Bóng Dáng

Chương 1-2: Tôi là màu lam



Vào cuối tháng mười hai của chín năm trước, ở hội liên hoan năm mới năm lớp 10, Phương Như mặc một bộ váy dài màu trắng kéo đàn vi-ô-lông, tóc đen ở dưới ánh đèn chiếu vào như thác nước trút xuống, một khúc《 Lương Chúc 》 buồn bã lay động lòng người. Cô điềm đạm nho nhã khiêm tốn, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của thiếu niên ngây thơ trong trường. Xế chiều hôm nay bắt đầu có tuyết rơi, mây đen dày đặc bầu trời như bị kéo rách ra lông vịt bị rơi xuống, từng sợi bông nhuộm trắng cả thành phố. Bầu trời phương Bắc đã tối đen từ sớm, lúc kết thúc biểu diễn màn đêm đã buông xuống, Phương Như đi ra khỏi lễ đường, vươn tay đón được một mảnh bông tuyết, trên cái bao tay thêu chỉ màu đỏ sậm của cô trông trắng tinh.

"Tuyết thật lớn." Cô kinh ngạc nói: "Xem ra rất khó chen lên xe bus, hay là đi bộ về nhỉ?" Trong rất nhiều tên nhóc con kích động thì lớp trưởng Mục Bạch Vũ trở thành hộ hoa sứ giả một cách hợp tình hợp lý, vài ngày sau đó gió bắc lạnh thấu xương trong đêm còn có tuyết rơi, gió tuyết anh đều không ngại, đi cùng Phương Như qua phố phường ầm ĩ tới bầu trời ráng chiều.

Lúc ban đầu tôi cũng thường đi cùng bọn họ về nhà, nghe hai người kể lể với nhau nỗi khổ tâm lúc nhỏ bị ép học đàn: "Đánh sai một tiếng, thầy giáo bắt mình đánh lại đến mười lần." Phương Như mỉm cười.

"Giống mình, thì ra đứa nhỏ số khổ không chỉ có mình tớ, quả thực lãi mẹ đẻ lãi con, Hoàng Thế Nhân thu thuế chẳng qua cũng chỉ như vậy." Mục Bạch Vũ cười: "Vì vậy lúc học cấp hai mình liền bỏ ngang rồi, thực bội phục bạn có thể vẫn kiên trì."

Tôi ngẩng đầu nhìn đường cong gò má hoàn mỹ của anh, đèn đường mờ vàng chiếu xuống tuyết rơi cũng trở nên ấm áp, khi đó tôi nhiều lần hi vọng mình cũng đã từng được thầy giáo âm nhạc tra tấn một phen giống như vậy, cũng không đến mức nói chen vào ở trên đường, chỉ là vừa mở miệng đã bị Mục Bạch Vũ trách móc, nói tôi chính là đại vương nói to ở trong lớp học.

Lúc tôi biết Mục Bạch Vũ, anh còn không biết lớp Phương Như ở bên cạnh.

Anh là người bạn ngồi cùng bàn năm lớp 10, mỗi ngày đều cãi nhau với tôi, đa số nguyên nhân gây ra rất đơn giản, đơn giản là anh ăn cơm không lau bàn dính mỡ lên bài tập của tôi hoặc là vào lúc tan học tôi gấp gáp muốn đi toilet, anh lại cố ý chậm rì làm lấy đề toán học ra chắn lại vì chỗ ngồi của tôi gần cửa sổ, còn thản nhiên nói ra: "Khó như vậy, chỉ sợ phải làm mười phút, cậu không nên quấy rầy mình đấy" một câu cảm thán.

Bạn học nữ hâm mộ tôi có một vị tinh thông mười tám dạng bài tập vừa đẹp trai lại thông minh ngồi cùng bàn, chỉ có tôi biết rõ anh bạn này trát vàng bên ngoài như vậy, còn bên trong là đồ xấu xa

Chỉ là chỉ cần có anh ở đây, ly nước của tôi luôn luôn đầy, đến lúc tới phiên chúng ta lau bảng đen, hết giờ học anh liền cất bước chạy nhanh cướp đi, khiến cho một đầu đầy bụi phấn.

Tôi cười anh là "Ma nam tóc trắng", anh nói: "Vậy thì làm sao, người ta gọi là 'Đạo cao một trượng ma cao một thước " mình là ma người kia chính là nói cậu, tiểu đạo cô thấp như vậy sao có thể lau đến mép trên của bảng đen chứ? Trổ mã không thành cũng đừng có làm liên lụy mình tiết sau bị thầy cô giáo phê bình."

Tôi nhất thời tức giận lên tận cổ, gục xuống bàn giả vờ ngủ, ngẩng lên thấy mắt Mục Bạch Vũ như chuông đồng đang nhìn chăm chú. Tôi cười anh hiếm có đi học lại chăm chỉ như thế, anh cốc đầu tôi một cái, nói: "Còn không phải vì canh gác cho cậu, vì ngăn cản ánh mắt sát nhân của thầy giáo giúp cậu đấy!"

Vì để cảm ơn anh cái gọi là ân cứu mạng, tôi cũng bọc bìa sách cho anh, lúc anh đá bóng xong đá tới mức người đổ đầy mồ hôi thì ném tới một khối xà bông thơm, buổi sáng thì mỉm cười hát khẽ lau cái bàn của chúng ta sáng bóng sạch sẽ.

Nhưng mà, kể từ khi biết Phương Như, Mục Bạch Vũ bắt đầu bắt bẻ tôi, luôn nói vì sao hai người có thể có khoảng cách lớn như vậy, người ta rèn luyện âm nhạc hàng ngày tốt như vậy, mà tôi luyện tập lại giống như bị bay hơi mất, cho tới bây giờ giọng hát cũng không hay được.

Tôi vốn có thể tùy ý để cho anh giễu cợt, nhưng không phải là ở trước mặt một cô bé khác, tôi lại càng không thích anh so sánh tôi với Phương Như nhiều lần. Vì vậy tôi không hề chờ Phương Như kết thúc tập luyện cùng nhau về nhà, mặc kệ ba người đi biến thành thế giới của hai người.

Trên mặt trắng nõn của Phương Như dần dần đã đỏ ửng lên, luôn luôn xem thường ca khúc được yêu thích của cô vậy mà cũng khẽ hát lên bài của Tô Tuệ luân 《 Cây chanh 》. Quần áo Mục Bạch Vũ mặc chính là màu lam mà trong lòng của tôi ngẫu nhiên có vị chua giống như một trái chanh màu xanh.

Khi đó tôi đây chỉ là tâm tính thiếu niên, nói chuyện lớn tiếng, luôn cùng các nam sinh xưng huynh gọi đệ, lúc lòng bắt đầu đã mơ hồ có mất mát, cũng chỉ cho là thiếu đi cơ hội cãi vã với tên tiểu quỷ ngồi cùng bàn.

Khi mùa xuân đã đến, Phương Như và tôi ngồi ở thao trường bên cạnh dưới cây hòe già, mỗi một câu đều nói về không thể rời bỏ Mục Bạch Vũ. Tôi nhìn ở trên khuôn mặt cô khẽ nhếch nụ cười yếu ớt như có như không, đã biết rõ tình cảm trong lòng cô như lá mầm nhỏ non nớt đang lặng yên đâm chồi.

Loại cảm giác tràn trề hy vọng này, nhuộm ánh mặt trời thành màu sắc xanh mới giống như cảm giác ngây ngô mà lại điềm đạm, khiến cho tôi qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên cảm nhận được ở bên người Phương Như có sức sống mãnh liệt thế. Vì vậy lúc này tự đáy lòng tôi vì cô mà cảm thấy vui vẻ, cô thích hợp Mục Bạch Vũ, cũng cần anh.

Việc này so sánh với những mất mát nho nhỏ kia của tôi có là gì? Chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ thơm, trong cuộc sống của tôi từ trước đến nay không thiếu tiếng cười nói lớn tiếng với bạn tốt.

Mãi cho đến một lần có trận đấu bóng đá, Mục Bạch Vũ bị đối thủ đụng phải người ngã ngựa đổ, lúc nằm trên mặt đất không nhúc nhích được, tôi mới ý thức được bản thân có lo lắng nhiều cho anh. Đang do dự có nên xông lên phía trước hay không vì xung quanh ánh mắt thầy cô giáo bạn học đang nhìn, sớm đã có một bóng dáng mảnh khảnh chạy vào trong sân.

Phương Như quỳ hai đầu gối xuống đất nâng Mục Bạch Vũ dậy, bỗng nhiên khóc lớn lên, bổ nhào vào trong lòng ngực của anh.

Bình thường tự cho là phóng khoáng rất có kinh nghiệm chân tay lại luống cuống, vừa nói "Mình không sao mình không sao" một bên lau đi nước mắt của cô. Tôi đứng ở bên sân lẳng lặng nhìn hai người ôm nhau, dường như tất cả đều bất động, đã mất đi màu sắc, xung quanh yên tĩnh đám người biến thành hình ảnh định dạng đen trắng, chỉ có cô đang nức nở ở trong lòng ngực của anh, và tôi đây một người thẫn thờ. Tôi không phải là đen trắng nhé, tôi là màu lam u buồn.

Bỗng nhiên trong tôi cảm thấy mình một chút cũng không lạc quan kiên cường, bởi vì tôi ý thức được hai chuyện.

Thứ nhất, tôi thích Mục Bạch Vũ.

Thứ hai, tôi mất đi hắn.

Tôi thường thường tự hỏi mình, nếu như lúc ấy là tôi khóc rống nghẹn ngào, nếu như là tôi nhào vào trong ngực Mục Bạch Vũ trước, phải chăng tình huống sẽ không giống vậy... Nhưng tôi sẽ không làm như vậy.

Tôi luôn luôn sẽ không cùng Phương Như tranh đoạt mọi chuyện, cho dù là suốt đời tôi thích một người con trai đó, cho dù là sau này thời gian thấm thoát ngăn cách ngàn dặm tôi đều chưa từng quên được lúc ban đầu yêu say đắm. Người người muốn cô thuần khiết như tuyết, tôi và cô càng là tình thâm ý trọng. Cô hạnh phúc, thì tôi vui vẻ.

Chúng tôi vốn là một thân phân thành hai cá thể.

Tôi là Phương Như, chúng tôi là chị em ruột cặp song sinh cùng mẹ sinh ra.