờ, khi ra đến nơi thì trời đã tối sẩm rồi. Hai người nhanh chân xuống núi, tìm một quán trọ nào đó để ăn tối và nghỉ ngơi.